Kiếm Hiệp Tình

Chương 103: Đã bao giờ làm tình?

“Nhưng nó đâu có bị lột da.”

“Đúng. Chính vì thế mà tôi cho rằng thủ phạm chỉ muốn có da cừu và da dê. Mọi chuyện khác đều không quan trọng. Hắn chỉ quan tâm đến hai loại súc vật này. Và tôi rất muốn tìm ra động cơ, anh hiểu chứ?”

“Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ rất quan tâm.”

Lục Văn Long nheo mắt trái nhìn Trương Anh Hào: “Vậy mà anh vẫn không muốn lên tàu, Anh Hào?”

“Không.”

“Đáng tiếc.”

Trương Anh Hào đặt một bàn tay lên vai Lục Văn Long: “Đừng giận, Văn Long, nhưng đây thật không phải vụ của tôi.”

“Nó có thể trở thành một vụ của anh.”

“Ai nói với anh thế?”

Lục Văn Long gõ tay lên ngực: “Đây, Anh Hào, cảm giác của tôi. Nó nói rất rõ ràng là trong vụ này còn nhiều điều bí ẩn hơn là ta tưởng.”

“Còn gì nữa?”

“Không biết. Tôi sẽ khuyên anh bạn phụ trách vụ này bắt tay khám nghiệm lại từ đầu, không chừa một chi tiết nào.”

“Không đến nỗi tồi.”

“Có điều chắc chắn sẽ không có kết quả.”

Trương Anh Hào nhún vai: “Nếu có tin gì mới, làm ơn cho tôi biết nhé?”

“Thôi được. Tôi hiểu rồi. Anh muốn quay về cái văn phòng đẹp tuyệt vời của Phục Kim Tiến.”

“Vâng, đúng thế!” - Trương Anh Hào gật đầu hối hả. - “Tôi nhớ bốn bức tường ngột ngạt đó muốn chết đây.”

“Đi, tôi đưa anh quay trở lại.”

Trước khi đi, Trương Anh Hào quay nhìn căn chuồng một lần nữa. Nó đã trở thành một hiện trường khủng khiếp, thành một địa điểm của tội phạm, bởi người ta có thể phạm tội với cả súc vật.

Mùi máu còn bám chặt lấy khoang miệng. Trương Anh Hào nuốt một ngụm nước bọt, nhưng nó không xua đuổi được mùi máu.

Hai người Trương Anh Hào đi về bằng xe của Lục Văn Long. Trên đường về tới tòa nhà của Sở cảnh sát thành phố Thượng Thanh, hai người họ kiểm lại một số lý thuyết và khả năng nhưng không tìm ra lời giải.

“Ít nhất thì cũng giữ vụ này lại trong đầu.” - Chánh thanh tra yêu cầu khi đưa tay cho Trương Anh Hào bắt.

Trương Anh Hào búng tay vào vành mũ Lục Văn Long: “Đừng lo, tôi sẽ nhớ. Và tôi chờ anh gọi điện lại.”

“Để báo lời giải hả?”

“Dĩ nhiên rồi. Hiện chúng tôi đang bận quá.”

Lục Văn Long giơ ngón tay trỏ đe dọa: “Đừng quên linh cảm của tôi, Anh Hào. Đừng quên đấy!”

“Tôi sẽ nằm mơ thấy nó.”

“Thế thì tốt.”

Trương Anh Hào đóng cửa xe lại và biến về hướng cổng vào tòa nhà của Sở cảnh sát thành phố Thượng Thanh.

Văn phòng của Phục Kim Tiến cũng đã đón đông về, chẳng phải qua khuôn cửa sổ, mà qua cô nàng Phan Thị Lan hôm nay ăn bận thật tươi tắn. Không phải váy dài trang nghiêm, mà là một chiếc quần lửng ngang bụng chân rộng thùng thình. Vải màu đen lốm đốm những chấm tròn vàng. Chiếc áo thun bên trên cũng màu đen. Làn áo khoác mỏng nhẹ dài tới ngang lưng lại vàng màu vàng sáng của những chấm tròn.

“Đẹp lắm!” - Trương Anh Hào nói và được thưởng cho một cái nhăn mũi, như thể Phan Thị Lan phát ngán lên khi phải nhìn thấy hắn.

“Em sao thế?” - Trương Anh Hào hỏi.

“Nhiều sao lắm!”

“Chuyện gì vậy?”

Cô gái đánh hơi.

“Anh thối quá, Anh Hào. Em phải nói thật, anh bốc mùi thối rùng rợn.”

Trương Anh Hào nhăn mặt: “Này, người ta chào nhau như vậy đó hả? Em thật không biết ngượng.”

