Đinh đoong, chuông hết tiết vang lên.

“Được rồi, hôm nay dừng ở đây, các em ra chơi đi!” Từ Duẫn Tường nhiệt huyết chưa tan hết, vẫn vô cùng có sức sống.

Học sinh có vài người ra ngoài, vài người ở trong lớp làm bài tập, còn một số trực tiếp gục xuống bàn ngủ.

Hết tiết đầu tiên, Từ Duẫn Tường đã hiểu kha khá về lớp này, là một lớp vô cùng hoạt bát.

Tuy rằng lúc đầu không ai thích anh, nhưng là qua một tiết dạy “mưa thuận gió hoà” của Từ Duẫn Tường, chắc không ai không thích anh.

Không phải anh khoác lác, lớp chín năm hai khẳng định có ít nhất hơn phân nửa học sinh thích anh.

Từ Duẫn Tường bắt đầu chờ mong tiết dạy tiếp theo.

Ra khỏi lớp học, đi về phòng giáo viên.

Bước tới cửa, Từ Duẫn Tường mới có cơ hội nhìn kỹ càng.

Buổi sáng bởi vì chưa chuẩn bị tốt, ở phòng giáo viên vội vàng chuẩn bị, rồi lại cuống cuồng chạy tới lớp học, nên không có thời gian nhìn qua nơi này.

Phòng giáo viên ánh sáng rất tốt, ban ngày dù không bật đèn cũng đủ sáng. Mà bàn công tác được kê đối mặt với nhau. Bức tường đằng sau có treo một cái bảng đen, trên viết một ít công việc, lớn nhỏ đều có.

“Anh chắc là thầy Từ mới đến.” Một tiếng nói dễ nghe từ sau lưng truyền tới.

Từ Duẫn Tường quay đầu lại, vừa nhìn thấy liền ngây người.

Đứng sau anh là một người vô cùng nữ tính.

Thiên… Thiên sứ! Chẳng lẽ là tới cứu vớt anh sao?

“Thầy Từ?” Thiên sứ ánh mắt nghi hoặc hỏi.

“A? A! Tôi tên là… là Từ Duẫn Tường, năm nay 26 tuổi, sở thích là…” Từ Duẫn Tường phục hồi tinh thần, rồi mới bày ra một tư thế tự cho là rất tuấn tú.

Thiên sứ phát ra tiếng cười như chuông bạc: “Ha ha, thầy Từ thầy thật thú vị, tôi tên là Thư Kỳ Nhã, là chủ nhiệm lớp ba năm hai.” Thư Kỳ Nhã mỉm cười nhìn Từ Duẫn Tường, cô thực sự từ đáy lòng cảm thấy anh rất thú vị.

“A… Ha ha.” Từ Duẫn Tường cứng ngắc cười, ây, cười nhiều đau miệng muốn chết! Thế nhưng đau miệng chút đổi lại được một cái tên, cũng đáng.

Hoá ra thiên sứ tên là Thư Nhã Kỳ, được! Anh sẽ nhớ kỹ!