Từ trong chánh điện hoàng cung đi ra, An công công cùng với một gã thái giám bước nhanh trên đường cái bên ngoài, phong cảnh trong tuyết vô cùng xinh đẹp, thật sự làm cho rất nhiều người đi đường chùn bước.
"Nhanh lên, truyền triệu của hoàng thượng không đợi người." An công công cất cao giọng nhìn thái giám choai choai bên cạnh, đây là đồ đệ ông ta mới nhận, nhìn có vẻ vô cùng thành thật nghe lời, nhưng thực tế lại cơ trí.
Tên thái giám nhỏ này đáp một tiếng, chạy chậm đuổi theo bên cạnh An công công, vừa đi song song với ông, vừa hỏi ông: "Sự phụ, vì sao mỗi lần tới Minh Vương phủ truyền triệu đều là ngài tự mình đi?"
Giẫm lên lớp tuyết dày dưới lòng bàn chân, An công công suýt nữa ngã sấp xuống, thái giám nhỏ bên cạnh ông lanh lợi đỡ ông một cái, ông mới thả chậm bước chân nói: "Mặc dù nói Minh Vương này từ nhỏ không được hoàng thường sủng ái, nhưng mà sau khi dung mạo của hắn khôi phục, thân thể tốt lên, ân sủng cũng ngày một lớn hơn, đây cũng là vì sao mỗi lần hoàng thượng đều để ta đi truyền triệu."
Lời nói đến đây, vẽ một dấu chấm tròn trĩnh..
Tiểu thái giám vô cùng nhanh nhạy, đã sớm đoán được đây chẳng qua là hoàng thượng vì thể hiện hoàng ân cuộn cuộn, để cho những hoàng tử khác noi theo mà theo.
Qua một chỗ rẽ nữa là đến Minh Vương phủ, thủ vệ ở cửa đang ngắm nhìn cảnh tuyết đẹp đẽ, nhìn thấy hai bóng người màu lam hiện ra trong tầm mắt, lập tức nâng cao tinh thần, nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Minh Vương có ở trong phủ?" Giọng nói lanh lảnh của An công công vô cùng đặc thù.
"An công công đến rồi, vương gia nhà ta đang ở trong phủ, mời vào." Một người thị vệ nhanh nhẹn mở cửa cho ông, mời vào.
Quen trong Minh Vương phủ không quét tuyết, An công công đi rất cẩn thận, nhưng mà tên thái giám nhỏ sau lưng ông lại có chút không quen, đi chưa được mấy bước đã thiếu chút nữa trượt chân, nhanh chóng bị An công công khiển trách mấy câu.
Theo hướng dẫn của mấy nha hoàn trong phủ, An công công đi đến cửa thư phòng, hít sâu một hơi. Sau khi Minh Vương phi qua đời, Minh Vương giống như thay đổi thành một người khác, tàn bạo hung ác, ông nghĩ một chút những lời định nói, cuối cùng đưa tay gõ cửa, bên trong nhanh chóng có tiếng trầm thấp: "Vào đi."
Thích Mặc Thanh dùng bút lông vẽ lên nét cuối cùng trên mặt giấy tuyên thành, ngẩng đầu nhìn An công công khom người, cẩn thận đi đến, lạnh lùng nói: "An công công, phụ hoàng có chuyện gì sao?"
An công công thấp giọng đáp: "Vâng, hoàng thượng khẩu dụ, mời Minh Vương lập tức vào cung một chuyến, hoàng thượng có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Ông vô tình ngẩng đầu nhìn qua, mặt giấy tuyên thành trên bàn vẽ một cô gái, không cần đoán cũng biết là Minh Vương phi. Ông lại cúi đàu xuống, bên ngoài cửa sổ có tiếng gió, thổi bay mấy tờ giấy có tiếng phe phẩy. Thì ra, khắp nơi đều treo tranh.
