Giai đoạn chuẩn bị trước khi quay tuy rằng phức tạp, nhưng trên thực tế lúc bắt tay vào việc lại rất nhanh. Thể loại phim bom tấn hoành tráng thế này, thời gian quay càng lâu, càng tốn nhiều tiền. Đoàn Hàn Chi không dám đụng đến số tiền của nhà đầu tư bên Mỹ, cho nên liền giản lược mọi thứ.

Bất quá, nói đi phải nói lại, tiêu chuẩn giản lược của y chính là trước kia trong hộp cơm làm việc phải có hai quả trứng chiên, hiện tại chỉ còn một quả…

Thời điểm những phân cảnh chính đã hoàn thành, bắt đầu tiến vào giai đoạn hậu kỳ, đưa lên máy tính xử lý hiệu ứng 3D, một buổi chiều nọ khi Đoàn Hàn Chi đang quay ngoại cảnh dưới ánh nắng mặt trời chói chang, đột nhiên nhận được điện thoại từ Quan Tĩnh Trác.

Đoàn Hàn Chi thoáng ngẩn người.

Y nghe nói Quan Tĩnh Trác đã sang Mỹ, sau đó cũng chưa từng liên lạc. Trên báo chí lẫn truyền thông, y đều không nghe tin Quan tam thiếu gia về nước, một chút động tĩnh cũng không có.

Di động vẫn không ngừng reo vang. Đoàn Hàn Chi dừng một chút, rốt cuộc nghe máy: “Alo?”

Trong điện thoại truyền đến thanh âm hơi khàn khàn của nam nhân: “…Alo, là tôi.”

“…” Đoàn Hàn Chi im lặng không nói.

“Có thời gian ra ngoài dùng một bữa cơm không?”

“Để làm gì?”

“Có chuyện…” Quan Tĩnh Trác thoáng ngập ngừng, “Có chuyện muốn hỏi cậu.”

“Giữa chúng ta không có gì cần nói.”

“Cho tôi nửa tiếng đi.” Quan Tĩnh Trác hơi cười khổ, “Mười năm tình cảm, cho tôi nửa tiếng cuối cùng thôi.”

Đoàn Hàn Chi muốn cự tuyệt, nhưng lời từ chối không biết vì sao lại thốt không ra. Y là người tương đối mạnh mẽ, nghi ngờ đáng kể thế này khiến y không khỏi đôi chút căm hận sự do dự của mình, cuối cùng cứng nhắc đáp: “Được rồi.”

Trầm mặc thật dài bao trùm bọn họ, thoáng chốc, tiếng ve sầu giữa trưa hè nắng gắt vang lên từ nơi rất xa rất xa, mãi cho đến khi theo cơn gió chẳng còn vọng lại.

“…Mười hai giờ trưa mai, tiệm cháo ở ngã tư, lầu ba.” Quan Tĩnh Trác nói xong, nhẹ nhàng cúp máy.

Tối đó khi Đoàn Hàn Chi về nhà thì Vệ Hồng đã sớm nấu cơm, xào hai đĩa thức ăn chờ y. Trên bàn có nồi canh cá nấu măng, thời gian rất chuẩn, khắp phòng đều tỏa mùi thơm.

Phương pháp nấu canh này là do Vệ Hồng nghĩ ra. Một cái giá đỡ bằng thép không gỉ, bên dưới có một cái rãnh, bên dưới cái rảnh lại có một ngọn nến nhỏ; Bên trên đặt một cái nồi đất, nước canh được ngọn nến bên dưới cái giá nun sôi ở độ nóng vừa phải, không ngán không vụn, hoàn toàn vừa vặn.

Vệ Hồng là người phương Bắc, hắn trước giờ không uống canh cá. Nhưng sau khi Đoàn Hàn Chi bắt đầu dưỡng bệnh, y mỗi ngày đều phải uống một chén canh, đối với độ lửa nấu canh đặc biệt chú ý, Vệ Hồng liền vì y suy nghĩ ra biện pháp này.

Đoàn Hàn Chi dạo quanh một vòng, đẩy cửa thư phòng ra: “Sao cậu lại ngủ trên ghế sô-pha?”

Vệ Hồng mơ mơ màng màng xoay người: “Tối qua quay ngoại cảnh không tốt, phó đạo diễn nói đêm nay quay lại. Ban ngày không có mấy thời gian để ngủ, thừa dịp về nhà nấu cơm tôi tranh thủ ngủ một chút. Anh đừng để ý đến tôi, cứ ăn cơm đi, tôi lập tức đứng dậy làm việc ngay.”

