Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2107: Nhà lớn khi khách (Thượng)

Tại đây núi hoang rừng vắng heo hút, bình thường không ai đến, dù có người tới thì hơn phân nửa thực lực không cao, dù sao hoàn cảnh tu luyện chỗ này rất khốc liệt.

Lành ít dữ nhiều, Lý Thu Nhiên nghĩ vậy biến sắc mặt. Nếu nàng bị Vệ Dương vấy bẩn thì Lý gia rất có thể gặp họa ngập đầu, người kia... sẽ không bỏ qua cho Lý gia.

Mặt Lý Thu Nhiên trắng bệch run lẩy bẩy, Vệ Dương tưởng nàng sợ gã nên càng đắc ý.

Vệ Dương cho rằng Lý Thu Nhiên đã là vật trong túi, ở nơi này sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.

Nhưng ngoài ý muốn xảy ra.

Một bóng người xuất hiện từ xa đi bộ tới. Lý Thu Nhiên như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, khuôn mặt tuấn tú của Vệ Dương tràn đầy dữ tợn.

Vệ Dương giơ tay trái lên, nắm ngón tay chuyển động nhanh vẽ trong hư không, môi mấp máy niệm cái gì, trong không khí xuất hiện dao động kịch liệt.

Lý Thu Nhiên biến sắc mặt hét hướng Sở Mộ:

- Cẩn thận hỏa thuật!

Sở Mộ rất bất ngờ, hắn đang vừa đi vừa nghĩ cách hòa nhập vào Thâm Lam thế giới ai ngờ gặp cảnh này, chưa kịp nói gì đã bị công kích.

Đối phương giơ tay trái năm ngón vẽ khiến hơi thở lực lượng hỏa dao động kịch liệt trong không khí. Mắt Sở Mộ sáng rực, lần đầu tiên hắn thấy tận mắt tu luyện giả của Thâm Lam thế giới ra tay. Lúc trước bị truy sát Sở Mộ chỉ lo chạy trốn, không rảnh chú ý.

Một ngọn lửa xuất hiện tụ thành mũi tên, Vệ Dương một tay chỉ hướng Sở Mộ.

Vèo!

Mũi tên lửa bay xé gió, không khí khét đen.

Vệ Dương cho rằng một kích kia đủ sức tiêu diệt đối phương, dù sao đối phương phát ra hơi thở không mạnh. Nếu là cường giả thì hơn phân nửa không đi bằng hai chân.

Hy vọng trong mắt Lý Thu Nhiên vụt tắt.

Sở Mộ nhìn mũi tên lửa bắn tới, thầm nghĩ:

- Dường như là ứng dụng hỏa thuật.

Mũi tên lửa đã bay tới nơi, gần trong gang tấc. Lúc nó sắp bắn trúng Sở Mộ thì hắn co tay búng, bụp một tiếng khí kình vô hình đánh nát mũi tên lửa thành hỏa hoa bắn tung tóe.

Cản này khiến Vệ Dương ngây người, không kịp phản ứng. Lý Thu Nhiên trông thấy hy vọng, mắt lại tỏa sáng.

Vệ Dương nhe răng cười nói:

- Dễ dàng phá thuật hỏa tiễn của ta, có chút môn đạo đây. Tiếc rằng nếu gặp ngươi ở nơi khác không chừng ta sẽ chơi đùa với ngươi một lúc, nhưng giờ thì đi chết đi!

Mắt Vệ Dương đỏ ngầu, tay phải cầm kiếm chém ra, kiếm quang lửa đỏ thiêu đốt tất cả như lửa lan tràn đánh hướng Sở Mộ.

Ngay sau đó ngăm ngón tay trái của Vệ Dương búng nhanh, không ngừng vẽ vời, từng dấu vết hiện ra trên đầu ngón tay, dao động lực lượng hỏa mãnh liệt xuất hiện. Quanh người Vệ Dương xuất hiện từng lũ hơi thở màu đỏ, không ngừng lan tràn bốn phía, tụ tập lại thành trường thương lửa trước mặt gã, tỏa ra uy thế mạnh hơn mũi tên lửa gấp mười lần, thương lửa xoay tròn.

Vệ Dương cười gằn:

- Chết dưới Toàn Thương hỏa của ta là vinh hạnh cho ngươi.

Tay trái Vệ Dương phất tay trước như đẩy cái gì, thương lửa bắn ra.

Hỏa Diễm kiếm khí như nước lũ xé gió bay tới, trường thương lửa xoay tròn theo sau đâm xuyên hỏa Diễm kiếm khí bắn hướng Sở Mộ.

Vệ Dương xuống tay độc ác. Nhìn Sở Mộ không nhúc nhích dường như sợ ngây người, chút hy vọng cuối cùng trong lòng Lý Thu Nhiên hoàn toàn mất.

Khuôn mặt điển trai của Vệ Dương tràn đầy nanh ác, như thấy Sở Mộ bị Toàn Hỏa Thương của mình đâm thủng thành tro.

