Nàng lại phải giả trang con nít một lần nữa, dắt theo Tiểu Ngao đi tìm Hoắc Mặc moi thông tin. Chuột béo nhỏ thấy nàng muốn đi, nhanh nhẹn trèo từ trên bàn bếp xuống, theo đuôi nàng, trước đó còn tiện tay vơ thêm mấy hạt lạc. Nàng thấy nhưng mặc kệ, nàng cũng không thể đuổi đánh nó đi, cũng lắm thì nuôi nó làm sủng vật thú cưng vậy.

Hoắc Mặc kinh ngạc nhìn Tiểu Ngao to lớn đi bên cạnh nàng khi nàng bước vào phòng, vì vậy mà bỏ qua không thấy sự hiện hữu của con chuột nhỏ dưới chân nàng. Hắn đã nghe kể và biết tên áo đen bị con chó của nàng khống chế và đè chết, nhưng không tưởng tới nó to lớn và có vẻ hung dữ như vậy. Và, trông nó rất quen, hắn đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi thì phải.

Lo lắng hắn bị kinh sợ, nàng giải thích.

“Chó của muội rất ngoan, rất nghe lời, thật đấy...”.

“Nó...là giống gì thế...trông...không giống chó lắm...và thật to lớn”.

“À...La đại thúc - thợ săn của thôn ý, nói cha nó có thể là loài mãnh thú nào đó trong rừng sâu”.

Nàng kể vài chuyện thú vị trong thôn, lại kể vài truyền thuyết đáng sợ về các loài thú hung dữ trong Vạn Tượng sơn mạch cho hắn nghe, rồi bắt đầu dẫn dắt hắn tới điều nàng muốn.

“Muội nghe nói còn có rất nhiều loại động vật có khả năng kì lạ đó, huynh đã nhìn thấy bao giờ chưa”.

“Chưa...nhưng ta nghe nói Sư môn của Quốc sư Đại Chiêu Quốc có một hộ thú là một con đại cự quy có khả năng gọi mưa đến, mỗi lần Đại Chiêu quốc có đại hạn đều cung phụng cho nó rất nhiều thiên tài địa bảo xin nó gọi mưa, nhưng mỗi lần gọi mưa xong, nó cần nghỉ ngơi hai mươi năm. Nghe nói mười năm trước nó đã gọi mưa một lần, nên chắc hiện tại nó đang nghỉ ngơi rồi. Rất nhiều người nói nó là thần thú hộ quốc của Đại Chiêu quốc được thần linh phái xuống ”.

“Thật sự có chuyện thần kỳ như vậy...”.

Có vẻ hắn hiểu biết rất nhiều thứ, nàng tỏ ra tò mò với thế giới bên ngoài, và hắn kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện lý thú ở bên ngoài, sự náo nhiệt ở kinh thành, các địa phương nổi tiếng của Đại Chiêu quốc...Nàng cũng kể cho hắn nghe kinh nghiệm khi đi săn cũng Tiểu Ngao, về những đứa trẻ khác trong Hà gia thôn.Hai người nói về đủ thứ chuyện, nàng cảm giác hắn rất quen thuộc, rất đồng điệu. Hai người cùng ăn bữa trưa mẫu thân đã làm sẵn trên bếp, tiếp tục trò chuyện. Giờ này chắc nãi nãi đang cùng đại bá và mẫu thân dọn dẹp, trang hoàng lại ngôi nhà mới của họ rồi đây.

Cả nhà cùng trở lại khi hoàng hôn dần buông xuống. Gia gia thăm khám lại cho Hoắc Mặc, kết luận là hắn hồi phục rất tốt. Hắn cũng xin gia gia giúp hắn truyền một bức thư về cho người nhà, để họ tới đón hắn. Hoắc Mặc dùng văn phòng tứ bảo của đại ca nàng, viết một bức thư đơn giản, địa chỉ gửi đến ở ngay thành Duệ Văn, huyện thành của huyện Thượng Nguyên. Xem ra hắn cũng có người nhà ở đó.

Đại ca nàng lấy cho Hoắc Mặc mượn một bộ quần áo, bởi vì y phục sang quý của hắn đã bị muội muội nhà mình cắt ra vài lỗ mất rồi. Sau đó lại giúp đỡ hắn lau rửa người bên ngoài vải băng bó.

Ba ngày sau vẫn là nàng chăm sóc hắn. Ngoại trừ đại ca không thể bỏ việc học, những người còn lại trong gia đình đều bận rộn với việc chuyển nhà. Chiều ngày thứ 3, gia gia trở về cùng một chiếc xe ngựa. Thì ra người nhà Hoắc Mặc thông qua người đưa thư giúp tìm được gia gia, và được dẫn tới đây. Và họ đưa Hoắc Mặc đi ngay trong ánh hoàng hôn.

