"Sao ba nói Dịch Thiên Kỳ là một kẻ máu lạnh? Rõ ràng anh ấy vừa đẹp trai, nhà lại giàu, còn cưng chiều chị ta như vậy.

Tại sao lúc đầu ba lại gả chị ta đi mà không phải con, như vậy chẳng khác nào quăng mồi ngon cho chị ta đâu chứ."

Từ Diệu Hàm nhìn thấy vẻ ngoài của Dịch Thiên Kỳ, liền tức anh ách vì người được gả đi không phải mình.

Còn nhìn thấy hình ảnh hắn ân cần quan tâm cô, tức càng thêm tức.

Thế là sau khi hai người rời đi, cô ta liền làm loạn lên.

Từ Diệu Khánh vừa bị Dịch Thiên Kỳ dọa sợ, làm gì có tâm trạng an ủi con gái nữa, ông ta liền quát lớn:

"Con quậy đủ chưa? Nhà họ Dịch nổi tiếng là con rắn độc, ba không gả con đi là muốn tốt cho con.

Ai mà biết được lúc nãy là cậu ta diễn kịch hay thật lòng chứ."

"Ánh mắt anh ấy dịu dàng như vậy, có chỗ nào giống diễn kịch đâu chứ."

"Được rồi, ba nhất định sẽ tìm một người tốt cho con, tốt hơn cả Dịch Thiên Kỳ, con bây giờ lo học hành cho tốt đi."

Từ Diệu Hàm ấm ức lại không thể nói ra.

Cô ta biết ba chỉ nói như vậy để an ủi cô thôi.

Ở thành phố này, nhà họ Dịch là có tiếng nhất rồi, còn ai có thể có điều kiện vượt qua bọn họ nữa chứ.

Từ Diệu Khánh đã không giúp, vậy cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.

Kết hôn được hơn 1 tháng, cuộc sống của họ cũng khá là bình yên.

Dịch Thiên Kỳ đối xử tốt với cô, Từ Đan Đan cũng ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Dịch Thiên Kỳ còn chủ động nhắc đến việc để cô đi học lại nữa:

"Em vẫn đang học đại học, đúng không?"

"Đúng vậy, hiện tại đã bảo lưu điểm rồi, đợi có cơ hội tôi sẽ đi học lại."

Ngón tay Dịch Thiên Kỳ vẫn lướt trên bàn phím, không ngẩng đầu hỏi tiếp "Em học gì vậy?"

"Thiết kế thời trang a.

Từ nhỏ tôi đã thích rồi."

"Kỳ sau tiếp tục đi học đi, tôi lo học phí cho em."

Từ Đan Đan vốn đang chăm chú xem phim trên TV, vừa nghe hắn nói vậy liền chuyển ánh mắt sang người hắn, hỏi lại:

"Anh nói cái gì?"

Dịch Thiên Kỳ đóng laptop để sang một bên, nhích người về phía cô, một tay chống đầu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc lặp lại lời vừa nói:

"Tôi nói, em tiếp tục đi học đi, tôi lo học phí cho em."

"Anh...!không đùa đó chứ?" Cô nghi hoặc nhìn hắn

"Nhìn mặt tôi có giống đang đùa không?"

Từ Đan Đan chuyển từ nghi hoặc sang vui vẻ, tươi cười liên tục nói cảm ơn hắn "Cảm ơn anh, cảm ơn!"

"Không cần cảm ơn, đừng khiến tôi thất vọng là được."

Dịch Thiên Kỳ há miệng, cô liền hiểu ý cầm một miếng táo đúc vào miệng hắn.

Hắn rất hài lòng, vòng tay ôm cô, để đầu dựa vào vai hắn.

Nhìn khung cảnh này, giống như một gia đình hạnh phúc.

Từ Đan Đan cũng nghĩ như vậy, nghĩ rằng bản thân đã tìm được một chỗ nương tựa.

Có lẽ sẽ như thím Chu nói, tình cảm có thể dần dần bù đắp, không cần phải lo.

Nhưng cô rất nhanh sẽ phát hiện ra mọi việc không như tưởng tượng của mình.

Buổi sáng Dịch Thiên Kỳ đi làm, còn kéo cô hôn vào trán một cái, khiến cô ngại ngùng.

Thím Chu nhìn thấy hai người như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vui lây.

Từ ngày Từ Đan Đan gả qua, căn nhà này có sức sống hẳn ra, trên mặt của Dịch Thiên Kỳ cũng có thể nhìn thấy những nụ cười vui vẻ.

Sau khi hắn đi, cô cùng thím Chu ra ngoài đi chợ.

Cô muốn hôm nay đích thân nấu cơm cho hắn.

Thím Chu nghe như vậy thì vui vô cùng, còn trêu chọc khiến cô ngại đỏ mặt.

Khi hỏi đến những món ăn mà hắn thích, cô rất ngạc nhiên bởi vì những món ăn đó rất đơn giản, đều là những món gia đình bình thường ăn.

Bình thường cùng hắn ăn cơm, tuy không phải là sơn hào hải vị, nhưng cũng không đến nỗi cơm canh đạm bạc, mỗi bữa đều đầy đủ dinh dưỡng.

Nghe thím Chu nói, cô mới biết lý do:

"Mấy hôm nay, cậu chủ luôn căn dặn phải nấu mấy món bổ dưỡng bồi bổ cho cô.

Trước đây cậu ấy không quan tâm lắm đến việc ăn uống, có ngày chỉ dặn tôi xào rau là được, không ăn thịt cá gì cả."

"Không ngờ anh ấy ăn uống lại giản dị như vậy.

Cứ nghĩ mấy người nhà giàu, chắc là đều ăn những món đắt tiền thôi."

"Đúng vậy, cậu chủ không giống với bọn họ, cậu ấy giống với mẹ..." Thím Chu phát hiện mình lỡ lời liền chuyển sang chủ đề khác "Không nói nữa, cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau về thôi."

Từ Đan Đan liền cảm thấy khó hiểu, nói Dịch Thiên Kỳ giống mẹ, nhưng hôm đó lúc cô nhìn thoáng qua, mẹ hắn là một người phụ nữ cao quý.

Linh tính mách bảo cô rằng trong chuyện này có ẩn tình.

Nhưng nếu hắn không muốn nói, vậy thì có hỏi cũng vô ích, không chừng còn chọc giận hắn nữa.

Hai người về đến nhà thì nhìn thấy một cô gái đang đứng trước cửa.

Cô ta vừa nhìn thấy thím Chu đã than vãn:

"Thím đi đâu nãy giờ vậy hả? Biết tôi đợi lâu lắm rồi không?" Sau đó cô ta nhìn thấy Từ Đan Đan liền nhíu mày "Cô là ai?".