“Nhưng mà Lan nói đúng đấy!” - Phục Kim Tiến lên tiếng từ khuôn cửa vào phòng làm việc. - “Cậu thối thật mà.”

Trương Anh Hào xoay người lại. Bạn Trương Anh Hào dang tựa người vào khuôn cửa và đưa tay bóp mũi.

Trương Anh Hào ra vẻ vô tội và nhún vai: “Hai người làm sao thế? Tôi bốc mùi gì hả?”

Phục Kim Tiến bỏ ngón tay khỏi mũi.

“Mình có thể nói rất chính xác. Cậu thối mùi máu và mùi chuồng cừu.”

“Đúng.”

“Thế anh lang thang đi những đâu vậy hả?” - Phan Thị Lan chen vào. - “Em cứ tưởng anh Văn Long và anh...”

“Phải, bọn anh vào chuồng...”

“Vậy là người ta đuổi anh ra khỏi nhà và anh đi tìm nơi ở mới.”

Trương Anh Hào cười rộng miệng, muốn tiến tới bên cô thư ký của Phục Kim Tiến, nhưng Phan Thị Lan đã nhanh chóng né sang bên.

“Đừng có mó vào tôi, anh chàng ở chuồng.”

“Anh sẽ không tìm nhà mới đâu, anh sẽ chuyển thẳng đến ở nhà em.”

“Chắc không?”

“Chắc chắn!”

“Anh nhầm to rồi, anh thợ săn!”

“Nói nghiêm chỉnh nhé!” - Phục Kim Tiến lên tiếng. - “Vụ đó có gì đặc biệt không?”

Chẳng cần giải thích lâu la vì lý do Lục Văn Long cho gọi đến Trương Anh Hào. Cả hai người nghe chăm chú, nhưng rồi cũng chỉ biết lắc đầu vì họ chẳng hiểu gì. Cả Phan Thị Lan lẫn Phục Kim Tiến đều không thể hiểu tại sao lại có kẻ vào chuồng giết cừu và dê rồi lột da chúng ra.

“Hắn không thể bán nổi thứ da đó đâu.” - Phan Thị Lan nói.

“Nhưng liệu hắn có định bán hay không?”

“Anh có biết khả năng nào khác không?”

“Không.”

Phục Kim Tiến hỏi: “Cậu thống nhất với Văn Long thế nào?”

“Bọn mình sẽ đứng ngoài cuộc. Mặc dù Văn Long có cảm giác rằng vụ này chạy theo hướng của bọn mình.”

“Mình cũng thấy thế.”

“Em có cần phải pha cà phê cho anh không hả?” - Phan Thị Lan chen vào.

“Bắt đầu đi.” - Trương Anh Hào đáp rồi đi ra cửa.

“Cậu đi đâu thế?”

“Ở khu trực dưới tầng trệt có phòng tắm. Mình thấy như cả người đang bị dính máu vậy.”

“Mãi mới có được một sáng kiến hay!” - Cả hai đồng thanh hát theo lưng Trương Anh Hào.

Đối Hữu Bân cảm thấy thân hình cô gái đang nóng lên trong vòng tay ôm của anh. Chàng thanh niên chắc chắn cô sẽ không từ chối lời đề nghị anh.

Cô gái rên rỉ khe khẽ. Đối Hữu Bân siết chặt tay hơn.

“Em đã bao giờ làm tình với một người miền nam chưa?” - Anh thì thào vào tai cô.

“Chưa.”

“Em có muốn không?”

Cô gái cười lảnh lót: “Xem đã...”

“Ngay lập tức?”

“Khoan đã. Em... em không thích chỗ này. Anh ra trước đi, em sẽ ra sau.” - Cô uốn người khỏi vòng ôm và chàng trai để hai bàn tay anh vuốt dọc làn da cô gái.

Thế rồi cô chạy lướt đi. Đối Hữu Bân nhìn theo tấm lưng và mái tóc vàng. Nó được nhuộm màu vàng chói như của ca sĩ Madonna. Anh đã nhặt được cô trong một khúc cảng bỏ hoang. Họ vừa cùng nhau đi ngang qua hai quán rượu và cuối cùng, hạ cánh xuống quán Linh Linh này. Đó là một túp lều tồi tệ, chỉ dành riêng cho một nhóm khách quen đặc biệt.

Anh đã kéo cô gái vào cái ngách nhỏ, nằm giữa đường đến phòng vệ sinh. Được chặn một đầu bởi một cánh cửa sắt, cái ngách rất tối vì đèn từ ngoài đường dẫn tới phòng vệ sinh không hắt được vào tới đây.

