Nửa giờ sau, bảo vệ ngoài cửa phim trường kì quái nhìn Vệ Hồng bước ra, tươi cười dìu một gã nước ngoài. Gã hình như say rượu hay say xe gì đó, bước chân lảo đảo, đầu cúi gằm, ngay đến đứng còn đứng không vững.

“Người anh em, là bạn tôi thôi. Hắn uống say, tôi đưa hắn về nhà.” Vệ Hồng mỉm cười giải thích, vẫy tay đón xe taxi, ân cần nhiệt tình đem gã nước ngoài nhét vào băng ghế sau: “Cảm phiền, đưa anh bạn này đến bệnh viện nhân dân xx giùm tôi. Hắn uống hơi nhiều, tôi sợ hắn bị trúng độc cồn.”

Tài xế run rẩy: “Đại ca, anh đừng giỡn với tôi. Trúng độc cồn có thể trúng đến mức mặt mũi bầm dập sao?”

“Nói cái gì thế, gì mà mặt mũi bầm dập!?” Vệ Hồng đưa cho hắn hai tờ bạc mệnh giá lớn, “Rõ ràng là hóa trang hun khói.”

Đoàn Hàn Chi dạy bảo xong ba tên tiểu thái giám người nước ngoài — bọn họ vừa là thái giám vừa thuận tiện kiêm luôn chức phó đạo diễn, cảm thấy mỹ mãn, thần thanh khí sảng tiêu sái bước ra ngoài cửa phim trường. Vừa vặn lão yêu hóa trang đang nằm dài phơi móng tay mới sơn trong sân, nhìn thấy Đoàn Hàn Chi, lập tức chậc chậc mấy tiếng, gọi: “Đoàn lão~~~”

Đoàn Hàn Chi nói: “Nè nè nè, đàn ông bốn mươi tuổi là nhánh hoa, tôi vẫn còn là nụ hoa nha.”

“Rồi rồi, lão gia ngài mới chỉ là nụ hoa nhỏ tươi tắn thôi.” Chuyên gia hóa trang lên giọng, vươn một ngón tay ngọc ngà thon thả sơn đen ra, vuốt ve gương mặt Đoàn Hàn Chi, hết sức phiến tình, hết sức sắc tình: “Da mặt nụ hoa nhỏ thật trắng thật non mịn, đắp mặt nạ gì thế? Nói cho người ta biết được không?”

Đoàn Hàn Chi một phen túm lấy tay hắn, co khóe miệng co rút: “Cứ kiên trì không rửa mặt là được.”

Chuyên gia hóa trang lập tức bắn xa ba thước, biểu tình y như con gái lúc gặp gián.

“Vệ Hồng đâu?” Đoàn Hàn Chi thờ ơ hỏi: “Cậu có gặp hắn không? Tôi đã đang sai người đi tìm hắn về thảo luận vai diễn.”

“Con cún lông vàng trung thành vừa nãy đã thồ tình nhân nhỏ bé của cậu ra ngoài rồi, còn gọi taxi nữa. Tôi rất nghi ngờ hắn và tình nhân nhỏ bé bên ngoài của cậu phát triển gian tình a~” Chuyên gia hóa trang nâng đôi má hạnh, đôi mắt chớp chớp u sầu: “Đàn ông đều không phải thứ tốt!”

“…Cậu cũng là đàn ông.”

“Ai da~ Không cần nhắc tôi chuyện tàn khốc như vậy!”

“…” Đoàn Hàn Chi yên lặng quay đầu.

Vệ Hồng vừa ngâm nga giai điệu dân ca vừa nhảy chân sáo, từ cửa lớn tiêu sái thích ý vô cùng bay lượn tiến vào, kết quả gặp ngay Đoàn Hàn Chi đang đứng chờ hắn. Cún lông vàng trung thành lập tức lộ ra bản chất, lắc lắc đầu chạy tới, sủa một tiếng ngọt như mật đường: “Thân ái, có nhớ tôi không?”

Đoàn Hàn Chi mặt không đổi sắc, liếc hắn một cái.

