Nghe hắn ta nói như vậy, trong đầu của Tiết Tịnh Kỳ bất tri bất giác liền hiện ra bộ dạng lúc còn trẻ của Triều Mị Băng, không có thô bạo như vậy, cũng không có lạnh lùng như vậy. Thẳng cho đến khi chịu không được con gái của mình cố chấp, mà ông ta cũng không chịu bỏ xuống thủ đoạn, cho nên mới có thể làm cho cha con cách biệt âm dương.
“Ông ngoại, ông ấy sống cũng không dễ dàng gì, tính tình của mẹ ta cực kỳ giống với ông ấy, rất kiên cường, lúc ấy chắc chắn cũng đã chống đối với ông ấy thật lâu, cuối cùng hai người đều không thỏa hiệp với nhau.” Trong đầu Tiết Tịnh Kỳ phác họa ra hình tượng đó.
“Không sai, cho dù ta có khuyên ngăn như thế nào thì cũng vô dụng, cuối cùng cũng không giải quyết được cái gì.” Minh Khê nhớ đến ngày đó không khỏi thở dài: “Nếu như lúc ấy sư phụ có thể khuyên nhủ bà ấy, vậy thì cũng sẽ không rơi vào kết cục của ngày hôm nay.”
“Nếu như lúc ấy hai người bọn họ có thể tự lui một bước, vậy thì chuyện sẽ không giống như hiện tại.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn qua đỉnh núi trắng xóa, mặt trời đỏ rực đang lặn xuống ở phía tây, chậm rãi biến mất ở đỉnh núi, thẳng cho đến khi một chút ánh sáng cuối cùng đều biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Nè Minh Khê, con ở trên đó làm cái gì vậy hả? Còn không nhanh chóng xuống nấu cơm đi, muốn để lão tử chết đói hay cái gì!” Tiếng rống hùng hồn ở dưới đất truyền vào trong tai của hai người.
Sau đó liền "rầm" một tiếng, là âm thanh có thứ gì đó nện trên mặt đất, hai người thuận theo cầu thang mà bước xuống. Ở bên ngoài có một con hươu sao đang nằm đó, trên người dính đầy vết máu nằm dưới mặt đất, đã không còn hơi thở.
Triều Mị Băng đi vào rửa tay sạch sẽ, khí thế bừng bừng bước ra: “Hôm nay thật may mắn, lúc lên núi hái thuốc lại gặp được mấy thợ săn ở bên ngoài đi đến, liền đưa cho ta một con hươu, buổi tối hôm nay có thịt hươu nướng ăn rồi.” Dừng lại một chút, hai tay sờ sờ trên người của con hươu, da vẫn còn bóng loáng.
“Để con đi đun nước nóng, rửa sạch sẽ thịt hươu.” Minh Khê hình như là không thích ăn thịt, phản ứng lạnh nhạt, quay người đi vào trong phòng bếp nấu nước.
Triều Mị Băng ở một bên khác đang mài dao xoành xoạch, đại đao và miếng sắt ma sát với nhau tạo ra âm thanh cực kỳ chói tai. Không đến một hồi sau thì ông ta đã mài đao xong, tìm một vị trí tương đối tốt ở trên người của con hươu để ra tay, một đao cắm xuống.
Máu tươi chảy ra ròng ròng, chảy ra từ lục phủ ngũ tạng của con hươu.
“Tiểu Hoa, giết hươu máu me nhiều lắm, cháu không nên nhìn, đi vào trong giúp Minh Khê đi.” Triều Mị Băng ngẩng đầu lên nhìn Tiết Tịnh Kỳ đang đứng ở bên cạnh, lên tiếng nhắc nhở.
“Có việc gì đâu, không có máu me.” Tiết Tịnh Kỳ thản nhiên nói.
Lúc trước ở cùng với Thích Mặc Thanh, chàng cũng không để cho mình nhìn thấy mấy đồ vật máu tanh như vậy, chỉ sợ là cô sợ. Nhưng mà bản thân mình là bác sĩ, thường nhìn thấy máu và vết thương, những tổn thương như thế này căn bản cũng không doạ được cô.
“Tiểu Hoa, thời gian ở trên núi đã làm cháu chịu thiệt rồi, nhưng mà ông ngoại không thích thế giới bên ngoài, quá phức tạp, quá lộn xộn, lòng người rất khó lường.” Triều Mị Băng thở hồng hộc nói.