Đối Hữu Bân hít hơi thật sâu. Anh là một chàng trai vạm vỡ. Chỉ ba ngày nữa là anh tròn ba mươi tuổi, và anh thấy cuộc sống của mình chẳng đáng phàn nàn. Mặc dù anh chỉ biết trông vào những công việc tạm thời, những thu nhập đủ cho rượu, cho tiền nhà và thỉnh thoảng, cho cả một cô gái.

Anh sửa lại áo quần. Cái áo khoác trông thật bảnh. Làn vải màu cà tím óng ánh như lụa. Nó rất đắt tiền. Đối Hữu Bân đã đánh cắp nó ở một cửa hàng. Khi người bán hàng ra tay ngăn cản, anh ta đã bị Đối Hữu Bân đấm gãy mũi, ngã xuống giữa hai kệ gỗ.

Đối Hữu Bân đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh. Đuôi tóc châm xuống dưới hai tai. Khuôn mặt anh hơi rộng, hai con mắt xếch và làn môi ánh lên một nét thâm hiểm mơ hồ.

Trong quán đang vắng khách. Anh muốn ra ngoài đó chờ cô gái, rồi đưa cô về nhà. “Cô nàng có bộ ngực không chê vào đâu được.” - Chàng trai thầm nghĩ. Đêm nay sẽ là một đêm nóng bỏng, vì dĩ nhiên, Đối Hữu Bân rất biết luật chơi.

Ánh mắt anh trượt về phía trước. Anh kéo lại ống quần. Đúng vào lúc chàng trai giơ chân định bước tới thì anh phát hiện ra chuyện lạ.

Chính ở chỗ ánh đèn hành lang hắt vào đầu ngách vừa thoáng có chuyển động.

“Có ai đang đứng ở đó, đúng không?”

Đối Hữu Bân bối rối, bởi lúc trước anh không hề nhìn thấy ai cả. Vậy mà rõ ràng ở đằng kia đang có người.

“Có phải là dáng người thật hay chỉ là một cái bóng?”

Chàng trai chần chừ bước một bước về phía trước và mở to hai mắt, nhìn cho rõ hơn. Nếu quả thật có một cái bóng vừa chuyển động trước mặt anh thì phải có một cái nền cho nó hắt lên chứ.

Làm gì có nền nào ở đây.

Vậy mà anh vẫn nhìn thấy cái bóng.

Đối Hữu Bân đã bối rối. Giờ thì sự bối rối chuyển thành lo sợ. Anh không phải người Thượng Thanh, anh vốn xuất thân từ Cuồng Diệm. Anh còn nhớ rõ mọi luật định và tục lệ của quê hương anh, một mảnh đất nơi người dân gặp đầy ma quỷ, những thực thể chẳng phải bao giờ cũng ở nguyên trong thế giới tối đen của chúng. Thỉnh thoảng chúng lại hiện thành những cái bóng, để đe dọa con người.

Nhưng đây là Thượng Thanh, đâu phải Cuồng Diệm!

Cái bóng vẫn hiển hiện. Nó là một hình ảnh rất khó miêu tả. Nó là một cái gì đó không ngừng nhảy nhót. Có lúc to, có lúc nhỏ, có lúc dày, lúc mỏng. Nhưng nhìn chung thì cái bóng có hình người.

Thời gian ngừng trôi với Đối Hữu Bân. Chàng trai hầu như không thở nổi nữa. Không khí chợt đặc quánh lại. Anh có cảm giác như cái bóng đang hút hết không khí ra khỏi hành lang.

“Làm gì đây?”

Anh vẫn còn đứng đó. Anh cân nhắc, tự hỏi tại sao cái bóng lại hiện ra trước mặt anh?

“Một lời chào từ địa ngục?”

Cái bóng không nhảy nữa.

Nó dang tay phải ra. Bàn tay khum lại tròn tròn, nó đang cầm một vật gì dài dài, trông như một lưỡi liềm hay lưỡi kiếm. Có phải đó là dấu hiệu?

Anh phải đi khỏi nơi đây. Anh thấy như mình đang ngồi trong một nhà tù với bốn bức tường đang tiến về phía anh, không gian mỗi lúc một hẹp hơn.

“Cút đi!” - Anh rít về hướng cái bóng, tự động viên mình.

Cái bóng vẫn đứng lại, còn anh thì không.

Đối Hữu Bân tiến về hướng nó. Anh khoát khoát hai tay như thể muốn xua nó sang bên, và anh hầu như bật cười lên khi thấy mình quả có thành công.

Cái bóng quay đi.

Nó xoay sang trái, né sang bên bằng một bước nhảy nhót, nhường chỗ cho Đối Hữu Bân. Mặc dù vậy, chàng trai vẫn thu gọn mình lại khi đi ngang qua nó, khi anh rời cái ngách nhỏ và bước vào khoảng hành lang bên ngoài.