Vệ Hồng lập tức đem chính mình cuộn thành một khối, co rụt dưới ống quần tây của Đoàn Hàn Chi: “Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn đại đạo diễn… ngài khỏe…”

Đoàn đại đạo diễn vươn một ngón tay, chậm rãi xoa xoa đầu Vệ Hồng, tỏ ý khen thưởng.

Vệ Hồng cắn cắn khăn tay rơi lệ: “Tôi muốn nhiều hơn…”

“Đứa nhỏ này, ban ngày ban mặt nằm mơ cái gì? Tên Eisenach kia đi đâu rồi?”

“Về nhà!”

“…Hả?” Đoàn Hàn Chi có điểm kinh ngạc.

Vệ Hồng thương xót vỗ vai y, nhân tiện lén lút vươn móng vuốt chó ra, đem mỹ nhân ôm vào lòng: “À đúng rồi, Hàn Chi, tôi đang định nói với anh tin xấu này. Vừa nãy tôi đi tìm anh bạn người nước ngoài thân ái của chúng ta… Ý không phải, nên nói là tiểu đồng chí Eisenach, để uống rượu nói chuyện phiếm. Hắn uống hơn hai ly, lập tức khóc rống lên, bày tỏ với tôi: Hắn có một nữ thần trong mộng, là thần tượng từ thuở nhỏ, là đạo diễn hắn ngưỡng mộ nhất — cũng chính là đồng chí Đoàn Hàn Chi ngài. Ngài đối với hắn mang theo trái tim lạnh lùng dành cho kẻ địch cùng thái độ lãnh khốc tựa như gió thu cuốn hết lá vàng xen lẫn cách làm tàn nhẫn như chống lại liên minh xâm lược quốc tế, khiến cho tấm lòng bạn bè thuần khiết tươi đẹp của hắn bị thương tổn nghiêm trọng. Hắn cảm thấy rất thương tâm, thất vọng, cộng thêm phẫn uất! Cho nên, hôm nay hắn rốt cuộc hạ quyết tâm, cương quyết vĩnh viễn rời khỏi anh! Hắn nói hắn không bao giờ nguyện ý gặp anh nữa!”

“…” Đoàn Hàn Chi trầm mặc, “Nói cách khác… tôi bị hắn bỏ rơi?”

“Đúng thế!” Vệ Hồng phe phẫy đuôi, cật lực đồng ý: “Anh bị bỏ rơi! Hắn không cần anh! Anh bị thế giới cô lập ở bên ngoài! Không cần do dự nữa, mau đến đây dựa vào ***g ngực ấm áp của tôi tìm nơi nương tựa đi, ha ha ha!! Quả nhiên đây chính là thời điểm địa vị tiểu công của tôi được phát huy nha!”

“…= =|||”

Đoàn Hàn Chi yên lặng đưa tay sờ trán Vệ Hồng.

“Không có phát sốt a.” Y thì thào nói, “Chẳng lẽ là thiếu niên xem tranh châm biếm hơi nhiều… Vệ Hồng, cho dù cậu có mặc áo choàng đen đẫm máu cũng tuyệt đối không đảm đương nổi nhân vật phản diện boss, cậu bỏ cuộc đi.”

Gió thu hiu quạnh, một nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng cất bước về phía trước, một con cún bự nức nở vươn móng vuốt, tận lực bám trụ ống quần y đến cùng.

“Gâu gâu… Không cần vứt bỏ tôi, gâu…”

*****

Theo bệnh tình ngày càng tương đối trầm trọng của Quan Phong, bốn phần đầu bộ phim bom tấn kì huyễn ‘Truyền thuyết thú vương’ được các tờ báo giải trí lớn đưa tin không dứt, tin lớn tin nhỏ đều có thể xem như tiêu đề giải trí. Phim vừa quay được vài cảnh đã tạo nên cơn sốt, tiếng vang lớn đến mức khiến cho mấy bộ phim Mỹ nhập vào Trung Quốc cùng thời điểm đều bị chèn ép không ngóc đầu lên nổi.