Tiết Tịnh Kỳ trầm giọng đáp một tiếng.
Con hươu ở trong tay của ông ta đã được xử lý gần xong, đúng lúc này Minh Khê mang theo nước nóng từ bên trong đi ra, một chậu nước nóng đó rót ào ạt vào trong cái thùng lớn, Triều Mị Băng cho thịt hươu vào trong thau nước nóng rửa qua rửa lại, sau đó vớt ra, dùng một con dao nhỏ cong cong sắc bén bắt đầu vạch da ra, da hươu cũng là một loại bảo bối rất quý.
“Sư phụ, thịt hươu này định làm như thế nào đây?” Minh Khê dựa vào một cái cột gỗ ở bên cạnh, nhìn ông ta.
Triều Mị Băng suy nghĩ một lát: “Hấp rán luộc hầm gì đó, còn lại thì cứ cho vào trong hầm, sẽ không bị hư.”
Trước giờ đều làm như vậy, chỉ cần là động vật lớn một chút thì Triều Mị Băng sẽ kêu Minh Khê làm mấy món như nhau, nếu như là động vật nhỏ thì cũng chỉ xào lăn hoặc là nấu canh. Mấy năm nay khẩu vị của Triều Mị Băng càng ngày càng kỳ lạ, thường xuyên nói ra một vài món ăn mà Minh Khê không làm được.
Thịt hươu không chỉ có thể dùng để hấp luộc hầm, cách nấu ăn ngon nhất và thuận tiện nhất vẫn chính là nướng nó lên.
“Chờ cái đã, ta biết được một cách ăn rất đặc biệt, không bằng chúng ta thử một chút đi.” Tiết Tịnh Kỳ gọi Minh Khê lại, suy nghĩ rồi hỏi: “Ở đây có khung sắt không, chính là từng cái ấy, còn có lửa than nữa.”
Làm món ăn như thế nào mà lại cần dùng đến hai thứ đồ này? Trong lòng của Minh Khê nghi ngờ, nhưng mà suy nghĩ đến đồ vật ở trong phòng bếp, đúng là có hai đồ vật này, lập tức gật đầu.
“Di chuyển mấy thứ đó ra ngoài đây đi, rửa sạch sẽ, đặt một cái khung bằng sắt thấp hơn ở dưới giá sắt, sau đó đặt lửa vào bên trong.” Tiết Tịnh Kỳ khoa tay một chút, lập tức chạy vào trong phòng bếp.
Đã lâu lắm rồi không được ăn đồ nướng, may mắn là trong núi sâu nguyên thủy như thế này còn có thịt rừng để ăn. Cô hứng thú bừng bừng chạy vào trong phòng bếp nhìn xem có gia vị nào có thể sử dụng được không.
Ở bên ngoài, Triều Mị Băng và Minh Khê căn bản cũng không biết là Tiết Tịnh Kỳ muốn làm cái gì, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy kỳ quái mà nhìn thoáng qua.
“Còn không mau đi đi.” Triều Mị Băng thúc giục nói.
Trong phòng bếp được sắp xếp rất ngăn nắp, mở một ngăn tủ ở phía trên ra, bên trong có đầy đủ các loại gia vị thường thấy nhất, chính là muối, bột ngọt, tiêu, ớt, xì dầu, và các loại gia vị khác được sắp xếp gọn gàng từ trái qua phải. Tiết Tịnh Kỳ mở ngăn tủ thứ hai ra, ở phía dưới có một vài đồ gia vị hơi đặc biệt, mặc dù là không đầy đủ bằng thời hiện đại, nhưng mà cũng có thể làm ra được một món đồ nướng hoàn mỹ.
Cô đã được nhìn thấy những vật liệu được đặt trong phòng bếp khi còn ở Minh Vương phủ, nhìn thấy làm cho người ta hoa mắt, nhiều không kể hết. Mặc dù là ở đây không thể so sánh được như ở đó, nhưng mà từ xưa đến nay Triều Mị Băng đều yêu thích mỹ thực, cũng không thể thiếu được.
Sau khi cầm xong mấy loại gia vị cần dùng thì đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy Minh Khê đã di chuyển khung sắt ra, đang cẩn thận lau sạch lưới sắt ở phía trên, ở phía dưới thì được làm giống như là Tiết Tịnh Kỳ đã nói, ở bên dưới được đặt một cái lò bằng sắt, ở trong có đầy lửa than.