"Được, bổn vương sẽ vào cung." Thích Mặc Thanh mặt không đổi dứt lời, xoay người cầm ống tròn thiếp vàng trên kệ, cố ý thong thả bỏ giấy vẽ vào trong.
Đường vào hoàng cung quen thuộc, nhưng mà lần này Thích Mặc Thanh cưỡi ngựa đến, bên ngoài hoàng cung tuyết chất đống, bên trong lại là mặt đất sạch sẽ không chút tuyết, đi qua bậc thang chính giữa, có một người mặc áo choàng màu vàng đậm, là Ôn Vương.
"Tứ ca, sao hôm nay ngươi lại vầo cung?" Một năm nay, Ôn Vương vẫn luôn giao tranh với Thích Mặc Thah, chỉ cần hai người vừa chạm mặt đã khiêu khích châm chọc.
"Có việc." Thích Mặc Thanh lạnh lùng trả lời, xoay người muốn vào thư phòng.
Lúc đang đi, một nữ tử mặc đồ đông màu hồng phấn xông đến, trên này nàng ta khoác áo choàng mỏng, cả người giống như là hoa đòa tháng giêng, gương mặt cười lên vô cùng xinh đẹp.
Chỉ một lúc, nàng ta đã vượt qua Thích Mặc Thanh đến bên người Ôn Vương, thân mật vòng qua cánh tay hắn ta, càng có người ở đây, nàng ta càng muốn tỏ vẻ thân mật với Ôn Vương. Càng đừng nói đến Thích Mặc Thanh đối nghịch với nàng ta lâu như vậy.
"Thật là trùng hợp, ta và Ôn Vương vừa thỉnh an quý phi nương nương ra, Minh Vương sao hôm nay lại có thời gian vào cung vậy?" Doãn Tiêu La cười rộ lên, che miệng nhìn Minh Vương bên cạnh.
Càng biết tin Tiết Tịnh Kỳ chết nàng ta càng muốn ân ái trước mặt Thích Mặc Thanh, kích thích hắn. Năm đó nàng ta chịu khuất nhục, sau khi Tiết Tịnh Kỳ chết đi, phải đòi lại từng chút một.
Ánh mắt Thích Mặc Thanh âm lãnh nhìn nàng ta một cái, mày kiếm hơi nhíu, trong ánh mắt có chút tìm tòi, nhưng mà ánh sáng đó nhanh chóng biến mất, sau đó cũng không quay đầu lại đi vào ngự thư phòng.
Doãn Tiêu La, ngươi đừng để ta bắt được chuôi, nếu không, ta nhất định sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục.
"Ngươi xem ngươi xem, chuyện cũng đã qua một năm rồi, hắn ta vẫn nghiêm mặt như vậy, không biết cười chút nào, có phải là người toàn thiên hạ này thiếu hắn ta cái gì không chứ?” Doãn Tiêu La nhìn bóng lưng của hắn lẩm bẩm.
Một năm trôi qua, dung sắc của nàng ta càng hơn trước, búi tóc của người có chồng cắm đầy trâm cài, hai bên có tóc mai rủ xuống, nhẹ nhàng quét hai bên gò má, lông mày được vẽ tinh tế lúc này đang nhướng lên, đuôi lông mày quyến rũ động lòng người. Thoạt nhìn thời gian ở phủ Ôn vương rất dễ chịu, mỗi cái nhíu mắt nhăn mày đều khí chất động lòng người.
"Nàng hồi phủ đi, ta còn có một số việc muốn làm." Ôn Vương mặt không thay đổi nói, thản nhiên lấy tay đẩy tay Doãn Tiêu La đang khoác tay mình ra.
Tay Doãn Tiêu La bị hắn ta tách từng chút ra, Ôn Vương cũng không liếc nhìn nàng ta, càng đừng nói đến tiếp xúc thân thể. Xem như là ngủ một cùng cái giường, cũng có biên giới.
