Nhìn rừng rậm âm u trước mắt, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng hung thú gầm rống, làm cho bước chân của cả đội càng cẩn thận thêm.
Những tảng cây xanh đầy rong rêu mọc chen chúc nhau trên mặt đất, những loại dây leo không biết tên thì bám đầy trên vách đá vôi lâu năm bị nước mưa bào mòn, tạo thành khung cảnh âm u kỳ vĩ thu hút ánh mắt của Lâm Phong. Bất quá, Lâm Phong cũng không có tâm trạng thưởng thức lâu cảnh sắc kỳ dị này mà tập trung mười phần đề phòng biến cố xảy ra. Bởi vì từ lúc tiến vào đây thì đã qua hai canh giờ, dưới mặt đất thỉnh thoảng lại có hang động tự nhiên hoặc là bùn lầy, vừa lúc nãy còn xuất hiện một loại cây giống như cây nắp ấm nhưng là phóng to gấp nhiều lần, hơn nữa còn cực kỳ quỷ quyệt cải trang thành một bụi cây tầm thường bên dưới đám cỏ, nếu Lâm Phong không nhanh trí phóng sang bên cạnh sau đó vọt tới trước tránh né thì chưa biết chừng bây giờ hắn đã trở thành Dương Quá phiên bản lỗi rồi. Này, Hoắc huynh, huynh có chắc là chúng ta đang đi đúng hướng không? Lạc Thủy sau khi đi theo Hoắc La dẫn đường, lúc rẽ trái, lúc quẹo phải, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu. Lạc cô nương, cô đừng lo, bởi vì địa hình có chút hiểm trở nên tôi phải con đường an toàn nhất mà đi. Nếu cô mệt mỏi hay là chúng ta tìm điểm nào đó cắm trại nghỉ ngơi lấy sức rồi đi tiếp. Không cần, mọi người đi tới đâu thì tôi theo tới đó. Lạc Thủy nghe vậy thì tạm yên tâm, cắn răng tiếp tục bước tới. Lâm Phong thấy cảnh này thì trong lòng khẽ động, cước bộ cũng chậm lại một chút, tụt về phía sau cùng. Đại Hùng vốn đang đi gần chót, rất xảo diệu đem Lạc Thủy chắn hai đầu, thấy Lâm Phong có vẻ đi chậm lại thì nhíu mài hỏi: Lâm huynh đệ, ngươi bị thương chỗ nào sao? Sao đột nhiên đi chậm như vậy? À không, chắc do không quen đi đường rừng nên ta có chút uể oải, mọi người cứ việc đi tiếp, ta sẽ bám theo. Lâm Phong rất tự nhiên nói, nói xong còn thầm khen trình độ đóng kịch của mình càng ngày càng lô hỏa thuần thanh rồi, nói dối đến mức cơ thể cũng dường như thấy uể oải thật, đến chính mình cũng bị mình lừa. Vậy sao, vậy thôi được, hay là chúng ta tạm ngừng lại nghỉ ngơi một chút sau đó đi tiếp, chỗ kia chắc cũng còn không xa, phải không Hoắc huynh? Đại Hùng vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Hoắc La và Địch Khải. Lạc Thủy nhìn thấy mọi thứ, rất khó hiểu lấy tay che miệng cười khúc khích nói: Ta thấy hay là chúng ta giải quyết ở đây luôn thì sao? Bên cạnh còn có một cái hốc đá dựng đứng, cực kỳ thích hợp để phi tang xác chết, bảo đảm không để lại dấu vết, giết người diệt khẩu thì không còn gì bằng, Đại Hùng đại ca thấy lời tiểu nữ nói có hợp lý hay không? Nếu là bình thường, động tác yểu điệu như vậy sẽ làm cho nam nhân si mê, hận không thể lập tức ăn ngay tại chỗ, nhưng lúc này, động tác u nhã đó lại phối hợp với những lời nói sởn hết cả gai ốc mà lại rất tự nhiên, làm cho người không liên can là Lâm Phong ở một bên lắng nghe cũng cảm thấy yêu dị. Lạc cô nương, cô nói gì ta không hiểu? Hay cô không khỏe, để chúng tôi kiểm tra giúp cô