Phan Ngọc cũng không để ý bụi đất, ngồi cạnh Hứa Tiên.
Hứa Tiên tiện tạy ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. Phan Ngọc cũng thuận thế tựa đầu vào vai hắn và hỏi:
- Chàng không trách ta?
Hứa Tiên cả giận nói:
- Đương nhiên là trách chứ.
Phan Ngọc lập tức ngồi thằng lên:
- Ta…
Hứa Tiên đã đem ngón tay áp vào môi nàng:
- Ta hiểu mà.
Nàng thật ra luôn suy nghĩ cho Hứa Tiên. Khi đó Chung Quỳ đã làm Hoàng đế tức giận, Hứa Tiên muốn cứu hắn chỉ sợ cũng bị liên lụy. Lúc đó sẽ khiến Hứa Tiên bộc lộ lực lượng của mình. Từ đó tất cả mọi người có thể đoán ra hắn chính là người đại náo Lương Vương Phủ. Có thể nói cứu Chung Quỳ có trăm cái hại mà chẳng có cái lợi nào. Mà trái lại khoanh tay đứng nhìn có rất nhiều lợi. Giờ phút này, chính nàng đã giúp nhặt xác Chung Quỳ, có thể nói rằng nàng cũng đã khiến Hoàng đế tức giận, chỉ sợ đường công danh về sau khó bảo toàn.
Phan Ngọc đối mặt vs Hứa Tiên, rồi rốt cục cũng buông tha lo lắng
Phan Ngọc nói:
- Trên điện, hắn đã hồ đồ, mà ngươi lại nói giúp hắn, nhạt xác giúp hắn. Coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ hắn rồi.
Từ nhỏ nàng đã được giáo dục là phải sát phạt quyết đoán, chỉ ngoại trừ vài người đăc biệt mà thôi. Những người ngoài đều nên dùng lý tính mà đối đãi. Trong mắt nàng, Chung Quỳ chính là tự tìm đường chết, không thể trách ai.
Hứa Tiên khẽ cười khổ, đây cũng chính là cách người bình thường nghĩ. Cho nên hắn cũng không có trách Phan Ngọc. Muốn làm người tốt điều trọng yếu nhất chính là không thể so sánh tiêu chuẩn của mình với người khác, lại càng không thể vì làm một chút chuyện tốt mà lại bày ra thái độ người bề trên.
Hứa Tiên khẽ vuốt mái tóc của Phan Ngọc:
- Kỳ thật, chính ta là người ích kỷ.
Nếu như là một người bình thương ngăn cản hắn cứu một người. Hắn tình nguyện kéo đứt tay người đó, nhưng đối phương là Phan Ngọc nên hắn không làm được.
Phan Ngọc mỉm cười, khẽ xoa ngực của Hứa Tiên và nói:
- Nếu một chút ích kỷ đó cũng không có, thì có lẽ ngươi đã bay thẳng lên trời làm Phật tổ rồi.
Hứa Tiên nắm lấy tay nàng, bất đắc dĩ cười nói:
- Chỉ là, Minh Ngọc, về sau nàng làm việc có lẽ nên từ bi một chút, cho dù không làm việc thiện nhưng cũng đừng làm việc ác.
Phan Ngọc mở to mắt hỏi:
- Nếu như ta không cẩn thận làm điều sai lầm thì sao?
Hứa Tiên khẳng định:
-Vậy tất cả mọi việc do Nhân Quả xử lý, hết thảy mọi việc do nàng làm đều do ta – Hứa Tiên một người chịu trách nhiệm.
Phan Ngọc thở phập phồng vài cái, rồi trợn mắt nhìn Hứa Tiên. Nàng có chút cảm động rồi phụt cười một tiếng. Nàng dựa vào lồng ngực của Hứa Tiên:
- Chàng giảo hoạt quá, biết rõ ta để ý tới chàng, nên chàng mới dám dùng lời này lấy lòng ta.
Hứa Tiên sờ sờ mũi, dường như hắn có chút xấu hổ vì bị nhìn thấu ý đồ.
Phan Ngọc nằm tựa lên đùi của Hứa Tiên, cười nói:
- Nhưng, dù tốt xấu gì thì ta cũng đọc sách thánh hiền từ nhỏ, ngoại trừ chấn hưng gia tộc, còn muốn tìm một chút tiếng thơm, làm ra sự nghiệp. Về sau còn có thể so sánh được với vị Bạch tỷ tỷ kia, cho dù phép thuật của ta không bằng nàng, nhưng chưa chắc những thứ khác cũng kém hơn.
Hứa Tiên nhìn qua nữ tử thông minh đang nằm trong lòng mình, nói không chừng nàng thực sự có thể trở thành một hiền thần phổ độ chúng sinh.
Đến lúc đó, nàng có thể làm việc "thiện" nhiều hơn rất nhiều so với hắn/
Hứa Tiên đứng dậy:
- Tốt rồi, trở về thôi! Yên nhi đang nóng lòng lắm đó.