Nếu không phải Doãn Vân Quảng cho nàng ta một bao thuốc kích tình nam nữ, cho dù chết, hắn ta cũng không đụng vào nàng ta.
Gương mặt nàng ta vẫn tươi cười như cũ: "Chàng đi đâu vậy? Thiếp cũng muốn đi."
Quả nhiên như nàng ta dự đoán, Ôn Vương vẫn là câu nói đó: "Nơi ta đến không hợp với nàng, hồi phủ đi."
Dứt lời, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi, bóng dáng thon dài nhanh chóng bị những bông tuyết trắng xóa bao phủ. Những lúc như thế, Doãn Tiêu La nhìn bóng lưng vội vàng đi của hắm ta mới cảm giác mình là người cô độc nhất thế giới này.
Ngự thư phòng rất yên tĩnh, Gia Thành Đế đang dùng bút lông chấm mực phê duyệt thánh chỉ, cặp lông mày anh lãng nhíu chặt, lúc thì lại lắc đầu. Nghe thấy động tĩnh mới biết Thích Mặc Thanh đã vào, thấy hắn muốn hành lễ lập tức ra dấu để hắn ngừng động tác lại.
"Miễn lễ đi, phụ tử chúng ta với nhau, lúc không có người ngoài không cần hành lễ." Gia Thành Đế buông bút lông trong tay, giọng nói nghiêm túc rõ ràng nói.
"Không biết phụ hoàng triệu kiến nhi thần có việc gì?" Thích Mặc Thanh bước lên một bước hỏi.
Gia Thành Đế ngồi trên ghế trầm tư một lúc, lấy một tấu chương từ giá sách bên hông ra, hoa văn bên trên không phải của nước Thích Diệp, không biết là tấu chương của quốc gia nào đến.
"Tự con xem đi." Gia Thành Đế không chút do dự ném tấu chương này cho Thích Mặc Thanh bên dưới.
Hoàng thượng cho thần tử xem tấu chương là vinh quang và sủng ái lớn lao, bao nhiêu cầu còn không được, nhưng Thích Mặc Thanh lại không chút cảm xúc nhặt tấu chương có chút lộn xộn này lên, để trước mặt xem. Rất rõ ràng, loại chuyện này với hắn cũng không phải là lần một lần hai.
Chữ viết trên đó có khí thế, mỗi nét bút đều có thủ pháp đặc biệt, giống như rồng muốn bay nhưng không ngừng xoay vòng.
Sau khi xem xong, ánh mắt Thích Mặc Thanh liền lạnh như băng, đôi mặt thâm trầm như mực hơi co lại, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Hắn thu lại tấu chương trong tay, cười lạnh một tiếng: “Nước Thành Châu này sao lại hòa thân với chúng ta, không phải là công chúa của họ không gả được chứ?"
Tấu chương này đúng là quốc chủ nước Thành Châu đưa đến, nội dung rất đơn giản, chỉ là vì để tránh hai nước giao chiến, quyết định đưa công chúa Hòa Sắt vừa tròn mười sáu tuổi của ông ta đến nước Thích Diệp. Nhưng mà trên đó không chỉ mặt gọi tên muốn gả cho ai, chỉ là cường điệu nhất định phải là hoàng tử.
"Bọn họ cũng chỉ là muốn đánh đòn phủ đầu, chỉ cần tấu chương đưa đến tay chúng ta, cũng không sợ chúng ta không đồng ý. Trẫm chỉ là khổ nổi không biết nên gả công chúa Hòa Sắt cho hoàng tử nào mà thôi." Kỳ thật trong lòng Gia Thành Đế đã chọn được người, chỉ là ngại chuyện lúc trước, không chính miệng nói ra mà thôi.
Thích Mặc Thanh biết cái lý trong đó, hai nước giao chiến, nếu có một bên thỏa hiệp trước, bên còn lại không đồng ý, sẽ không được các nước khác giúp đỡ, cho nên bàn tính của chủ nước Thành Châu vang lên cành cạch.