xem sao. Đại Hùng một mặt giả vờ, một mặt ra hiệu cho Địch Khải và Hoắc La tạo thành thế tam giác bao vây Lạc Thủy vào giữa, còn Lâm Phong ở bên cạnh thì dường như bị quên mất. Lâm Phong thấy vậy thì cầu còn không được, cước bộ lập tức lùi lại chậm rãi, chuẩn bị xoay đầu bỏ chạy, bởi vì hắn nhận thấy từ trên người Lạc Thủy đã bắt đầu tỏa ra một khí tức cực kỳ khủng bố. Đáng tiếc, lúc này Đại Hùng nhìn cũng không thèm nhìn, lạnh lùng nói một câu: Mày ở yên đó, ai cho phép mày đi? Nhìn thấy tất cả còn muốn chạy sao? Khôn hồn ở yên tại chỗ, bọn tao xử xong con bé này sẽ cho mày chút hàng thừa, nếu chạy thì đừng hỏi sao bọn tao ác độc! Ha hả, mấy vị đại ca cứ từ từ chơi đùa, tiểu đệ đột nhiên cảm thấy mót, không dám quầy rầy nhã hứng các vị, chắc phải tìm nơi thoáng mát giải quyết nhu cầu cấp bách trước mắt. Lâm Phong ngoài mặt cười nói nhưng trong lòng sớm đã mắng Đại Hùng đến chết đi sống lại, con mẹ ngươi, ngươi muốn tìm chết thì cứ ở đó mà chết, kéo ta theo làm gì? Nín, khóa vòi lại, ở yên đó. Nếu di chuyển một bước nữa thì bọn tao sẽ xử mày trước rồi đến con bé này. Nói xong, dường như gã rất tự tin Lâm Phong sẽ không bỏ đi, quay sang nói với Lạc Thủy: Tiểu muội, ngoan ngoãn phục vụ bọn ta một hồi sau đó giao nộp hết tài sản trên người ra đây, nhất là thanh kiếm trên lưng. Bọn ta sẽ cho cô một cái chết khoái lạc, còn nếu không thì…hắc hắc Nói xong ba tên cùng nhìn nhau cười hiểu ý, tiếng cười vang vọng khắp nơi. Hiển nhiên, việc làm này không phải là lần đầu tiên, thứ tư vị tiêu hồn trong đó càng làm ba người thú huyết dâng trào. Tuy nhiên, ba gã cười xong thì mới phát hiện vừa rồi hình như có người cười ké, ai? À, thì ra là Lạc Thủy cũng đang cười, cười xong liền nói một câu lạnh băng: Ba tên võ giả đui mù uy hiếp một tên tu sĩ Luyện khí trung kỳ thì thôi đi, đã đủ làm ta cười lộn mề rồi, bây giờ còn muốn ăn cả bổn tôn, ngươi cũng không sợ đau bụng sao? Cạc cạc cạc… Vừa nói, hai mắt Lạc Thủy bỗng dưng chuyển sang màu tím cực kỳ yêu dị, giọng nói còn đâu vẻ thanh thuần nữa mà là những âm thanh cực kỳ chói tai. Lâm Phong nhìn thấy cảnh này thì cũng bất chấp mọi thứ, triển khai thân pháp tới mức cực hạn lùi về phía sau, nếu chậm chút nữa phỏng chừng hắn sẽ chôn thân chỗ này mất. Ba tên cướp cạn nhóm Đại Hùng lúc này đã biết sự việc cực kỳ quỷ dị nguy hiểm, sớm đã muốn tè ra quần. Địch Khải có võ công cao nhất, cũng là người luôn im lặng quan sát mọi thứ chứng tỏ tâm cơ thâm trầm, vừa thấy tình hình có biến liền quay đầu bỏ chạy, biết chạy khó thoát nên rất quyết đoán nhảy xuống cái hố tự nhiên vừa rồi định dùng phi tang xác chết. Địch Khải lăn lộn cướp bóc nhiều năm, sớm đã rèn một loại phản xạ khi gặp nguy hiểm không chút do dự liền bỏ chạy không quay đầu lại, nhờ cái này mà mạng nhỏ của gã mấy lần được nhặt về. Nhưng đáng tiếc, dù tâm cơ có sâu tới đâu thì dưới thực lực tuyệt đối cũng chỉ là trò chơi con nít. Chỉ thấy Lạc Thủy vung tay ra, một luồng ánh sáng màu tím nhanh tới mức không tưởng lóe qua bên cổ, sau đó biến mất. Địch Khải chỉ thấy cổ mình mát lạnh một cái, sau đó thấy