An Văn Quế cả chiều hôm đấy cứ lẽo đẽo đằng sau Lý Thống.

Lúc tập trung học đấu vật, hắn cũng bám riết không tha.

Lý Thống chảy mồ hôi, hắn ở bên ném tới khăn lau.

"Này dùng đi.

Dùng mà lau mồ hôi, tối đền cho ta áo mới."

Lý Thống liếc xéo hắn một cái, rồi đi ra chỗ khác.

Lý Thống rình lúc hắn chạy đi chơi chỗ khác, liền lẻn đi trốn hắn.

An Văn Quế không thấy Lý Thống đâu, ở nơi này không thấy hắn thì cũng không có gì khiến hắn hứng thú.

An Văn Quế đi đuổi hoa bắt bướm, ở ngoài vườn cây.

Cái chân của hắn cũng đỡ đau hơn nhiều, nhưng cứ thấy Lý Thống xuất hiện, hắn thật sự muốn ăn vạ Lý Thống nhiều hơn nên cứ giả bộ chân đau.

Đang ngồi cắn cỏ, ngồi ngắm cá bơi thì cái đám bạn khốn nạn kia lại tới phá đám hắn.

Đinh Văn Nghệ vẫn chưa trả nợ được, thấy An Văn Quế ở đây lập tức kêu đám người chạy tới kìm người hắn gì xuống đất.

An Văn Quế dãy dụa, hét vào mặt bọn chúng.

"Khốn nạn, các ngươi còn muốn gây sự đến bao giờ.

Ta không còn dính lứu đến các ngươi nữa.

Chấm dứt."

Đinh Văn Nghệ cùng đám bọn chúng cười đểu cáng vào mặt hắn.

"Ngươi nghĩ cắt là cắt được à.

Lần trước nhờ ngươi mà tên Lý Thống kia phá ta, khiến ta mất mặt trước bao người.

Thù này ta không trả ngươi thì ta không mang họ Đinh."

Đinh Văn Nghệ rút ra con dao nhỏ bên hông.

Hắn cúi người xuống, cầm con dao vuốt v e gương mặt Đinh Văn Quế.

Đinh Văn Quế giãy giụa bất lực, đến quần áo cũng xộc xệch.

"Ngươi thử xem, thử động vào ta xem.

Ngươi nghĩ ngươi sống yên sao?"

Đinh Văn Nghệ không có gì sợ hãi trước lời đe dọa của Đinh Văn Nghệ.

"Cha ngươi với cha ta đều ngang chức tước với nhau.

Mà khéo khi cha ngươi còn đứng sau nịnh nọt cha ta nữa chứ.

Cười thật!"

"Chà! Da thịt ngươi cũng mịn màng đấy.

Nhìn con trai nhưu vậy không có ra dáng.

Phải thêm vài vết sẹo ở đây, hay ở đây nhỉ?"

Đinh Văn Nghệ, cầm con dao rê xuống cổ họng An Văn Quế, rồi rê xuống xương quai xanh.

An Văn Quế sợ đến xanh mặt mày, nuốt nước bọt khó khăn, đánh liều hét lớn.

"CỨU TÔI VỚI.

CÓ AI Ở ĐÂY KHÔNG AHHHH.."

Đinh Văn Nghệ tát hắn, tát đến rát cả một bên mặt hắn, còn có máu rỉ ở miệng.

An Văn Quế nhất thời choáng váng, mắt mờ đi, hắn sợ hãi, hắn sợ hắn thật sự bỏ mạng ở đây.

Thoáng qua trong đầu hắn vụt qua hình ảnh Lý Thống.

Thật may cho An Văn Quế đúng lúc này, Lý Thuần cũng trốn học chạy đi chơi.

Thấy cảnh nguy hiểm thì chạy vội về báo cho thầy báo, có Lý Thống đứng đấy thì kéo vội đi luôn.

Lý Thống cầm theo gậy chạy tới.

Thấy cảnh trước mắt, không kìm được cảm xúc, Lý Thống chạy tới vung gậy quật thẳng vào người bọn chúng.

Cả đám nháo nhào lên, kịp thời đằng sau Lý Thống thầy giáo cùng mọi người cũng đã chạy tới.

Trong lúc hỗn loạn, An Văn Quế vùng dậy thoát được, chỉ chờ thấy Lý Thống đến.

Là An Văn Quế cảm thấy yên tâm vạn phần.

Một cước chạy thẳng tới cạnh Lý Thống, bấu chặt lấy áo người này.

Lý Thống thấy gương mặt sợ đến không còn giọt máu nào của An Văn Quế, thấy hắn bấu áo mình.

