Kẻ giết người rút dao về. Lưỡi dao ánh thẫm. Máu dính trên đó.
“Lẽ ra mày không nên quay lại.” - Gã đàn ông nói bằng một giọng lạ, nghe như giọng miền nam. - “Tao rất tiếc, nhưng đó là lỗi của mày.”
Gã sải chân bước qua người đã chết, nhắm về hướng chuồng cừu.
Đó mới là mục tiêu chính của gã. Gã muốn tới đó, đó mới là nơi gã thực thi nhiệm vụ.
Gã đàn ông dừng lại bên cửa chuồng.
Những con vật bên trong đã sắp hóa điên. Gã nghe tiếng kêu gào và rên rỉ, tiếng be be vừa uất hận vừa đau đớn, bởi những con thú trong kinh hoàng đã giẫm đạp lên nhau, làm một số con bị thương.
Điềm tĩnh, gã đàn ông nhìn cánh cửa. Nó chỉ được ngăn từ phía bên ngoài bằng một thanh chắn bình thường. Gã rút nó ra, rồi đặt tay lên nắm đấm.
Bàn tay trái gã kéo cánh cửa chuồng, bàn tay phải cầm vũ khí.
Căn chuồng chìm trong bóng tối.
Một luồng hơi ấm trộn lẫn mùi mồ hôi thú phả vào mặt gã. Gã đàn ông nhìn thấy lờ mờ bóng những con vật đang hoảng hốt chuyển động. Gã nhìn thấy những đôi mắt, những thân hình mờ trắng, thỉnh thoảng lại sọc vệt đen, đó là máu đang chảy ra từ những vết thương.
Gã đàn ông xoay xoay con dao trong tay, chùi cán dao vào cùi tay trái.
Máu nhỏ xuống dưới đất...
Rồi gã tiến vào.
Những con thú kêu to hơn. Giọng kêu của chúng tạo thành một địa ngục sợ hãi. Nhiều con mắt dại đi, trong suốt như băng. Chúng chen chúc nhau dồn vào phía cuối chuồng và gã đàn ông mỉm cười tiến tới.
Rồi gã ra tay.
Gã ra tay tàn nhẫn, không gì ngăn nổi. Gã làm việc thật chính xác. Một sự chính xác của Tử Thần. Gã như đã trở thành một chiếc máy giết chóc.
Trong những giây phút sau đó, gã tiếp tục giết những con vật vô tội, không phương kháng cự. Không một ai ngăn cản gã, không một ai quấy rầy. Gã có đủ thời gian, gã có trọn một đêm để hành động.
Và gã đàn ông tận dụng cơ hội đó...
…
Ngày 20 tháng 11.
Cả người Trương Anh Hào bây giờ bốc mùi máu. Thanh tra Lục Văn Long đang đi cạnh Trương Anh Hào cũng im lặng. Một dấu hiệu cho thấy tình hình chẳng bình thường.
Thật ra đây không phải một vụ điều tra chính thức. Chính Lục Văn Long đã mời Trương Anh Hào đi cùng anh trong tư cách bạn bè. Một đồng nghiệp trẻ tuổi đang gặp bế tắc trong việc điều tra một vụ án đã tìm đến Lục Văn Long, nhờ giúp đỡ.
Lục Văn Long đã đến hiện trường. Anh gọi điện cho Trương Anh Hào và nói rằng tội phạm ở đây nhìn như thể có mang màu sắc nghi lễ.
Lục Văn Long và Trương Anh Hào là một đôi bạn cũ, đã nhiều lần cộng tác điều tra. Trương Anh Hào thật khó mà từ chối lời đề nghị của Lục Văn Long. Lục Văn Long cũng không quên cảnh báo Trương Anh Hào phải chuẩn bị tinh thần.
Có một người chết. Người chăn cừu, chủ nhân của trang trại, đã bị giết. Các chuyên gia xác định anh ta bỏ mạng vì cú chém bằng một miếng thép lớn và rất sắc, một lưỡi kiếm hay một con dao quắm.
Hai người Trương Anh Hào đậu xe bên cạnh trang trại. Đợt khám nghiệm hiện trường đầu tiên đã kết thúc. Trong cả khu vực hiện chỉ có Lục Văn Long và Trương Anh Hào.