Vệ Hồng thuận lợi đảm nhận vai nam chính. Hắn sở hữu một bộ phim thần tượng được yêu thích nhất, một bộ phim điện ảnh nổi tiếng thế giới, một bộ phim quân sự nóng hổi, cho dù là diễn xuất hay danh tiếng đều đầy đủ. Tuy rằng có một số nhà phê bình nghi ngờ gương mặt phương Bắc điển hình, quá mức hiền lành đôn hậu của hắn có thể hiện được hết khí phách của “thú vương” hay không, nhưng sau khi hóa trang lẫn chỉnh sửa photoshop, ngày hình tượng công bố cũng là ngày những thanh âm nghi ngờ theo tiếng gào thét chói tai của người hâm mộ bị nhấn chìm hoàn toàn.

Bởi vì lúc trước đã tốn quá nhiều thời gian cho việc chọn vai nam chính, khiến cho việc chọn vai nữ chính không thể kịp thời gian. Đoàn Hàn Chi cân nhắc giữa những nữ diễn viên có độ tuổi phù hợp diễn xuất phù hợp, khí chất hàm xúc cũng phù hợp trong giới nghệ thuật một phen, cuối cùng vẫn quyết định chọn người do một tay mình bồi dưỡng, Sa Tuyền.

Sa Tuyền sau khi đóng ‘Tình yêu thiên sứ’ liền bị đóng khung vào vai nữ chính trong những bộ phim thần tượng thanh xuân, nhân vật bị hạn chế đáng kể khiến nàng không tạo được đột phá. Nàng lúc trước là người do Đoàn Hàn Chi khai quật, y cũng là người giúp nàng một bước lên mây. Nay nàng không nói hai lời lập tức nghe theo lệnh Đoàn Hàn Chi, từ chối một vai diễn trong bộ phim thần tượng, gia nhập đoàn phim ‘Truyền thuyết thú vương’.

Đối với bạn diễn này, Vệ Hồng cảm thấy vô cùng hài lòng. Thế nhưng hắn thật không ngờ, Đoàn Hàn Chi sau khi nhận được điện thoại từ nhà đầu tư bên Mỹ, vẫn là quyết định đem vai nam phụ — nam tinh linh độc mồm độc miệng giao cho Eisenach. Sau khi công ty giải trí Minh Hoa xuất ra ba triệu tiền vốn thì Guansider bên công ty đầu tư nước Mỹ cũng đồng ý ký tên vào hợp đồng đầu tư, nhưng bọn họ có điều kiện, gây cho Đoàn Hàn Chi cầm đầu đoàn phim áp lực tương đối lớn.

Eisenach vừa mới bước vào đoàn phim, liền bị Vệ Hồng chặn ngay trước phòng hóa trang. Mắt thấy Vệ Hồng phát ra khí thế như lang sói, Eisenach run rẩy: “Cậu… cậu muốn làm gì?”

Đoàn Hàn Chi đẩy cửa bước vào: “Ủa? Các người đang làm gì thế?”

Vệ Hồng lập tức bước lên ôm lấy cổ Eisenach, một bên liều mạng lắc lắc tên nhóc nước ngoài đáng thương, một bên vẫn tươi cười rạng rỡ, phất tay với Đoàn Hàn Chi: “A, không có gì, không có gì. Chúng tôi đang thảo luận màn tám cảnh sáu, chính là lúc nam chính đem nam tinh linh đồng bạn của hắn đẩy vô rừng sâu, sau đó dùng nắm đấm lẫn máu tươi giao lưu tình bạn bè thân thiết…”

“…” Đoàn Hàn Chi mặt không đổi sắc xoay người, “Từ từ trao đổi.”

Sau lưng y truyền đến tiếng kêu cứu tuyệt vọng của Eisenach: “A… Đoàn… Đoàn thân ái… A A A… Cứu… Cứu…”

Vệ Hồng tươi cười xán lạn, cánh tay mạnh mẽ giáng xuống.

Tên nhóc nước ngoài đáng thương hai mắt trợn trắng gục ngã.