Đoàn Hàn Chi không đi ăn cơm, cũng không bước vào phòng. Y đứng ngoài cửa trong chốc lát, bình tĩnh nhìn Vệ Hồng.

Mặt trời chiều ngã về tây, ánh tà dương theo khe hở từ cửa sổ sát đất len lỏi vào phòng, thân ảnh nam nhân nằm nghiêng trên ghế sô-pha phủ đậm bóng mờ, từng nhịp hô hấp phập phồng như một dãy núi kiên cường vững chắc.

“…Trưa mai tôi không ăn cơm ở đoàn phim, tôi phải ra ngoài một chuyến.”

Vệ Hồng mơ hồ “Ừ!” một tiếng.

Đoàn Hàn Chi lẳng lặng đứng đó, qua rất lâu rất lâu.

“…Vệ Hồng.”

“Ừm…?”

“Nếu sau này tôi không về nữa, cậu sẽ chờ tôi tới khi nào?”

Vệ Hồng giật mình, mạnh mẽ xoay người: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói nếu như…”

“Không có nếu như!” Vệ Hồng trảm đinh chặt sắt cắt ngang, “Lão tử tuyệt đối không chờ anh, lão tử sẽ ra ngoài tìm anh!”

Đoàn Hàn Chi yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, bật cười một tiếng: “Vậy cậu phải nhớ kỹ mùi của tôi, đến lúc đó trên đường cố gắng ngửi, ngửi được rồi liền sủa gâu gâu hai tiếng, sau đó vẫy đuôi với tôi.”

“…Hả?” Trên đỉnh đầu Vệ Hồng hiện ra một dấu chấm hỏi thật lớn, “Tại sao lại là tôi sủa gâu gâu? Sủa gâu gâu là Tiểu Hồng Hồng của chúng ta chứ!? Đến lúc đó tôi vừa lái xe vừa dắt chó, dùng loa lớn phát tin tìm anh, hắc hắc rất nhập vai nha…”

Anh bạn Vệ Hồng xem kịch cổ trang hơi nhiều, nhịn không được đem tiết mục Bá vương lão công ngàn dặm truy tìm người vợ bỏ trốn ra YY, một bên YY còn một bên chơi trò nhập vai, nhập đến mức y như thật. Hắn trước tiên xem mình là cái thế cường công, lại xem Đoàn Hàn Chi như nàng dâu nhỏ chịu không nổi vận động ‘về đêm’ quá mức mạnh mẽ đành rưng rưng nước mắt trốn nhà. Cuối cùng hắn vừa lái xe vừa dắt chó, chạy khắp nơi truy tìm nàng dâu nhỏ.

Ngoài sân thượng, Tiểu Hồng Hồng “Hắt xì!” một cái rõ to.

Kế tiếp, nó bình thản khịt khịt mũi, thản nhiên cúi đầu xuống, tiếp tục thưởng thức bữa ăn của nó.

Sáng hôm sau, Đoàn Hàn Chi đến đoàn phim, tuần tra đơn giản một vòng liền lái xe rời đi.

Tiệm cháo nơi ngã tư không phải địa điểm nổi tiếng, so với đủ nơi ăn chơi kì quái trong thành phố, chỗ này chỉ giống như hạt cát trên bãi biển, không chút nào bắt mắt. Thế nhưng món cháo gà ở đây lại rất đạt chuẩn, còn thường xuyên mời những diễn viên Việt kịch* nổi tiếng đến ngâm khúc, trong hơn ba mươi năm lăn lộn khắp mọi hang cùng ngõ hẻm của Đoàn Hàn Chi, ở đây xem như đặc biệt phù hợp với tư tưởng méo mó quái dị của y.

Đoàn Hàn Chi bước lên chiếc thang gỗ lung lay kẽo kẹt, dưới ánh đèn mờ ảo, lầu ba xám trắng nhìn không rõ nét. Ngồi trước bàn gỗ bát tiên** là Quan Tĩnh Trác toàn thân mặc tây trang, trong thoáng chốc thời gian tựa hồ xuyên qua, vừa mở cửa sổ ra liền có thể nhìn thấy học sinh diễu hành giơ khẩu hiệu, đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.

*Việt kịch: một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc.

**bàn bát tiên: loại bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người.

“…Khí sắc của cậu không được tốt.” Quan Tĩnh Trác đứng lên tiếp nhận túi đồ của Đoàn Hàn Chi, nói.

