Hứa Tiên Chí

Chương 353: Trạng Nguyên (1)

Chung Quỳ chết lặng, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hắn tưởng như đã trở thành con rối bị trời cao đùa bỡn. Từ khi kinh hỉ khi nhận được điểm thi, cuồng hỉ khi trở thành trạng nguyên, chán nản khi bị rũ bỏ chức trạng nguyên.

Chung Quỳ chợt nhớ tới quẻ bói dạo trước – thành bại rất khó, được mất dễ dàng.

Một thanh âm bỗng vang lên, đó chính là Hứa Tiên. Hắn đứng dậy, chap hai tay. Hắn vỗn có dáng người cao lớn nay trở nên dị thường bắt mắt:

- Bệ hạ, mặc dù tướng mạo Chung Quỳ xấu xí, nhưng văn vẻ lại là hàng đầu trong thời nay, hơn nữa lại là người trung dũng nhân nghĩa. Kính xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ đã ban!

Phan Ngọc có chút bất đắc dĩ, loại sự tình này không thể tuân theo tự nhiên hay sao?

Vương Văn Thụy biến sắc:

- Hứa Tiên, còn không mau câm miệng.

Hắn không ngờ Hứa Tiên lại dám lớn mật như vậy. Chẳng lẽ hắn không biết là không nên chọc long uy hay sao? Lại dám để Hoàng đế thu hồi thánh chỉ. Cho dù Vương Văn Thụy là đại thần nhưng cũng không dám những lới như vậy.

Thần sắc của Hoàng đế không vui, nếu như là sĩ tử bình thường sẽ vì những lời này mà ném đi công danh sự nghiệp. Nhưng khi Hoàng đế nhìn sâu vào Hứa Tiên, hắn chỉ đứng yên chắp tay đứng nhìn.

Một thanh âm vang lên:

- Chung Quỳ đa tạ Hứa huynh.

Thanh âm này lại làm đại điện chấn động, Chung Quỳ cũng đã đứng dậy. Đôi mắt hắn càng trở nên hồng hơn, khiến hắn trở nên dữ tợn hơn vài lần. Chung Quỳ chỉ tay lên trần nhà, như muốn dùng chỉ này phá vỡ Thương Khung, rồi lạnh lùng nói:

- Thiên đạo bất công! Thiên đạo bất công!

Vừa dứt lời, hắn lao nhanh về phía trụ của cung điện.

Hứa Tiên cũng đã nhìn ra tử chí của Chung Quỳ:

- Không tốt.

Hắn bất chấp mọi người, muốn cứu giúp Chung Quỳ, nhưng lại có một cánh tay giữ chặt tay hắn. Bằng sức lực hiện nay của hắn, chỉ cần kéo một phát, cho dù là sắt thép cũng muốn đứt ra, nhưng hắn nhìn lại thì người kéo tay hắn chính là Phan Ngọc.

Phanh!!!

Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ cung điện dường như có chút run rẩy. Đầu của Chung Quỳ đập vào cột, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống. Mắt hắn quay mặt vào tường, khiến ai cũng không thể chứng kiến rõ mặt hắn.

Trong đại điện đột nhiên tối hẳn đi. Thanh Long, Bạch Hổ đồng hành, may rủi hoàn toàn không liệu được, nhưng đáng tiếc Chung Quỳ là Bạch Hổ!

Ba! Ba!

Chiếc cột to lớn như vậy cũng vì phát đập đầu của Chung Quỳ trở nên rạn nứt.

Tất cả mọi người đều bị hù dọa bởi biến hóa này. Không ngờ Chung Quỳ lại cương liệt như vậy. Ai cũng có thể minh bạch kỳ vọng suốt đời bị hủy hoại có tư vị ra sao.

Hoàng đế giữ tợn chỉ vào Chung Quỳ:

- Phản rồi! Thật sự phản rồi! Đem hắn xuống cho ta.

Thị vệ không dám không nghe theo, nhưng lúc này thi thể của Chung Quỳ bỗng nhiên nhúc nhích. Thị vệ nháo nhào tản ra. Vốn va chạm như vậy đã phá nát đầu lâu của Chung Quỳ, đáng lẽ ra hắn đã chết rồi, nhưng biến hóa như vậy làm cho tất cả mọi người đều thế lạnh run trong lòng, chứ không phải cảm giác sợ hãi khi xác chết sống dậy.

Chung Quỳ trợn tròn mắt, hai khóe mắt chảy xuống hai dòng huyết lệ, khóe miệng thì thào:

- Ta cuối cùng không thắng nổi lời nguyền rủa này rồi. Thật hận! Thật hận!.

Sau đó hắn cuối cùng cũng mất đi sinh khí.

Hứa Tiên đã thấy một cỗ oán khi bay lên thẳng trời cao, cho dù là long khí màu vàng kim cũng không thể ngăn trở.

Cõ oán niệm kết hợp với hung sát khí này cho dù là Hứa Tiên trước đó là từng phổ độ cho mấy ngàn tên ác quỷ cũng không bằng được.

Hoàng đế bỗng thấy nôn nao muốn ngất đi.

Giờ phút này, trong điện có vô số người và cũng bày ra vô số biểu cảm khác nhau.