Ngay cả nói cũng không nguyện ý nói với mình, hắn quả nhiên rất hận mình nha. Chẳng lẽ mình thật sự tổn thương hắn sao!? Đoàn Hàn Chi không hề hay biết bản thân đang quay lưng về phía một tấm thảm kịch, nội tâm vô cùng thương cảm nghĩ, sau đó không chút hổ thẹn… bỏ đi = =

Quá trình quay ‘Truyền thuyết thú vương’ hết sức thuận lợi, thế nhưng thời điểm công bố tạo hình chính thức với giới truyền thông lại xuất hiện một vấn đề nho nhỏ. Nam diễn viên vốn được chọn vào vai nhân vật phản diện boss bỗng nhiên bị tai nạn xe, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng ba tháng, hơn nữa gương mặt nổi tiếng anh tuấn của hắn còn bị cắt ngang một đường.

Theo như kịch bản, thời lượng nhân vật phản diện boss này chân chính xuất hiện cũng bất quá chỉ có hai mươi phút mà thôi, rất nhiều cảnh thậm chí còn không cần diễn xuất, chỉ cần đặc tả thật to gương mặt của y, mấy cái khác đều không quan trọng. Tuy là đại boss lừng lẫy, nhưng trên thực tế vai diễn kia phi thường đơn giản — Chỉ cần gương mặt đẹp là được!

“Làm sao bây giờ, tạm thời đổi người ư!? Nhưng biết chọn ai đây??” Nhân viên quay phim lên tiếng oán giận với Ngụy Lâm, bạn nối khố của Đoàn Hàn Chi, “Nam diễn viên đẹp trai quả thực không ít, nhưng chúng ta không cần bình hoa bình thường, chúng ta cần bình hoa nổi tiếng a. Tứ đại tiểu sinh toàn bộ đều nhận hợp đồng đóng phim hết rồi, những người không nổi lắm chúng ta cũng đã xem thử, ngũ quan không đủ tinh tế, đến lúc đặc tả trên màn ảnh, cái gì khuyết điểm đều phóng đại vô hạn! Sinh viên trẻ trong Trường điện ảnh thật ra cũng có, nhưng không ai gánh nổi tư thái của nhân vật phản diện boss a…”

Ngụy Lâm đau đầu: “Thời hạn công bố tạo hình là khi nào?”

“…Ngày mai.”

Ngụy Lâm quay đầu lại: “Đạo diễn Đoàn! Đến đây giúp chúng tôi chụp một tấm!”

Đoàn Hàn Chi khó hiểu xoay người, gương mặt vừa hiện ra, đường nét băng tuyết lập tức lạnh đến thấu xương, từng sợi lông mi tinh xảo cong cong, so với tiểu mỹ nhân mắt to quảng cáo Carslan còn khiến người ta tim đập thình thịch hơn.

Nhân viên quay phim run rẩy: “Như vậy được không!? Dù cho khả năng diễn xuất không xuất hiện trên poster, nhưng thật sự sẽ không bị những người yêu điện ảnh dùng đạn thủy tinh ném lên cửa sổ chứ…”

“Ừ, không sao đâu!”

“Cái gì đạo đức điện ảnh, cái gì nhân tính nghệ thuật, cái gì đối với người xem phải chịu trách nhiệm hoặc đối với nghệ thuật phải chịu trách nhiệm… Thật sự không có vấn đề gì sao? Sẽ không trở thành scandal rùm beng chứ…”

“Ừ, hoàn toàn không sao đâu!”

“Nếu lỡ cuối cùng nhà đầu tư đem theo súng tự động đuổi đến tận cửa phòng chúng ta thì làm sao bây giờ? Có thể bị thủ tiêu không? Nhất định sẽ bị giết, nhất định sẽ bị giết chết đó…!”

“Ừ, cứ dũng đảm chụp đi!” Ngụy Lâm nói, “Đến lúc đó nếu bị tra hỏi thì cứ nói là do diễn viên hóa trang nên nhìn hơi khang khác. Không sao đâu, mấy nhà đầu tư nước ngoài ngốc lắm, cứ nói do hóa trang nên nhìn không quen mắt là có thể đối phó!”

