Buổi tối hắn tỉnh dậy một chút, được mẫu thân nàng giúp đỡ ăn một chút cháo, uống thuốc gia gia của nàng kê đơn, sau đó ngủ thiếp đi. Gia gia hỏi chi tiết tình huống lúc đó, nàng sợ người nhà nghi ngờ cách nàng xử lý mọi việc không giống một đứa trẻ con, đành giả trang đáng yêu khoa tay múa chân bắn tung nước bọt kể chiến tích huy hoàng của Tiểu Ngao để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người. Nhưng gia gia sau khi kiểm tra vết thương của tiểu tử kia, lại rất hài lòng về nàng, nói nàng rất giỏi, khích lệ nàng sau này học tập y thuật phải chăm chỉ hơn. Cũng đưa cho nàng một quyển sách chép tay các kinh nghiệm của gia gia khi bắt đầu học y.

Tuy không lộ ra nhưng sau chuyện lần này, cả nhà đều vô tình tỏ ra không coi nàng còn là một đứa trẻ, gia gia giao cho nàng nhiệm vụ chăm sóc người bệnh, trong khi cả nhà sẽ thu dọn, chào hỏi hàng xóm và hoàn thành các công việc trong thôn trước khi chuyển đi.

Buổi sáng hôm sau, nàng đến đưa cho hắn điểm tâm sáng, hắn đã có thể dùng tay phải tự ăn đồ của mình và uống thuốc. Hắn xin nàng cho phép gặp mặt người trong gia đình để cảm ơn vì đã cứu hắn. Rất lễ độ, hảo cảm tăng lên một chút. Nhưng hiện tại mọi người đang bận rộn, không có ai ở nhà cả. Thông qua hắn tự giới thiệu, nàng biết được hắn họ Hoắc, tên Mặc, là người kinh thành. Hắn nói hắn bị di nương tiểu thiếp của phụ thân sai người ám sát. Mẹ cả của hắn không màng thế sự, nương ruột thịt của hắn là quý thiếp hiện đang không ở kinh thành nên những người kia lợi dụng cơ hội ra tay với hắn.

Rất đáng thương a. Xã hội cổ đại không thể tránh khỏi các trường hợp như vậy. Sau này chắc nàng nên tìm một anh chàng thành thật để lấy, nếu không rất dễ gặp phải trường hợp như vậy a. Nhưng mà nếu tướng công nàng quá thành thật ngốc nghếch thì chính nàng lại không thích a. Thật là rối rắm...Mà thôi, nàng còn nhỏ chưa phải lo đến chuyển đó, biết đâu sau này khi nàng hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn thứ nhất, mọi việc sẽ phát triển theo chiều hướng nàng không đoán trước được thì sao.

Nàng kể cho hắn nghe mọi người đã đi tìm Tiểu Hỉ Ca và thấy được hắn như thế nào, cũng nói cho hắn biết người đi theo hắn đã chết kia được mọi người chôn cất. Và sự việc sau khi hắn ngất đi. Qua lời kể của nàng, hắn biết được nếu không có nàng xuất hiện kịp thời, có lẽ hắn đã bị cho một đao kết liễu tính mạng rồi.

Bảo hắn nghỉ ngới cho tốt, nàng mang bát đĩa bẩn trở lại bếp. Vừa mở cửa bếp, nàng nhìn thấy một con chuột béo mập lông trắng loang đốm nâu vàng và đen đang ngồi xổm trên mặt bếp, hai chân trước ôm một hạt lạc nhấm nhấm nhấm, hai bọng má tròn tròn rung rinh, rất đáng yêu. Không phải là con chuột lần trước nàng cứu trong rừng sao, chân nó vẫn còn dải băng nàng băng bó cho nó mà.

