Ngay lúc Lạc Thủy cảm thấy chán không muốn chơi nữa, lập tức cả người như tiêu thất, sau đó xuất hiện ngay trước mặt Lâm Phong, bàn tay khẽ đảo một cái lập tức Lâm Phong đang cắn răng chạy trốn bỗng cảm thấy cả người cứng đơ, linh lực trong cơ thể lập tức ngừng vận chuyển, cơ thể bị khóa chặt một cách quái dị.
Cạc cạc, xem con lươn nhỏ ngươi còn luồn lách đi đâu, lại còn để ta tốn công đuổi theo ngươi nãy giờ, yên tâm, ta sẽ hảo hảo tiếp đãi người, khặc khặc~ Lạc Thủy đang khóa chặt Lâm Phong, đang đắc ý cười lớn chuẩn bị tiến tới mang hắn đi đâu đó, nhưng đột nhiên cước bộ đình chỉ, bàn tay vỗ một cái lên đỉnh một cây to gần đó, hét lớn: Là ai lén lén lút lút, chết cho bổn tôn! Chỉ thấy không gian tại ngọn cây dao động một cái, ba người một già hai trẻ hiện ra, trong đó người đứng giữa là một ông lão tay cầm bầu rượu, cười nhìn bàn tay khổng lồ do thiên địa nguyên khí hóa ra đang ầm ầm vồ tới, hời hợt nói: Một con yêu thú vừa hóa hình cũng dám múa may trước mắt lão tử, cút! Nói xong lão liền vung tay, một nắm đấm màu vàng bay tới đánh tan bàn tay khổng lồ do Lạc Thủy đánh tới, thuận thế đánh tới vị trí mà Lạc Thủy đang đứng, điệu bộ không chút nương tay. Lạc Thủy thầm kêu không ổn, lập tức đá Lâm Phong về phía trước nắm đấm đồng thời tế ra một cái thuẫn bài màu xanh loang lỗ, vừa tế ra liền đón gió hóa thành một vầng sáng che chắn trước người. Đồng thời tay còn lại cũng không rãnh rồi mà bắt một thủ ấn kỳ lạ, miệng lẩm nhẩm, cả người liền tiến vào trạng thái nửa người nửa yêu, trên người hiện lên một lớp vảy màu xanh tím rất ảo diệu. Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, Lâm Phong đang bị khóa chặt thì ngơ ngác thấy Lạc Thủy đá mình ra trước nắm đấm, trong lòng thầm mặc niệm tổ tông Lạc Thủy một vạn tám nghìn lần, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị về thành dưỡng sức thì thấy lão giả hất tay một cái, nắm đấm lập tức tiêu tán khỏi thiên địa như chưa từng xuất hiện, riêng Lâm Phong thì khôi phục hoạt động. Tuy nhiên, mặc dù khôi phục hoạt động nhưng động tác tiếp đất cuối cùng của Lâm Phong lại không mấy đẹp mắt, cả người dính đầy đất. Hai người đứng bên cạnh lão giả có một nam một nữ, nam thì tầm hai mươi tuổi tuấn lãnh tiêu sái, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng quan sát chiến đoàn giữa lão giả và Lạc Thủy, còn nữ thì băng thanh ngọc khiết, dáng vẻ tuy chừng mười lăm mười sáu tuổi nhưng trước sau đầy đặn, điện nước đầy đủ, đôi mắt to tròn trong suốt lại toát ra mấy phần tinh nghịch, nhìn thấy Lâm Phong tiếp đất bằng dụng cụ đội nón, bùn đất đầy đầu thì che miệng cười duyên, tiếng cười như chuông bạc vang vào tai Lâm Phong làm hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng. Một thanh niên nghiêm túc như Lâm Phong mà bị mất mặt trước một cô gái, dù cô gái đó có là Thị Nở đi nữa, thì hắn vẫn có thể nổi điên lên, huống chi là một cô nàng xinh đẹp như vậy. Vì vậy, sau khi đứng dậy phủi bùn đất trên người, Lâm Phong lập tức phát hỏa nhìn lão giả đang đấu pháp với Lạc Thủy. Lạc Thủy sau khi tiến vào trạng thái bán yêu thì dường như chiến lực tăng lên một tầng, vậy mà lại ngang tài ngang sức với lão giả. Lúc này mặc dù Lạc Thủy đang điều khiển một thanh hắc nhận đánh về phía một cái chuông tỏa ra từng làn ánh sáng màu bạc. Nhìn