Nhân viên quay phim co rút huyệt thái dương, chậm rãi nổi lên vô số hắc tuyến: “…Này, anh khẳng định anh là đạo diễn tiền bối đáng tôn kính trong giới nghệ thuật sao…?”

Vì thế ngày công bố tạo hình, ngay cả chính bản thân Đoàn Hàn Chi cũng kinh ngạc, một bên sờ mặt một bên thì thào tự nói: “Mình năm nay thật sự đã hơn ba mươi ư?”

Trên hình ảnh, nhân vật phản diện boss dùng vẻ mặt nữ vương băng tuyết từ trên cao nhìn xuống thế giới, ánh mắt bức người đến mức không còn đường lui, bất cứ kẻ nào chỉ cần nhìn thoáng qua đều có khả năng kinh hồn táng đảm, răng run lập cập… Y thờ ơ mỉm cười lại giống như ác ma vươn cánh, tao nhã đến cực hạn đồng thời tuyệt đối lãnh khốc, mỹ cảm vặn vẹo mà lại biến thái thể hiện rõ nét thực lực cùng uy hiếp; Dưới chân y, nam chính cùng đám bạn đồng hành tựa như món đồ chơi trong tay, nhỏ bé yếu ớt không chịu nổi một chiêu…

Lời đề tựa quảng cáo do đoàn phim công bố cũng cực kỳ buồn nôn:

“Cường đại thiếu niên xuất thân hoang dã! Xuất phát trên con đường lật đổ thánh thần! Tất cả chỉ vì nam nhân kia trong mục tiêu, nghênh đón số mệnh đã định đi!!!”

“Đủ rồi!” Đoàn Hàn Chi đập mạnh tờ báo xuống mặt bàn, “Cái gì gọi là ‘lật đổ’ a? Cái gì gọi là ‘chỉ vì nam nhân kia’ a? Mớ đề tựa quảng cáo này là do tên biên kịch nào viết, mau bước ra đây nhận cái chết cho lão tử!”

Vệ Hồng yên lặng đem máy tính xách tay đẩy đến trước mặt Đoàn Hàn Chi.

[Tìm người cùng sở thích] Oa ha ha ha ha ha, tất cả đều chỉ vì nam nhân trong số mệnh!! Trung khuyển nữ vương chính thức hiện thân! Yêu ngươi nên lật đổ ngươi!

[Trung khuyển hệ liệt thứ 38] Lật đổ vị thần trong mộng đi! Xuất phát đi thiếu niên!! Hướng về phía nữ thần trong mộng của ngươi đi!

[Lá dâu nhạy cảm] Mọi người cảm thấy cp nữ vương công trung khuyển thụ thế nào? Thật xấu hổ quá, ánh mắt của Đoàn xx trên poster rất ‘công’ rất tà mị!

[Quản lý] Mọi người khi phát biểu xin hãy chú ý quy định! Xin bàn luận về nhân vật, đừng đề cập đến người thật! Nếu có bài viết nào không hợp lệ sẽ bị chỉnh sửa tẩy xóa, khâm thử!

Đoàn Hàn Chi chậm rãi đem tờ báo trong tay vo thành một đống, mu bàn tay nổi đầy gân xanh: “Biên kịch phải chết…”

……

Giữa lúc tạo hình của ‘Truyền thuyết thú vương’ tạo nên tranh luận sôi nổi, trong căn phòng VIP u ám trên tầng cao nhất của bệnh viện Ân Từ, Quan Phong chậm rãi mở mắt.

Dụng cụ điều trị vẫn đang chậm rãi lóe lên tia sáng xanh lục, máy thở oxi trung thực công tác, từng giọt từng giọt duy trì sinh mệnh của hắn.

Quan Phong chậm rãi quay đầu, bên giường có một thân ảnh đang ngồi, bóng lưng vô cùng quen thuộc.

Quan Tĩnh Trác khép lại tờ báo, nhẹ nhàng nở nụ cười: “–Anh hai.”