“Tịnh Kỳ, cháu muốn làm cái gì vậy?” Triều Mị Băng nghi hoặc không hiểu nhìn những đồ đạc này, những vật đó đều là những thứ ngày thường cần sử dụng, lưới sắt giá đỡ là được dùng để bẫy động vật lén lút chạy vào trong nhà.
“Làm đồ nướng.” Tiết Tịnh Kỳ vừa lay hoay chỉnh sửa kệ lưới sắt và ngọn lửa than ở bên dưới, vừa nói. Sau khi suy nghĩ bọn họ không hiểu đồ vật của thời hiện đại, lại giải thích một lần nữa: “Thật ra thì chính là đặt con hươu lên trên khung sắt này, rồi dùng lửa đốt, sau đó lại bỏ thêm chút gia vị là có thể ăn được rồi.”
Triều Mị Băng cái hiểu cái không gật đầu, ngày bình thường ngoại trừ mấy cách kia thì cũng chưa từng thử qua phương pháp nấu ăn khác, trong lòng có cảm giác muốn thử một chút. Nhưng mà ông ta nhìn một khối thịt hươu lớn ở trong tay của mình, vậy mà không biết nên làm như thế nào.
“Đưa thịt hươu cho cháu đi.” Tiết Tịnh Kỳ vươn tay ra nhặt một khối thịt hươu nhỏ từ trên thớt, cắt thành mấy khối nhỏ bé, lại cắt ra thành mấy miếng mỏng, thay đổi phương pháp cắt thịt từng chút từng chút.
Còn lại một khối thịt hươu lớn thì bỏ vào trong hầm, những miếng còn lại thì bỏ vào trong gác bếp để ngày mai dùng,
Nhìn những phương pháp chưa từng làm qua, Triều Mị Băng dùng ánh mắt mang theo dò xét nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, không biết là cô học được phương pháp nấu thịt hươu này từ đâu ra.
“Tịnh Kỳ, cái này cũng là cháu học được trên sách y cổ hả?” Triều Mị Băng nhịn không được mà hỏi.
Sách y cổ? Tay đang cắt thịt của Tiết Tịnh Kỳ phải dừng lại, vội vàng nói: “Không phải đâu, đây là lúc mà cháu với Minh Vương nói chuyện với sứ thần ở nước ngoài, là do hắn ta đã nói đó. Tại quốc gia của bọn họ, nếu có thịt rừng thì đều được dùng làm như thế. Cháu với Mặc Thanh cũng đã thử qua mấy lần, hương vị cũng không tệ lắm đâu.”
Triều Mị Băng nghe rất rõ ràng lời nói của cô, cô gọi Minh Vương bằng hai chữ Mặc Thanh thân mật như vậy mà không phải là vương gia, xem ra nếu như Thích Mặc Thanh đối xử với cô không tốt, vậy thì cũng sẽ không cho phép cô gọi thẳng tên mình.
“Thì ra là thế.” Triều Mị Băng vuốt râu, đang muốn nói cái gì đó, Minh Khê ở đằng sau đã xiên thịt hươu xong rồi đặt lên trên vỉ nướng, trên khung sắt ở phía dưới đang có lửa than không ngừng bốc lên, khói lượn lờ ở phía trên thịt xiên.
“Có phải là nướng như vậy hay không?” Minh Khê nhẹ giọng hỏi.
Ở xung quanh của hắn ta đều là khói của lửa than đang bay lả tả, trông giống như là tiên cảnh nhân gian. Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, đi đến sửa tư thế của hắn ta, hắn ta không hổ là đồ đệ của Triều Mị Băng, ngay cả học làm đồ nướng mà cũng có thể học nhanh như vậy.
Một lượt đồ nướng rất nhanh liền được nướng xong, Tiết Tịnh Kỳ rắc thêm chút gia vị lên trên mấy cái, sau đó thổi mấy lần rồi bỏ vào trong miệng nếm mùi vị. Mặc dù không có hương vị như là thức ăn của thời hiện đại, nhưng mà cũng không kém bao nhiêu.
Thuận tay đưa một xâu qua cho Triều Mị Băng đang thèm nhỏ dãi, ông ta ăn mấy miếng, nếm mùi vị mà cắn cắn răng, không thể tự kiềm chế được và thán phục nói: “Nhân gian lại có mỹ thực như thế này, có thể ăn được cũng coi như là không dễ dàng.”