Hứa Tiên giúp Phan Ngọc phủi đi bụi đất trên người. Phan Ngọc cũng vui vẻ thụ hưởng sự vuốt ve của hắn. Hứa Tiên cùng Chung Quỳ dù sao cũng chỉ mới gặp mặt mấy lần, cho dù có chút ít thổn thức, nhưng cũng không sầu não nhiều lắm.
Hứa Tiên gọi mây, mang Phan Ngọc trở về vương phủ. Một đêm, hai người ôm nhau ngủ. Cả hai người đều tạm thời mang chuyện thi đình bỏ qua một bên.
Mà chuyện ở đại điện đã sớm lưu truyền khắp các trà lâu cùng tửu quán. Phàm là những người tụ tập với nhau đa phần là bán tới chuyện này.
Một lão già thở dài nói:
- Nghe nói tài văn vẻ của Chung Quỳ không ai không thán phục. Một trạng nguyên mà rơi vào tình trạng như vậy quả thực rất đáng thương.
Lập tức một vị tú tài phản bác lại:
- Đáng thương? Ta xem là gieo gió gặt bão, không biết tốt xấu dám phản lại thánh chỉ. Không thành Trạng Nguyên âu cũng là điều đúng đắn.
Một tráng hán ở phía trước lập tức phản bác lại:
- Ngươi cái đồ tú tài nghèo kiết xác lại còn hủ lậu thì biết cái gì gọi là sĩ khả sát bất khả nhục? Thiên đạo bất công, cha mẹ không cho một tướng mạo bình thương. Thời này, tham quan ô lại hoành hành ngang ngược, đã ép bao nhiêu vị hảo hán tới tuyệt lộ, nên đổi ngôi..
Đang nói, hắn lập tức bị người bạn cùng bàn đá vào chân, nên lập tức sửa lời:
- Vị Hứa công tử kia thực sự là một vị hảo hán, dám thay nói chuyện thay Chung Quỳ. Đáng tiếc không có dịp gặp mặt, không ta cũng phải thỉnh hắn một chén.
Vị tú tài kia đỏ mặt, rồi cười lạnh nói:
- Người ta là thám hoa loang, ngươi muốn mời người ta uống rượu. Không bằng uống thử nước tiểu của mình đi rồi xem có xứng không?
Hắn hồn nhiên không để ý tới, cánh tay của tráng hán đó còn to hơn bắp chân của hắn.
Tráng hán đập mạnh lên bàn dường như muốn phát tác. Lão già lập tức đứng lên can ngăn:
- Nhưng vị Hứa công tử này đã dám vuốt râu rồng, chỉ sợ rằng chức thám hoa này không giữ được.
Lời này không gặp sự phản bác của người nào. Gặp phải việc như thế này, không bị phế truất coi như may mắn lắm rồi.
Tiểu nhị đưa rượu tới, và chen miệng nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
- Nghe nói Chung Quỳ thiếu chút nữa làm gãy cột chống của đại điện, dường như muốn làm sập đại điện, đồng vu quy tận! Nhưng không có thành, thi thể của hắn ôm chặt lấy cột, hơn mười tên đại nội thị vệ đều không thể kéo ra được, mà vị Hứa công tử kia tiến lên chỉ cần nhẹ nhàng đụng chạm một cái, liền đem hắn tách ra khỏi cái cột. Các vị có thấy siêu không.
Vị tráng hán uống một hớp rượu rồi nói:
-Chung Quỳ trên trời có linh, đem thi thể phó thác cho bạn tốt tránh bị người khác giày xéo.
Tại vô số miệng người, vô số quan điểm, câu truyện đã có chút trở nên thần kỳ.. Chung Quỳ mặc dù không trở thành Trạng Nguyên nhưng thanh danh còn hơn xa Trạng Nguyên rất nhiều.
Ngày hôm sau,kết quả thi đình niêm yết cho thiên hạ. Phan Ngọc thuận lợi trở thành trạng nguyên mà Trình Tàng Kiếm trở thành bảng nhãn. Vượt qua dự liệu của mọi người Hứa Tiên nổi danh vẫn là thám hoa nhưng không thuận lợi trở thành bản nhãn. Điều này có thể xem như sự trừng phạt nho nhỏ.
Hứa Tiên vốn đã có tâm lý bị phế truất, nhưng giờ phút này hắn cũng không biết được vì sao vị Hoàng đế bệ hạ kia lại ưu ái hắn như vậy, chẳng lẽ tại thi từ của hắn sao?
Phan Ngọc nói:
- Vô luận như thế nào, thì cũng là chuyện tốt. Chúng ta đi thôi.
Hôm nay Phan Ngọc mặc một thân trạng nguyên trang đỏ thẫm.
Hứa Tiên phát giác được một cỗ hơi thở phát ra từ người Phan Ngọc. Cỗ hơi thở này có chút giống Long Khí của Đại hạ, cỗ khí thế này kết hợp với số mệnh nàng tạo thành một mệnh cách mới.