Thấy có người mở cửa bước vào, khuôn mặt nó cực kỳ nhân tính hóa lập tức cứng đờ, run rẩy đánh rơi hạt lạc đang ăn dở. Nhưng thấy là nàng lại cực nhân tính hóa quay đầu, nhìn ngó xung quanh xem có thấy người khác không, rồi chạy nhanh xuống đất về phía nàng, hai chân trước ôm lấy giày của nàng, cọ a cọ, rât có tư thái lấy lòng, làm nũng. Không hiểu sao trong thâm tâm nàng lại chắc chắn là nó đang làm nũng với nàng. Con chuột nhỏ rất sạch sẽ, lại tròn vo như một cục bông, nên nàng không hề thấy chán ghét nó như lũ chuột bình thường. Nàng ôm nó bằng hai tay, đặt nó lên bàn bếp một lần nữa, đưa cho nó một hạt lạc mới.

“Không phải ngươi đi theo ta từ trong rừng ra chứ hả”.

Đầu nó hơi lúc lắc như đang biểu thị đồng ý, rất tự nhiên tiếp nhận hạt lạc trong tay nàng, tiếp tục gặm.

“Tiểu Ngao, tới đây...”.

Nàng gọi một tiếng và Tiểu Ngao đang ở trog sân vọt vào nhà bếp. Vì rất sạch sẽ, thông minh và ở dính lấy nàng từ khi sinh ra, nó là con chó duy nhất trong nhà được phép đi vào phòng khách và nhà bếp.

“Sao tiểu tử này lại ở đây, ngươi đi theo chúng ta a...”.

“Tiểu Ngao, câu đó ta đã nói rồi...ngươi thử giao lưu với nó xem nó muốn gì a”.

Sau đó là một hồi gâu gâu chít chít loạn cả lên, cuối cùng, Tiểu Ngao toát mồ hôi kết luận.

“Hình như nó muốn đi theo người a chủ nhân. Ta không hiểu ngôn ngữ của loài chuột, nhưng chắc là như vậy”.

Haiz, thật khó hiểu. Không phải chỉ vì ta cứu nó khỏi bẫy chứ. Không phải những động vật hoang dã như này thường rất sợ con người hay sao. Sao lại xuất hiện dị loại dám bén mảng đến thôn làng, lại còn chiễm chệ ngồi trước mặt “Tiểu hùng sư vô địch Hà gia thôn” gặm lạc một cách ngon lành như thế này được. Không nói đến lũ chuột nhà, đến cả các con chó khác trong thôn hay lũ hươu nai trong rừng nhìn thấy Tiểu Ngao là đã co giò chạy mất tích, đâu có cái kiểu như thế này được.

“Tiểu Ngao, tôn nghiêm của ngươi bị đả kích trầm trọng...nó không hề sợ ngươi a”.

“Chủ nhân...người có thể ẩn dấu bản tính nhiều chuyện của mình đi được không...ta nghĩ là nó không phải một con chuột bình thường đâu. Ta có cảm giác nó hiểu những lời người nói đó. Người thử mà xem, nó luôn chú ý mỗi khi người mở miệng nói gì đó”.

Và nàng cũng để ý thấy khi nàng nói chuyện với Tiểu Ngao, con chuột béo kia sẽ nghiêng đầu nhìn nàng một cái. Nhưng có vẻ thấy không phải nàng đang nói chuyện với nó, lại cúi đầu tiếp tục gặm lạc.

“Không thể tin nổi, thế giới này đảo lộn rồi, đến một con chuột cũng hiểu biết như vậy hả”.

“Chủ nhân, có lẽ chúng ta nên xem xét lại,thế giới này có thể không đơn giản chỉ là thế giới cổ đại như chúng ta đã tưởng, người có nhớ trong phần thưởng của người có một cái thẻ thu phục huyễn thú không, ta nghi ngờ rằng thế giới này có thể có mấy loại giống như ma thú, hay yêu thú gì đó, giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết của người ở kiếp trước ý”.

“Nhưng...chúng ta chưa bao giờ nghe nói đến có thứ gì đó như vậy”.

“Có thể là tại thứ đó tương đối hiếm có, hoặc nơi chúng ta đang ở quá nhỏ bé, hay tầng lớp của chúng ta quá thấp, không biết được đến những kiến thức đó”.

“Chúng ta đi hỏi thử tên công tử đến từ kinh thành kia, xem hắn có biết gì không”.