Thật sự thần kỳ như vậy hả? Minh Khê ở một bên thấy vậy thì không tin, cũng cho một đống vào trong miệng ăn thử, mặc dù là hương vị nói không nên lời, nhưng mà cứ luôn cảm thấy hương vị đó là thứ ngon nhất trên đời này.
Nhưng mà trên mặt của hắn ta lại không có biểu cảm gì, phản ứng lạnh nhạt, hoàn toàn có bộ dạng khác hẳn so với Triều Mị Băng.
“Cũng được.” Minh Khê tiếp tục động tác nướng đồ ở trong tay, nhìn Triều Mị Băng đang ăn uống say sưa ngon lành, còn đang rót một chén rượu, tay lại lấy máy xâu thịt hươu đã nướng chín đưa qua.
Thừa Triều Mị Băng đang rảnh miệng, Minh Khê suy nghĩ rồi nói: “Sư phụ, hôm sau con sẽ xuống núi thám thính xem tình hình của Minh Vương và trong triều, xem xem gần đây phải chăng có xảy ra chuyện lớn gì không.”
Triều Mị Băng đang nằm ở trên ghế nhàn nhã tự đắc ăn thịt hươu nướng, nghe thấy lời này của hắn ta thì lập tức ngồi dậy. Ông ta nhìn hai con hồ ly lần trước được hai người bọn họ chữa trị ở xung quanh, nghĩ đến chắc là y thuật của Tiết Tịnh Kỳ đã thắng Minh Khê, nếu không thì dựa theo tính cách của hắn ta thì hắn ta sẽ không xuống núi đâu.
“Được rồi, gần đây thần hồn nát thần tính, nghe nói là người của chúng ta với nước Thành Châu có quan hệ không tốt cho lắm, con đi nghe ngóng thử xem có chiến sự hay không rồi lại làm chuyện của Tiểu Hoa." Triều Mị Băng dặn dò.
“Đồ nhi biết rồi.” Minh Khê gật gật đầu, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ ở bên cạnh. Cô đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào thịt hươu ở trong thau, dùng cây trúc xiên từng khối từng khối thịt lại với nhau.
Hành động của cô nhìn như là hờ hững, thế nhưng Minh Khê có thể nhìn thấy được ngón tay của cô không thể kìm chế được mà phát run, Thích Mặc Thanh đó đối với cô mà nói thật sự quan trọng như vậy sao?
Ánh mắt của Minh Khê từ từ ảm đạm, yên lặng cúi đầu nhìn vỉ sắt ở trước mặt của mình. Ở trên đó chính là thịt hươu nóng hổi, nhưng mà không biết tâm của hắn ta đã sớm chạy đi nơi nào, vẫn luôn dừng ở trên đó.
“Minh Khê, nướng nhanh lên một chút, sư phụ của con sắp chết đói rồi đây.” Triều Mị Băng không ngừng dùng sự ồn ào để an ủi cảm giác không bình tĩnh ở trong lòng của mình, ông ta không biết là liệu mình có muốn Tiết Tịnh Kỳ tiếp tục ở đây hay không.
“Sư phụ, người chờ một lúc nữa đi, cái này cũng không phải là luyện thần công, phải cần có thời gian.” Minh Khê nhàn nhã thở một hơi, cũng không nói tiếp nữa.
Hắn ta hi vọng có thể vui vẻ, cũng hi vọng có thể hạnh phúc, thế nhưng mà... hắn ta cũng chỉ có thể im lặng cầu nguyện ở trong lòng, mọi người đều có thể bình an.
Minh Khê bị kéo lại luồng suy nghĩ bởi vì tiếng la hét của ông ta, đột nhiên chớp mắt, trút bỏ hết tất cả những chuyện ở trong đầu của mình, hết sức chuyên tâm mà nhìn thịt hươu nướng phức tạp ở trước mắt.
Mà Tiết Tịnh Kỳ ở một bên thì cắn môi dưới, ánh mắt tỉnh táo trầm ổn nhìn Minh Khê ở một bên đang cố gắng nướng đồ nướng.
Chuyện nên đến thì sớm muộn sẽ đến thôi, Thích Mặc Thanh và cô gần trong gang tấc, sao cô có thể khước từ được?