Giây phút đầu tiên của một ngày khi hắn mở mắt ra, hắn đã biết, hôm nay lại là một ngày nhàm chán.
Ngày lại ngày cứ ngốc ngốc như vậy trôi qua.
Duy nhất một điều khá đặc biệt, đó là đánh nhau.
Quý Sơ Vũ là một nhân vật khiến trường học đau đầu, mỗi lần trong trường xảy ra ẩu đả đều có mặt hắn.
Nhưng kỳ quái chính là, thành tích của Quý Sơ Vũ lúc nào cũng nằm trong top năm người dẫn đầu.
Hắn có được trí nhớ kinh người, đã gặp là không thể quên, chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhớ.
Không ai có thể ép buộc hắn học bài, ngoại trừ anh trai hắn.
Anh trai là người thân duy nhất của hắn, ba mẹ sớm chết vì bệnh, chỉ còn hắn khi đó còn nhỏ tuổi và anh trai sống nương tựa lẫn nhau.
Anh trai rất vất vả, ngày ngày đi sớm về trễ, cho nên vì anh trai, hắn luôn cố gắng thi đạt thành tích tốt để anh trai an tâm.
Mà ngay cả đánh nhau cũng không để anh trai biết.
Bây giờ việc có thể làm, cũng chỉ có vậy.
Quý Sơ Vũ cởi áo ngủ màu đen trên người, mặc đồng phục, xuống cầu thang, mở tủ lạnh lấy sữa, tùy tiện hớp vài hớp, rồi đi ra ngoài.
Mang bộ mặt thờ ơ đi bộ tới trường, xung quanh không ít nữ sinh phóng ánh mắt hoặc ái mộ hoặc thưởng thức tới hắn.
Mái tóc đen thuần như điêu khắc, đôi mắt nguy hiểm tựa mèo hoang, làn da trắng nõn như tuyết, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng khêu gợi, tất cả hợp lại tạo thành một khuôn mặt vô cùng xuất sắc.
Mỗi lần đi trên đường, đều sẽ thu được loại ánh mắt “chú mục” như vậy.
Quý Sơ Vũ đã quen, nhưng cũng không ngạo mạn, ngược lại cảm thấy như vậy rất phiền.
Mấy nữ sinh này làm sao vậy? Mắt có bệnh sao không đi khám bác sĩ đi?
Quý Sơ Vũ trong ánh “chú mục” đi vào lớp chín năm hai, ngồi vào chỗ của mình, ngẩng đầu nghĩ ngợi lát nữa trốn học sẽ đi đâu.
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi đầy nhiệt huyết bước vào lớp, giống như lúc nào cũng có thể chạy về hướng mặt trời lặn.
Mà câu nói đầu tiên của anh ta sau khi bước vào lớp, cư nhiên là anh ta là chủ nhiệm mới của lớp bọn họ.
A, xem ra sau này sẽ vô cùng thú vị đây.