Trước khi đi, hắn đưa cho gia gia một miếng dương chi bạch ngọc,một mặt điêu khắc một chữ Hoắc, nói là nếu có việc cần thìmang nó đến kinh thành, tìm phủ Hoắc Tướng quân nhờ giúp đỡ. Hắn còn đưa riêng cho nàng một hà bao, bên trong là chiếc vòng huyết ngọc đỏ tươi trong suốt, có những đường tơ đỏ đậm như mạch máu của con người. Trông rất đẹp, cũng rất yêu dị.

“Đây là thứ đáng giá nhất trên người ta lúc này, cho muội. Nhớ lúc nào cũng phải đeo trên người, có thể trừ tà, nó còn có tác dụng ôn dưỡng với cơ thể nữa. Vì nó rất giá trị nên muội đừng để ai nhìn thấy nó, ngoại trừ muội, biết chưa. Tạm biệt...”.

Hắn không dừng lại cho nàng cơ hội được từ chối, nhanh chóng bước tới chào cả gia đình, cảm ơn gia gia, sau đó bước lên xe ngựa không quay đầu lại. Hoắc Mặc đi rồi, cả gia đình cũng không bị ảnh hưởng nhiều, chỉ không nghĩ đến gia thế hắn kinh người như vậy, quyết định ngày mai cũng sẽ chuyển nhà luôn. Đại ca trở về phòng, trước đó đã cho Hoắc Mặc ở để dưỡng thương, và tìm thấy một hộp gỗ để trên giường. Trước mặt cả nhà, gia gia mở hộp gỗ ra, phía trên có một bức thư, bên dưới là một xấp giấy gì đó. Cả nhà kinh ngạc, nghiêm cẩn lắng nghe gia gia đọc thư. Trong thư viết tuy hắn có để lại ngọc bội nhưng ân cứu mạng không sao tả xiết, một chút lòng thành mong gia đình không ghét bỏ. Bên trong hộp gỗ là một xấp ngân phiếu, gia gia nói có cả thảy 1 vạn lượng bạc. Tiền tài đến quá bất ngờ khiến cả nhà ngỡ ngàng. Gia gia suy nghĩ một chút, sau đó nói quyết định của mình.

“Ân cứu mạng đối với hắn nhưng thật ra là của Tiểu Khải Ca, ta chia số bạc ra làm hai, một nửa để lại cho Tiểu Khải Ca làm đồ cưới sau này, đưa cho con bé tự cất giữ, còn lại một nửa, dùng để trả hết nợ cho ông chủ La, ta muốn đưa Thiên Ân đến học học đường tốt nhất trấn Quảng Đức, tương lai nó sau này có thể giúp đỡ gia đình rất nhiều, còn có chúng ta tự mình có sản nghiệp, sau này cũng không cần đi làm công cho người ta nữa. Các con xem được không”.

Ông tuy hỏi ý kiến mọi người nhưng ánh mắt lại nhìn đến tiểu Khải Ca. Nàng biết gia gia đang nhìn mình, nhìn thẳng vào mắt ông tỏ rõ thái độ.

“Cháu không có ý kiến, cháu cũng muốn ca ca học trường tốt nhất, muốn gia gia và cha có y đường của riêng mình, muốn đại bá có tiệm rèn của riêng mình. Còn muốn nãi nãi, đại bá cùng nương sống thật thoải mái vui vẻ, không cần nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, chỉ cần ngồi uống trà ăn điểm tâm, đi dạo phố mua sắm, chăm sóc ca ca và con, còn có các đệ đệ muội muội sau này nữa”.

Cha mẹ nàng thoáng chốc mặt đỏ bừng, càu nhàu.

“Con bé này, nói cái gì đó hả”.

Gia gia vui vẻ cười híp mắt, hòa ái cười với nàng.

“Tiểu Khải Ca đúng là đã suy nghĩ đến cuộc sống làm địa chủ có người hầu hạ rồi hả”.

Tiểu tôn nữ của ông từ nhỏ đã không giống các tiểu nữ hài nhà khác, tuy hơi nghịch ngợm một chút, nhưng rất thông minh, hiểu chuyện, biết lo lắng cho gia đình. Nếu có thể đáp ứng được các mong muốn của nàng, ông cũng không ngần ngại. Ông không suy nghĩ như các ông lão khác trong thôn, nữ nhi , tôn nữ phải làm ruộng, thêu hoa, chăm sóc gia đình... ông muốn tôn nữ luôn được vui vẻ, làm những điều nó thích. Cháu gái ông thích cưỡi chó săn đi dạo, thích học y thuật, thích tìm kiếm món lợi nhỏ, thích nhìn thấy mọi người trong gia đình sống vui vẻ thoải mái, thích sống vui vẻ không lo nghĩ có người hầu hạ, và nàng cũng có khả năng riêng của mình mà những tiểu hài tử khác không có, cũng chăm sóc gia đình theo cách riêng của mình mà, phải không...Nếu nó sinh ra là một tiểu tử thì thật tốt, nó có thể sống cuộc sống thích ý như vậy cả đời, những nó lại là nữ nhi, haizz, ôngchỉ có thể cho Tiểu Khải Ca của mình một tuổi thơ vui vẻ vậy. Sau này tìm cho nó nhà chồng thật thà đơn giản một chút, vậy là tốt rồi.