Như cả mấy năm qua, chánh thanh tra Lục Văn Long hôm nay cũng lại đội mũ phớt. Cái mũ như đã dính chặt vào dáng người anh. Hai làn môi anh ngậm một điếu xì gà lạnh, chỉ còn một nửa chiều dài nguyên thủy. Nó chuyển động theo mỗi bước chân đi, chĩa ra phía trước như một ngón tay màu nâu, hăm dọa.
Lục Văn Long đút hai tay vào áo khoác. Dưới áo khoác là bộ com-lê xám như thường ngày, một chiếc cà vạt rộng bản đã trải qua không ít cuộc vật đổi sao dời, dĩ nhiên cả làn áo vest cũng không thể thiếu.
Mùi máu thật trầm trọng. Nó thổi về hướng Trương Anh Hào như một đám mây vô tận, như thể ngọn gió đang chú tâm chọc cho hắn nổi giận. Dù đã kiểm tra rất kỹ lưỡng, các chuyên gia của Ban trọng án vẫn không tìm được một dấu vết nào đáng kể. Chỉ duy nhất một vài dấu chân người.
“Tôi đã cố tình không cho chuyển chúng đi.” - Lục Văn Long giải thích rồi hắng giọng vài lần.
“Cái gì kia?”
“Xác súc vật bị giết.”
“Xin lỗi, tôi đang mải nghĩ chuyện khác.”
“Chưa xử lý xong vụ vừa qua hả?”
“Không phải. Nhìn hình ảnh này tôi lại nghĩ đến Quỷ Vương.”
Lục Văn Long lắc đầu: “Chẳng biết đến bao giờ thì anh thắng được Quỷ Vương đây?”
“Tôi thật không biết.”
“Nhưng anh biết hắn rất rõ mà.”
“Không đâu, Văn Long. Chẳng một ai biết rõ Quỷ Vương. Nó vừa là tất cả vừa không là gì hết. Mỗi lần nó hiện hình thành con vật có sừng, đó là chẳng qua nó muốn làm vừa lòng loài người, vì chúng ta vốn quen hình dung ra nó như vậy. Nó cũng có thể là một con rắn, một con thỏ, một người đàn bà sang trọng, một người đàn ông đẹp đẽ, ai mà biết được...”
“Vậy là nó ở khắp mọi nơi.”
“Gần gần thế. Nó bắt chước mọi thứ ở mọi ngóc ngách xó xỉnh và thỉnh thoảng, nó ra bộ tử tế với con người bằng cách hiện thành những hình dáng mà họ muốn thấy.”
“May mà đó là chuyện của các anh. Tôi chỉ phải vật lộn với những kẻ sát nhân mình trần mắt thịt. Nhưng trong vụ này, quả thật tôi không được chắc chắn cho lắm. Bởi chẳng có người bình thường nào lại đi vào chuồng súc vật mà giết cừu và dê. Tôi chẳng quen ai kỳ quái thế.”
“Chờ xem sao.”
Hai người Trương Anh Hào đã đi qua bãi cỏ. Khoảng đất sát chuồng không còn cỏ mọc nữa. Đất lộ ra màu nâu, dày đặc vết chân người và thú.
Trương Anh Hào dừng lại vì chợt phát hiện ra những vệt đen trên mặt đất. Lục Văn Long khẽ gật đầu.
“Đó là máu khô. Đoạn mở đầu cho những gì mà anh sẽ nhìn thấy ngay thôi.”
Cánh cửa chuồng đã được đóng lại và niêm phong. Trong khi Lục Văn Long xé dấu niêm phong, Trương Anh Hào đưa mắt nhìn quanh. Tia nhìn của Trương Anh Hào lướt qua bãi cỏ, quay về con phố với hai hàng dương đứng viền hai bên, đều tăm tắp như hai đội lính chì. Ở phía xa kia, lấp ló qua những tán lá là những mái nhà đang óng ánh dưới nắng mùa đông.
Hôm nay là một ngày đông đẹp tuyệt vời. Thời tiết xấu đã lui bước, cả lớp mây xám cũng đi theo. Bầu trời chỉ ra một màu xanh ngăn ngắt với lác đác vài nhóm mây trắng nõn như bông.
“Anh vào đi, Anh Hào.”
Lục Văn Long đã kéo cửa ra, Trương Anh Hào bước vào khoảng tối hình chữ nhật.
Nếu suốt cả thời gian qua Trương Anh Hào đã phải chống chọi với mùi máu ghê tởm thì bây giờ, cái mùi tra tấn đó còn nồng sộc lên gâp bội khi hắn bước qua ngưỡng cửa, vào trung tâm hiện trường.