Lý Thống vô thức vỗ lên tay hắn động viên tinh thần.

Bọn người kia bị gô lại nhanh chóng, không còn gì để bàn cãi nữa.

Thầy giáo kéo bọn chúng đến sân để xử lý.

Lý Thống thấy bộ dạng lôi thôi của An Văn Quế, cảm thấy có chú thương xót cho tên nhóc này.

Thế nào cứ năm lần bảy lượt bị bọn kia tìm đến gây chuyện.

Kéo An Văn Quế đứng đối diện mình, rồi còn ân cần phủi quần áo, còn kéo lại cáo cổ áo bị hở.

"Ngươi! Không cần, không cần..

chỗ này để ta tự làm."

An Văn Quế xấu hổ, vội vàng kéo kéo giữ chặt cổ áo.

Lý Thống vẫn cứ im lặng, mặt cau có nhìn hắn.

An Văn Quế cứ như đứa trẻ vừa làm sai chuyện, bị anh lớn chuẩn bị phạt.

An Văn Quế lại thấy rất sợ nhìn người này cau có.

Giọng lí nhí.

"Là..

do bọn chúng gây sự trước..

ta ra đây chỉ muốn ngồi chơi một mình.."

Lý Thống vẫn im lặng, nhìn đứa nhóc này trông thật sự thấy thương.

Kéo hắn lại gần mình, rồi dìu hắn đi.

"Ta tin ngươi."

An Văn Quế ngước mặt nhìn Lý Thống.

Một giây thoáng qua, An Văn Quế thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp, câu nói vừa rồi, giọng nói vừa rồi cứ thế quanh quẩn trong tâm trí của An Văn Quế.

Mọi người tập trung tại sân chính, bọn Đinh Văn Nghệ bị phạt quỳ ở giữa sân, Lý Thống dìu An Văn Quế đứng bên cạnh để tra khảo rõ ràng.

Trước khi bị thầy hỏi, Lý Thống sợ rằng An Văn Quế còn sợ hãi lũ người khốn nạn kia, còn xoa lưng hắn, nói thầm bên tai.

"Đừng sợ bọn chúng, có ta ở đây rồi."

An Văn Quế dường như thấy được mật ngọt vừa rót từ tai chảy xuống tận tim.

An Văn Quế cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất, gật đầu.

Thầy giáo bắt đầu tra khảo.

"Trò An, kể lại tất cả sự việc.

Không được dấu diếm điều gì."

An Văn Quế hít một hơi, rồi từ từ nói.

"Thưa, ban nãy trong giờ học đấu vật.

Trò có đi ra khỏi lớp, ra khu vườn đằng kia để ngồi hóng gió.

Thì lúc đấy đồng môn Đinh đi tới, túm lấy trò, dùng dao đe dọa trò."

Thầy giáo nhìn sang đám người Đinh Văn Nghệ, ánh mắt sắc lẹm, vô cùng nghiêm khắc.

"Vì sao lại có chuyện đó xảy ra, nguyên nhân là gì?"

An Văn Quế thật sự không muốn nói rằng bọn chúng dùng thuốc phiện dụ dỗ hắn.

Nhưng bên cạnh, lại thấy Lý Thống ân cần xoa lưng động viên, trái tim lại chiến thắng lý trí rồi.

"Dạ thưa..

đồng môn Đinh sử dụng đồ cấm, muốn dụ dỗ trò dùng chung.

Nhưng trò không đồng ý, nên đồng môn Đinh uy hiếp, ép buộc trò.."

Đinh Văn Nghệ trợn ngược mắt lên, gào thét như một kẻ điên.

"Thầy, xin thầy đừng tin.

Trò không có gan làm việc đấy."

Thầy giáo lơ câu nói của Đinh Văn Nghệ.

"Vậy trò An có bằng chứng gì để chứng minh."

An Văn Quế cũng không biết chắc chắn.

"Thầy có thể kiểm tra trong người bọn họ."

Thầy giáo lập tức cho người xét kiểm.

Thấy luôn trong người tên Đinh kia có cất thuốc phiện.

Mọi chuyện bị phơi bày, mặt mày tên Đinh Văn Nghệ đen xì, hắn lườm lườm nhìn An Văn Quế.

"Chuyện này đáng phải bị trừng phạt.

Dù có là con của quan cao quan nhỏ vẫn phải xử như dân.

Lập tức đưa mấy người này đến quan huyện."

Vậy là mọi chuyện vỡ lở, Đinh Văn Nghệ bị lôi đi.

Lúc bị kéo đi, hắn còn gằng giọng cảnh cáo An Văn Quế.

"Chuyện này chưa xong với ngươi đâu.

Hãy đợi đấy.".