“Anh cũng vậy.” Đoàn Hàn Chi ngồi xuống, theo thói quen phân phó cùng tiểu cô nương mặc sườn xám: “Cho hai chén cháo gà, một đĩa trứng muối, một đĩa lòng đỏ cuộn bột đậu xanh, một đĩa đậu phộng. Pha luôn bình trà hoắc sơn hoàng nha.”

Tiểu cô nương cúi thấp người, thu hồi thực đơn, bước chân đôi giày cao gót kiểu cũ chậm rãi rời đi.

Thức ăn rất nhanh được bưng lên, đựng trong chén sứ có hoa văn xanh, nóng hổi tỏa ra mùi hương thơm ngát. Đoàn Hàn Chi múc một thìa cháo, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Gần đây đang làm gì?”

“Tôi ở Mỹ làm ăn cùng mấy người bạn, cũng là về phương diện giải trí.” Quan Tĩnh Trác nói, “Dạo này công việc không quá bận rộn, liền bớt chút thời gian trở về.”

“Tôi nghe nói Uất Trân đã sinh em bé rồi. Hai người còn chưa đi đăng ký kết hôn?”

Quan Tĩnh Trác trầm mặc không nói.

“Quan Phong hắn rất lo lắng cho anh. Chuyện của hắn, có lẽ anh cũng biết rồi, anh ít khiến hắn tức giận một chút đi.”

“Tôi biết.”

Đoàn Hàn Chi vì thế không lên tiếng nữa, từng ngụm từng ngụm húp cháo. Không biết từ lúc nào, dưới lầu truyền đến thanh âm hát Việt kịch, theo không trung phảng phất mùi nhang trầm dần dần tan biến, mông lung mờ ảo tựa như thanh âm từ cách một thế hệ.

Quan Tĩnh Trác đột nhiên hỏi: “Cậu hiện tại thế nào, có hạnh phúc không?”

Động tác của Đoàn Hàn Chi ngừng lại một chút.

“Tên Vệ Hồng kia… Cậu thật sự thích hắn?”

Rất lâu rất lâu sau, Đoàn Hàn Chi gật đầu: “Thích… Tôi nghĩ thế.”

Quan Tĩnh Trác tựa hồ đã có được câu trả lời, anh cúi đầu rất sâu, đem gương mặt mình chôn dưới lòng bàn tay.

“Nếu năm đó… nếu năm đó không xảy ra sự kiện kia, tôi không cùng Uất Trân xem mắt, không có ảnh chụp… Hiện tại đang sống cùng nhau, có thể hay không là chúng ta?”

Quan Tĩnh Trác nói năng lộn xộn, tiếng nói giống như phát ra từ dưới cổ họng run rẩy. Vấn đề không chút logic như vậy, gần như không ai có thể hồi tưởng về những năm tháng ấy mà cho ra được đáp án. Vì thế, Đoàn Hàn Chi trầm mặc rất lâu… Cuối cùng, y gật đầu: “Có thể.”

Quan Tĩnh Trác vẫn duy trì động tác kia, mãi thật lâu sau vẫn như thế, cứ như y muốn duy trì mãi mãi động tác say ngủ ấy.

“Bất quá, hiện tại nói gì cũng muộn rồi. Nếu anh đã có con với Uất Trân, vậy cứ sống thật tốt đi.” Đoàn Hàn Chi bổ sung tiếp “Nếu đã tìm ra con đường sau này, chúng ta đều không còn trẻ nữa, cứ đem toàn bộ chuyện cũ buông xuống đi. Cuộc đời này chỉ còn lại mấy mươi năm, tôi hi vọng có thể bình an sống tốt.”

Không, tôi còn chưa tìm ra con đường sau này, Quan Tĩnh Trác tuyệt vọng nghĩ.

Anh rất muốn nói với Đoàn Hàn Chi, đứa con trong bụng Uất Trân không phải của tôi, tôi không thích cô ta, từ đầu đến cuối, đây đều là sự hiểu lầm do kẻ khác cố tình gây nên.

Anh rất muốn nói, chúng ta vốn nên ở cùng nhau, chúng ta vốn có thể hạnh phúc, chúng ta vốn có thể răng long đầu bạc trăm năm hảo hợp.