qua thì có vẻ lão giả đang ở thế phòng thủ nhưng điệu bộ của lão vẫn rất ung dung, còn Lạc Thủy thì có vẻ khá chật vật. Lạc tôn giả, thường ngày ngươi chơi đùa ta không quan tâm, nhưng người này để ta gặp thì xem như có duyên, xem như nể mặt ta bỏ qua. Còn nếu đạo hữu muốn liều mạng thì lão phu sẽ phụng bồi, dù sao ta cũng muốn thỉnh giáo qua Tê Thiên Ma Công của đạo hữu uy lực như thế nào? Lão giả nói xong liền không ngần ngại mà bùng ra một luồng uy áp cực kỳ khổng lồ, đang cắn răng tấn công, Lạc Thủy bỗng cảm thấy luồng uy áp khổng lồ của lão giả truyền tới liền biến sắc mặt, không nhịn được kinh hãi hét lên: Ngươi, ngươi vậy mà tu vi đã đạt tới Nguyên Anh Trung Kỳ? Lại còn biết bổn tôn, ngươi là ai, nói! Khà khà, nói tới ta khi trước từng viếng tham Hắc Thiên tôn giả một lần, khi ấy ngươi hãy còn mới tiến giai nên chắc không nhớ lão phu cũng là chuyện bình thường~ Hả, chẳng lẽ ngươi là…người đó? Ha hả, nếu Lạc tôn giả đã biết thì tốt rồi, không biết có nể mặt lão phu hay là cùng nhau trao đổi chút tâm đắc chiến đấu? Hừ, nếu ngươi là người đó thì tất nhiên là ta nể mặt. Nhưng ngươi cũng đừng quên ước định năm đó giữa nhân tộc các ngươi và bọn ta. Nếu các ngươi dám trở mặt thì dù có máu chảy thành sông bọn ta cũng quyết không bỏ qua! Tốt, chuyện đó lão phu nhất định nhớ! Lão giả cười cười vuốt chòm râu trắng, khí thế khổng lồ lúc nãy hoàn toàn tiêu tán, thay vào đó là khí chất tiên phong đạo cốt. Được, vậy ta sẽ bỏ qua. Ngày sau gặp lại bổn tôn nhất định thỉnh giáo cao chiêu của đạo hữu! Lạc Thủy cực kỳ cao ngạo nhưng không biết vì lý do gì mà cũng có vẻ tôn kính lão giả, chầm chậm xoay người rời đi. Nhưng trước khi đi, nàng âm thầm truyền âm vào tai của Lâm Phong: Ngươi còn thiếu bổn tôn mười Kim Nguyên Bảo, ngày khác ta sẽ đến đòi lại. cạc cạc… Lâm Phong vốn đang ôm một bụng bực tức, lại nghe Lạc Thủy truyền âm, tính tình bướng bỉnh lại dâng trào, lập tức cũng truyền âm trở lại nói: Lạc muội, ngày khác ta sẽ trả cho ngươi cả vốn lẫn lời, cứ chờ đó, xấu bà nương! Lâm Phong nói xong thì thấy trong lòng sảng khoái, sướng mồm vô cùng. Chỉ thấy Lạc Thủy vừa định phi độn đi, nghe vậy đầu vai chợt rung động một cái rồi hóa thành một đạo tử quang xé không bay đi, đầu không ngoảnh lại lần nào. Lâm Phong thấy cảnh này, vội vàng chắp tay hướng về vị lão giả đang đứng phía trước, nghiêm túc trầm giọng nói: Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp, kính xin được biết cao danh quý tánh để ngày sau tiểu bối có thể đền đáp ơn cứu mạng hôm nay. Ha hả, tiểu hữu không cần khách sáo. Ta là trưởng lão Vân Tinh Tông, hôm nay có việc vô tình đi ngang qua đây nên tiện tay kết một cái thiện duyên mà thôi. Tiểu hữu ta nhìn thì tu vi Luyện khí trung kỳ, sao lại đi với Lạc tôn giả kia đến nơi này, môn phái của ngươi là đâu? Lão giả mặt đầy thiện ý, nghe Lâm Phong có ý muốn đền đáp thì trong lòng vui vẻ, thanh niên này càng nhìn càng có vẻ thuận mắt. Thì ra là cao nhân Vân Tinh Tông tiền bối. Tiểu bối là Lâm Phong, chỉ là một tán tu không môn không phái, định tham gia săn giết yêu thú để rèn luyện đồng thời tìm kiếm cơ duyên mà thôi. Còn vị Lạc tôn giả kia thì tiểu bối chỉ mới nghe nói tới, còn gặp thì cũng chỉ là lần thứ hai mà thôi. À, thì ra là vậy. Tiểu hữu là một tán tu, tự hành tu luyện mà