Một hồi lâu sau, đám thị vệ mới dám tiến lên, mang thi thể Chung Quỳ đi nhưng lại phát hiện hai tay Chung Quỳ ôm chặt lấy chiếc cột, cho dù mấy người kéo cũng không ra. Giờ phút này không ai còn thương hại thi thể của Chung Quỳ nữa rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Trong đạo quan, Ngư Huyền Cơ đang nhắm mắt ngồi trên giường, nàng nhanh chóng bắt quyết tính toán, cuối cùng nàng mở mắt ra và nói:

- Quả thực là số mệnh sao?

Nàng tưởng rằng Hứa Tiên có thể cản được Chung Quỳ chi tử nhưng chẳng hiểu sao Hứa Tiên lại không ra tay. Nàng muốn tìm ra nguyên nhân đó, nhưng nguyên do đó lại không rõ ràng.

Duẩn nhi hiếu kỳ hỏi:

- Sư phụ, cái gì là mệnh số?

Ngư Huyền Cơ ôn nhu vuốt tóc Duẩn Nhi và nói:

- Đó chính là lựa chọn của chúng ta.

Trong đại điện, một đám thị vệ vẫn bất phân thắng bại với thi thể của Chung Quỳ. Nội tâm Hoàng đế càng sợ hãi lại tức giận. Tất cả mọi người trong điện đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết Chung Quỳ thực sự còn sống hay đã chết.

Hứa Tiên tiến lên, thở dài nói:

- Để ta!

Hứa Tiên vừa dùng tay chạm vào thi thể của Chung Quỳ, bai cánh tay đông cứng như sắt của Chung Quỳ cũng nhẹ nhàng buông ra. Điều này khiên đám thị vệ cùng tiến sĩ xung quanh sợ hãi, thán phục không thôi.

Hứa Tiên đạt thi thể của Chung Quỳ xuống đất, rồi hướng về phía Hoàng đế:

- Đệ tử xin nhặt xác Chung Quỳ.

Sắc mặt Hoàng đế trở nên tái nhợt, nghe được những lời này hắn hung hăng nhìn Hứa Tiên. Vương Văn Thụy dường như đang chảy mồ hôi lạnh cho Hứa Tiên. Chung Quỳ đã phạm úy sâu sắc. Lúc này chỉ sợ Hoàng đế đang muốn giải hận sự việc Chung Quỳ. Ai dám đứng lên cho Hoàng đế giận cá chém thớt cơ chứ. Nhưng lại không nghĩ rằng, Hoàng đế đột nhiên đứng dậy, rời triều.

Vương Văn Thụy nói:

- Các ngươi về trước đi. Sự tình hôm nay, chớ nói nhiều.

Nhưng hắn cũng biết rằng, sự việc lớn như vậy, muốn hoàn toàn phong bế lại là chuyện không thể nảo. Vương Văn Thụy khoát tay, để thái giám đưa đám sĩ tử ly khai hoàng cung. Ngay cả công việc bài danh hắn cũng không nhắc lại. Tất cả đám sĩ tử đều lo lắn nhanh chóng rời khỏi hoàng cung.

Hứa Tiên mang theo thi thể của Chung Quỳ. Lúc này. Phan Ngọc muốn cưỡi cùng hắn nhưng Hứa Tiên lại khoát tay nói:

- Ngươi vẫn nên ngồi xe khác đi.

Phan Ngọc biến sắc, cắn răng nói:

- Vậy chính ngươi cẩn thận!

Rồi đi tới chiếc xe khác.

Trước khi lên xe, Hứa Tiên quay đầu nhìn về phía cung điện nguy nga kia. Lúc này hắc khí vẫn liên tục bay lên bầu trờ. Hồn phách của Chung Quỳ vẫn lảng vảng trong đại điện. Đại điện trở thành khốn linh. Hứa Tiên cũng không có cách nào cưỡng ép đưa hồn phách hắn ra bên ngoài. Hắn chỉ có thể trờ sau này tiến nhận Cung Đình rồi thử độ hóa Chung Quỳ.

Hứa Tiên nắm chắt ngọc bài trước ngực, âm thầm nói:

- Cho dù là tốn mấy trăm vạn công đức cũng phải độ hóa hắn.

Hứa Tiên để xe ngựa chở thi thể Chung Quỳ ra ngoại ô, rồi hắn để xa phu rời đi trước. Lúc này, Hứa Tiên lợi dụng chân hỏa đem thi thể Chung Quỳ hóa thành tro cốt rồi thu thập lại.

Lúc này trời đã đầy sao, thi thoảng có vài tiếng chó sủa, gió đêm cũng đã bắt đầu thổi. Hứa Tiên ngồi dưới đất nhìn bầu trời. Dưới chân hắn vẫn còn hũ đựng tro cốt của Chung Quỳ.

Một thanh âm vang lên:

- Hứa Tiên.

Hứa Tiên quay đầu lại, hắn thấy Phan Ngọc, nên do dự hỏi:

- Sao nàng lại tới đây?

Phan Ngọc thấy nụ cươi trên mặt Hứa Tiên nên cũng thở phào nhẹ nhóm. Nàng tiến tới và nói:

- Ta thấy chàng mãi không trở lại nên có chút không yên.