Vô số từ ‘vốn’ chôn vùi theo năm tháng, tựa như lâu đài cát trong giấc mộng, đưa tay chạm vào, lập tức sẽ vỡ nát thành hàng trăm ngàn mảnh vụn, không cách nào khôi phục.

Mọi hiểu lầm phảng phất chỉ là trò đùa, từ nay về sau hai người bước đi trên hai con đường riêng biệt, sau đó nhận ra, bọn họ thật sự không thể trở về.

Bọn họ càng chạy càng xa. Đến khi Quan Tĩnh Trác muốn quay đầu lại, Đoàn Hàn Chi đã tìm được cho mình một con đường khác.

“Cậu hiện tại thật sự… thật sự hạnh phúc ư?” Quan Tĩnh Trác gắt gao nhìn chăm chú gương mặt Đoàn Hàn Chi.

Dung nhan không in hằn dấu vết thời gian kia tĩnh lặng không gợn sóng. Y bình thản nói: “Phải. Tôi hiện tại đã có được cuộc sống tôi mong muốn.”

Quan Tĩnh Trác nhìn y rất lâu, cuối cùng nhàn nhạt cười: “…Vậy tôi chúc phúc cho cậu.”

Đoàn Hàn Chi thoáng nghi hoặc: “Anh không phải có lời muốn nói?”

Quan Tĩnh Trác lắc đầu: “Bây giờ không còn nữa.”

Tất cả mọi chuyện, đứa con trong bụng Uất Trân, ảnh chụp mười năm trước, những cảnh thân mật giả dối.

Mười năm chia lìa xa cách, mười năm đau khổ tương tư. Mười năm trằn trọc đau đáu, mười năm nhớ mãi không quên.

…Đều không địch nổi một câu, y đã có được cuộc sống y mong muốn.

*****

Thời điểm Quan Tĩnh Trác rời khỏi tiệm cháo, bên ngoài thế nhưng tí tách mưa rơi.

Khắp thế giới đều là màu xám, những người không mang dù nhanh chân bỏ chạy, nước mưa bắn tung tóe. Xe hơi từng chiếc chạy qua, lưu lại tiếng nước hối hả… Ngoài đường lớn đèn xanh đèn đỏ luân phiên thay đổi, mỗi người đều có con đường của mình, mỗi người đều thực vội vàng.

Quan Phong ngồi trên xe lăn ngoài hiên tiệm cháo, cách đó không xa là chiếc Bentley đen đang chờ. Quan Tĩnh Trác tiến lên hai bước, giúp anh trai mình che dù, sau đó phụ Hellen đẩy xe lăn, ba người dưới cơn mưa cùng chậm rãi đi về phía xe hơi.

“Như vậy, em đã nói rõ hết mọi chuyện rồi sao?” Lúc lên xe, Quan Phong hỏi.

Quan Tĩnh Trác lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

“Có ý gì?”

“Em không nói…” Quan Tĩnh Trác lên tiếng, “Nhưng mà, trong lòng em đã hiểu.”

Quan Phong nhìn anh một cái, nhưng không tiếp tục truy hỏi. Một lúc sau, hắn đột nhiên nói: “Nếu em thật không muốn cưới Uất Trân, anh có thể giúp em nói chuyện với lão thái thái.”

“…Chuyện này cứ để sau đi.”

“Em về lần này, quả nhiên hiểu chuyện hơn nhiều.” Quan Phong ngồi ở băng ghế sau, nhắm mắt lại: “Hôm nào có thời gian thì tìm luật sư đến, anh sẽ đem chút sản nghiệp của mình sang tên cho em.”

Rõ ràng là thứ trước đây muốn tranh đoạt đến cùng, nhưng hiện tại Quan Tĩnh Trác một chút cảm giác cũng không có, không vui vẻ lại càng không mất mát, giống như đơn thuần đang nghe chuyện xảy ra thuộc về người khác. Sau một lúc lâu, anh mới thản nhiên mỉm cười: “Bỏ đi anh hai, không cần nôn nóng. Anh quay bộ phim này cũng vất vả lắm rồi, người em trai như em không thể gây thêm cho anh phiền phức. Hiện tại, em cuối cùng đã có cơ hội báo đáp anh, em thật sự, thật sự rất vui mừng.”

Quan Phong cười rộ lên: “Anh em trong nhà, nói cái gì báo đáp chứ!? Mặc kệ thế nào, em đều là em trai của anh.”

Chiếc Bentley đen dưới cơn mưa lặng lẽ khởi động, rất nhanh biến mất nơi ngã tư đường mờ mịt.