đã có tu vi này thì cũng bỏ ra không ít nghị lực a~ Hai tiểu đồ các ngươi nên nhìn mà học hỏi. Lão giả cười vuốt râu, đồng thời cũng chỉ điểm cho hai thanh niên một nam một nữ đã đi đến bên cạnh lão từ lúc nào. Cẩn tuân sư phụ dạy bảo! Cả hai người đồng thanh cung kính nói, dáng vẻ rất là nghe lời. Tiểu cô nương có đôi mắt to tròn tinh nghịch, không nhịn được bèn nhìn Lâm Phong dò hỏi: Lâm sư huynh, chiêu thức khinh công của sư huynh vừa lúc nãy sử dụng tên gọi là gì vậy? Quả thật là một môn khinh công xấu xí nhất ta từng thấy nha! Khanh khách~ Nhã Trúc, không được vô lễ! Lão giả thấy cô gái tên Nhã Trúc này lại bắt đầu nổi lên tính tình tinh nghịch cổ quái thì không nhịn được mắng, tuy nhiên ánh mắt lại hoàn toàn là cưng chiều yêu thương. Nhã Trúc cô nương, ta lúc ấy là té thôi chứ nào có khinh công thân pháp gì, để cô nương chê cười rồi! Mặt già của Lâm Phong hiếm thấy đỏ lên, gãi đầu nói, nói xong còn cười hắc hắc. Ha ha…hihi, Lâm sư huynh, huynh thật là thú vị! Đang lúc Nhã Trúc và Lâm Phong cười nói thì người thanh niên bên cạnh im lặng nãy giờ không nhịn được nhíu mài nói: Nhã Trúc không phải là tên cho ngươi tùy tiện gọi, mà ngươi cũng không có tư cách gì làm sư huynh gì đó của nàng ấy! Vũ nhục! Trắng trợn vũ nhục! Lần đầu tiên trong đời Lâm Phong cảm thấy mình bị sỉ nhục một cách thẳng thừng không thương tiếc như vậy, ánh mắt lập tức lạnh lùng nhìn tên thanh niên này. Mùi thuốc súng có nguy cơ lan tỏa ra thì giọng nói của lão giả lại phá tan bầu không khí căng thẳng: Vũ Hy, đây là cách đối nhân xử thế của một tu sĩ như con sao? Đồ nhi biết lỗi, xin sư phụ trách phạt! Vũ Hy lập tức vòng tay xin lỗi lão giả, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Phong vẫn lạnh lùng như cũ. Lâm Phong tuy biết thực lực gã Vũ Hy trước mắt này tuyệt đối cao hơn hắn nhiều, nhưng tự trọng một tu sĩ không cho phép hắn khuất nhục, vì vậy ánh mắt cũng rất lăng liệt, không kiêng nể nhìn lại. Lão giả không nói gì mà cười cười nhìn Lâm Phong nói: Tiểu hữu, phía trước rất nguy hiểm, nếu tiểu hữu chưa chuẩn bị kỹ thì không nên vào quá sâu. Ta còn có chút việc, nếu có duyên ngày khác gặp lại. Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối nhất định nhớ rõ ân tình này. Lão giả không nói gì nữa mà cười cười quay lưng đi vượt qua chỗ Lâm Phong. Nhã Trúc lúc đi ngang Lâm Phong thì làm một cái mặt quỷ, nói nhỏ: Lâm sư huynh xin đừng trách, Vũ sư ca tuy khẩu xà nhưng tâm phật, nói vậy nhưng không có ác ý gì. Hẹn ngày khác gặp lại huynh nhé! Vũ Hy vốn không để ý, nhưng thấy Nhã Trúc lại thì thầm gì đó với Lâm Phong, trong lòng sát khí đại thịnh. Gã vốn cho rằng mình thân là đại đệ tử của sư phụ, tướng mạo cũng thuộc hàng ưu tú, tư chất cũng càng được khẳng định là hàng đầu trong đám nội môn đệ tử, người xứng với Nhã Trúc sư muội tất nhiên là gã, chẳng qua sư muội còn nhỏ nên gã chưa giơ móng vuốt ra, giờ lại thấy nữ thần trong lòng cười cười nói nói với một tên tán tu vô danh tiểu tốt, làm sao chịu được. Vì vậy, khi đi ngang Lâm Phong, gã giả vờ vỗ vai Lâm Phong một cái, khẽ nói: Bảo trọng! Nói xong liền phiêu dật rời đi. Lâm Phong vốn muốn tránh thoát nhưng với chút tu vi thì làm sao né được, chỉ cảm thấy một luồng khí kỳ lạ chạy dọc kinh mạch đi vào thức hải, cả người nhất thời lạnh lẽo vô cùng.