"Phụ hoàng, mười hai hoàng tử của chúng ta, đại đa số đều cưới vương phi, không có vương phi đều còn nhỏ. Nếu như công chúa Hòa Sắt đến cũng không thể để nàng ta làm trắc phi, cho nên chọn người trong thời gian ngắn là rất khó." Thích Mặc Thanh nói chi tiết, hoàn toàn quên mất một chuyện.
Gia Thành Đế trên ghế là một người thông minh, ánh mắt đánh giá trên người Thích Mặc Thanh một lúc lâu mới nói: " Quả thật là thế. Thanh Nhi, Tịnh Kỳ đã qua đời một năm rồi, chẳng lẽ con vẫn không quên được nàng ta sao? Công chúa Hòa Sắt này cũng không phải không có người thích hợp."
"Phụ hoàng!" Thích Mặc Thanh gấp gáp cắt đứt lời nói chưa hết của Gia Thành Đế: "Phụ hoàng, vấn đề không phải là Tịnh Kỳ đã qua đời hay không, mà là trong lòng nhi thần, ngoại trừ nàng ra không chứa được người nào khác. Hy vọng phụ hoàng có thể hiểu được."
Cho dù là Tiết Tịnh Kỳ mất rồi, đời này hắn cũng không thể lấy những người con gái khác được.
Sắc mặt Gia Thành Đế lập tức thay đổi, Thích Mặc Thanh lại vì một nữ tử đã chết một năm mà làm trái ý của ông ta! Ông ta đập mạnh cái chén trong tay, sắc mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào Thích Mặc Thanh.
"Những hoàng tử khác đều có vương phi, chỉ mình con không có, không phải con nghĩ cả đời này không lấy ai chứ?" Gia Thành Đế nổi giận đùng đùng.
Khóe miệng Thích Mặc Thanh dẫn ra một nụ cười lạnh: "Nhi thần đang có ý tưởng này."
"Ngươi!" Gia Thành Đế bị hắn làm nghẹn nói không ngên lời, sắc mặt tái xanh trừng Thích Mặc Thanh kiên quyết, tức giận đến ngũ tạng đều đau.
Ông ta cũng nghe về tình cảm hai người, cũng từng tận mất thấy mấy lần, nhưng mà ông ta không ngờ tình cảm hai người lại sâu như vậy, Thích Mặc Thanh lại nguyện vì nàng ta mà cả đời không cưới!
Hai người đều giận dữ, Gia Thành Đế biết tính tình của hắn, nhất định sẽ tiếp tục bướng bỉnh với mình, nên thu lại biểu cảm tức giận trên mặt mình trước, thản nhiên nói: "Chuyện này không thể nào thay đổi, con về suy nghĩ cẩn thận trước đi, dù sao chuyện này cũng không gấp."
Vốn Gia Thành Đế cho là mình lùi một bước trước sẽ không sao, hai người yên lặng một chút sẽ tốt, nhưng mà Thích Mặc Thanh vẫn quỳ trên đất bất động, dập đầu với ông một cái: "Không cần suy nghĩ, nhi thần không thể lấy nàng ta, cả đời này cũng không, kính xin phụ hoàng thay người khác.."
"Được được được." Gia Thành Đế liên tục nói ba lần được, lạnh giọng nói: "Ta biết rõ con không cần suy nghĩ, ngày mai ta sẽ chiếu cáo chuyện con muốn cưới công chúa Hòa Sắt công chúa làm vợ, xem con còn cả đời không cưới thế nào!"
Ánh mắt Thích Mặc Thanh trầm xuống, chậm rãi đứng dậy, mặt không tay đổi nhìn Gia Thành Đếm trong lòng không chút sợ hãi: "Tùy tiện."
Dứt lời, cũng không quay đầu lại rời đi.