một cơ thể không đầu: Sao cơ thể này lại giống mình như vậy… Đó chính là những suy nghĩ cuối cùng của gã cướp cạn trên cuộc đời này, bởi vì chẳng những Địch Khải bị ánh sáng màu tím cắt đầu lìa khỏi cổ mà ngay lập tức, một hỏa diễm màu tím lóe lên từ chỗ vết thương, chỉ trong chớp mắt đã đốt Địch Khải không còn sót lại thứ gì. Cạc cạc, yếu, quá yếu, vậy mà cũng đòi ăn bổn tôn, còn hai thằng mày thì sao, muốn ăn ta nữa không? Lạc Thủy lúc này cũng không thèm để ý Lâm Phong đang quay đầu bỏ chạy mà rất hứng thú đùa giỡn với mấy gã nhân loại này. Đại nhân, đại nhân, là chúng tôi… Đại Hùng và Hoắc La định bỏ chạy, thấy cảnh cáo lạnh lùng trước mắt thì lập tức són ra quần, sụp xuống quỳ lại như cầu mưa, đến trán cũng lập tức chảy máu. Nhưng Lạc Thủy không đợi gã nói hết câu đã vung tay đập hai người thành hai đống thịt nát, hoàn toàn chết đến không thể chết lại. Cho ngươi chết đau đớn để trị tội dám đánh chủ ý tới bổn tôn! Giờ tới phiên tiểu tử kia, cạc cạc, đủ quyết đoán nhưng chưa đủ năng lực… Lạc Thủy nhìn cũng không thèm nhìn hai đống thịt nhão mà trực tiếp lẩm bẩm sau đó đuổi theo hướng Lâm Phong vừa rời đi. Lâm Phong đang triển khai độn tốc cực hạn mà bản thân có thể thi triển, bất quá, thường ngày Lâm Phong tự cho tốc độ mình cực nhanh, giờ phút tới lúc cần thiết lại thấy nó chẳng khác gì rùa bò lật ngửa, chậm tới mức đáng thương. Lâm Phong bỏ chạy chưa được hai hơi thở đã nghe từ phía sau truyền tới từng trận cười nói yêu dị: Lâm huynh, sao chạy nhanh vậy, dừng lại trò chuyện cùng tiểu nữ một chút nào, ta rất thưởng thức ngươi a~ Trong giọng nói mơ hồ lộ ra một tia mê mẩn, dụ hoặc, Lâm Phong vừa nghe cả người liền mềm nhũn, có cảm giác cảm động muốn quay lại ôm ấp tâm sự, thủ thỉ bàn luận cùng Lạc Thủy một phen, nhưng Hỗn Nguyên Quyết trong cơ thể tự động vận chuyển, hai mắt lóe lên hàn quang, Lâm Phong rùng mình thanh tỉnh, lập tức liều mạng chạy nhanh hơn mấy phần. Lạc Thủy đang ở phía sau, vừa luồn lách qua mấy cây cột đá vừa nói chuyện, tưởng chừng Lâm Phong sẽ dễ dàng bị mê hoặc rồi quay lại, nhưng chỉ thấy hắn rùng mình một cái rồi lại chạy nhanh hơn, Lạc Thủy khẽ giật mình, chẳng lẽ Mê Hồn Âm của mình mất linh sao? Mặc dù chỉ có một tia Mê Hồn Âm rất nhỏ nhưng cho dù dùng với tu sĩ Trúc cơ thì vẫn dư dả, sao tên tu sĩ nhỏ bé này lại thanh tỉnh nhanh như vậy? Chẳng lẽ trên người hắn có bảo vật gì đó chống lại công kích thần hồn? Nghĩ tới đây, trái tim Lạc Thủy bỗng dưng đập rộn, không ngờ trong một chuyến vui đùa vậy mà lại có chút thú vị, tốc độ đuổi theo Lâm Phong càng nhanh hơn. Lâm Phong càng chạy càng hăng, nhưng trong đám mê trận thạch đồ này từng cây cột đá dựng thành những tấm vách, vô tình tạo thành một cái mê trận tự nhiên, Lâm Phong tưởng mình đang chạy ra ngoài thì lại vô tình chạy vào phía trong. Một bên đuổi, một bên chạy như mèo vờn chuột, nói thì nhanh nhưng cực kỳ hung hiểm. Một phần là Lâm Phong liều mạng chạy, nhưng một phần lớn là Lạc Thủy cũng có ý muốn chơi đùa, vờn cho Lâm Phong kiệt sức rồi thu thập hắn. Vì dù sao, nơi này, chính là nhà của nàng!