Hỏa Diễm kiếm khí như lũ ập hướng Sở Mộ, Toàn Hỏa Thương sắp đâm trúng hắn. Sở Mộ chợt vươn một ngón tay ra đâm đằng trước. Vệ Dương nghĩ mình bị ảo giác, gã như thấy một thanh thần kiếm ra khỏi vỏ, phong mang không cách nào hình dung.

Kiếm chỉ đâm hướng Toàn Hỏa Thương, va chạm với mũi thương. Toàn Hỏa Thương khựng lại, tan vỡ trước kiếm chỉ của Sở Mộ.

Hỏa Diễm kiếm khí như nước lũ rẽ qua hai bên người Sở Mộ như cố ý né tránh hắn. Vệ Dương trợn to mắt, biểu tình tràn đầy khó tin.

Một kích mạnh mẽ bị tan rã dễ dàng vậy sao?

Bị ảo giác?

Ngón tay Sở Mộ run nhẹ, một lũ Thần Hoang kiếm nguyên hóa thành kiếm khí bắn ra, Vệ Dương chỉ thoáng nhìn một vệt vàng rạch phá không trung rồi trước mắt tối đen như thiên địa đảo ngược.

Giữa trán Vệ Dương bị xuyên thủng, một vệt đỏ từ từ ứa ra, gã ngã ngửa ra sau, não bị kiếm khí nghiền nát hồn phi phách tán, chết tươi.

Lý Thu Nhiên bị đóng đinh tại chỗ, ngây ngẩn nhìn.

Biến đổi quá nhanh, phập phồng mấy lần khúc chiết, khiến nỗi lòng Lý Thu Nhiên bồi hồi giữa hy vọng và tuyệt vọng. Bây giờ thấy Vệ Dương bỗng chốc bị giết làm Lý Thu Nhiên ngây người.

Nhưng dù gì là tiểu thư một gia tộc, xuất thân bất phàm, nàng có chút kiến thức rộng, rất nhanh phản ứng lại.

Lý Thu Nhiên thướt tha cúi chào Sở Mộ:

- Đa tạ các hạ ra tay cứu.

Sở Mộ mỉm cười tùy ý nói:

- Chỉ tiện tay.

Mục đích của Sở Mộ không phải cứu Lý Thu Nhiên, chuyện này hoàn toàn bất ngờ. Nhưng hắn đã giết Vệ Dương cứu Lý Thu Nhiên là sự thật. Huống chi Sở Mộ thấy cảnh này thì có một ý nghĩ là lấy chuyện này làm điểm bắt đầu, hòa nhập vào thế giới này.

Vệ Dương chết, Lý Thu Nhiên thả lỏng nỗi lòng nhưng không dám ở đây lâu, nàng chỉ muốn quay về gia tộc. Nhưng thực lực của nàng không mạnh, Lý Thu Nhiên lo đường về có nguy hiểm thế là nảy ra một ý.

Lý Thu Nhiên nói:

- Ân nhân có ơn cứu mạng với ta, không biết lấy gì báo đáp. Hay là ân nhân cùng ta đi Lý gia, Lý gia nhất định sẽ báo đáp ân nhân.

Thế là một người muốn tìm người bảo vệ, một người định lấy việc này làm điểm khởi đầu hòa nhập Thâm Lam thế giới nên vui vẻ quyết định.

Thật ra Lý Thu Nhiên rất căng thẳng, nàng hơi sợ là người này sẽ giống Vệ Dương. Nhưng một mình nàng thực lực thì yếu, để quay về gia tộc sẽ gặp các loại nguy hiểm.

Sở Mộ không có ý đồ gì với Lý Thu Nhiên, hắn cũng chẳng cần Lý gia báo đáp.

Lời ăn tiếng nói của Sở Mộ không biểu hiện thân thiết cũng không cố ý xa lánh, thái độ này dần khiến Lý Thu Nhiên yên lòng.

Lý Thu Nhiên tò mò tại sao Sở Mộ xuất hiện ở nơi hẻo lánh đó, có thể diệt gọn Vệ Dương chứng minh hắn mạnh hơn gã nhiều, Vệ Dương có tu vi Niết Bàn nhất trọng thiên.

Vậy tức là Sở Mộ có tu vi Niết Bàn cảnh, ở nơi như thế Thần Ngưng cảnh còn không tu luyện được chứ nói gì Niết Bàn cảnh.

Sở Mộ sẽ không nói mình từ bên ngoài vào, thuận miệng biên tạo cơ duyên tình cờ được chút kỳ ngộ, khi đi ra thì tới nơi này.

Lý Thu Nhiên nghe vậy cười nói:

- Sở đại ca phúc nguyên thâm sâu thật.

Mắt sáng răng trắng, bộ dạng như vậy hèn gì Vệ Dương nổi lòng háo sắc.