Mùi máu nằm như một đám mây vô hình trĩu nặng, dính là là trên nỗi kinh hoàng đang bày ra trên mặt đất.
Đúng, nó là hiện thân của cái Ác, của nỗi kinh hoàng.
Trương Anh Hào không biết có bao nhiêu cừu và dê đã bị tên sát nhân giết chết, nhưng chắc chắn phải trên một tá. Những con thú còn sống đã được đưa đi nơi khác. Trong chuồng giờ chỉ còn xác thú.
Nhưng đó không phải là những cái xác bình thường. Thủ phạm đã ra tay có hệ thống. Xác súc vật nào cũng được hắn lột da bằng một bàn tay thạo nghề.
Trương Anh Hào đứng đó, không nói gì. Lục Văn Long đến đứng cạnh Trương Anh Hào.
“Anh có nhìn kỹ từng con thú thì cũng vậy thôi, Anh Hào. Con nào cũng giống con nào.”
“Bị lột xác.”
“Đúng thế.”
Đám xác thú đang bóng lộn lên. Ruồi nhặng đã đánh hơi thấy và đang kéo về từng đàn từng lũ, vừa kêu vù vù vừa lượn quanh những đống thịt đang ánh màu đỏ tím. Một bức tranh ghê tởm!
Đã có một kẻ điên khùng mất trí, một tên bạo lực đến hoành hành nơi đây. Nhưng gã ta đã làm việc rất có hệ thống. Gã ta không chỉ giết, mà còn lột xác kỹ từng con vật. Mà chắc chắn gã ta làm việc đó chẳng phải chỉ để cho vui.
“Anh muốn xem thêm không?” - Lục Văn Long hỏi.
Trương Anh Hào nhún vai: “Đâu có được gì? Nhìn ở đây cũng đã đủ rồi.”
Lục Văn Long để Trương Anh Hào yên vài phút và đứng chờ bên cửa. Rồi anh lên tiếng: “Dĩ nhiên chúng tôi đã điều tra hoàn cảnh sống của người chăn cừu. Anh ta sống ở đây một mình. Một bà chị của anh ta sống gần thành phố Thượng Thanh. Chúng tôi đã gặp bà ta, nhưng bà ta nói hầu như chẳng còn qua hệ gì với em trai. Ho đã không gặp nhau trên ba năm nay. Anh Trần Mỹ Đức này cũng chẳng có con cái.”
“Trông không hay chút nào.” - Trương Anh Hào nói.
“Đúng thế!” - Lục Văn Long mỉm cười với Trương Anh Hào. - “Lúc điều tra xong và chẳng thu được kết quả nào, tôi đã nghĩ hay là gọi điện cho anh bạn già Anh Hào, có lẽ anh ta có sáng kiến chăng.”
“Làm sao mà tôi có sáng kiến được?”
Khuôn mặt góc cạnh vốn trải qua đầy sương gió của Lục Văn Long bây giờ trở nên nhăn nhúm: “Anh Hào, tôi đâu có chờ anh đưa ra giải pháp. Nhưng tôi nghĩ là có thể anh đã trải qua một vụ án tương tự, bởi vì mọi việc ở đây tôi thấy đều bốc lên mùi một vụ án theo nghi lễ. Hay tôi nhầm?”
“Có lẽ.”
Lục Văn Long gầm gừ: “Hôm nay anh lắm lời ghê!”
“Tôi biết nói gì bây giờ? Tôi cũng đang đứng trước một câu đố khó và đâu có phải siêu nhân.”
Chánh thanh tra nhìn lên trời và nói khẽ, với bản thân anh hơn là với Trương Anh Hào: “Hay có nhóm đạo nào giật dây vụ này?”
“Sao anh lại nghĩ thế?”
“Có những nhóm đạo rất điên khùng. Tôi có thể tưởng tượng chuyện có đứa thích khoác lông thú mà nhảy múa quanh một bàn thờ kỳ quái, thờ một thần tượng nào đó. Có thể đó là một động cơ chăng?”
“Có thể.”
“Nhưng anh không muốn nhảy lên con tàu này đúng không?”
“Đúng, Văn Long, tôi không muốn. Tôi chẳng biết một thông tin nào cả. Điều chắc chắn duy nhất chỉ là đã có một người bị giết và cả một loạt súc vật bị giết rồi bị lột da.”
“Đừng quên con chó của người chăn cừu!”