- Hoàng thúc!
Ngồi trước mặt Lưu Sấm, Tào Hiến trong những ngày thường hơi có chút không yên phận, không an lòng.
Đối với suy nghĩ của Tào Hiến, Lưu Sấm cơ bản là hiểu được.
Một đứa trẻ có mười hai tuổi, bị coi là vật phẩm chính trị đưa đến một mảnh đất hoang sơ, không khác gì bị ném bỏ, cô bé từng được vạn nghìn lần sủng ái, nhưng giờ đây lại cô đơn lẻ loi. Nhìn thấy tiểu bộ dạng khổ sở đáng thương kia của Tào Hiến, Lưu Sấm không khỏi cảm thấy có chút đau lòng.
Lần trước gặp cô bé, mặc dù bị kinh sợ, nhưnh vẫn duy trì được phong thái.Mà nay...
- Ngọc Oa, đừng có sợ.
Lưu Sấm thở dài hạ giọng nói: - Ân oán giữa ta và Tư Không, vốn không quan hệ tới cô.
Kỳ thật, ta một mực vẫn ngưỡng mộ Tư Không, đáng tiếc "âm thác dương sai", đến cuối cùng lại trở thành đối thủ. Hiện giờ ta cùng Tư Không liên hợp, cũng do thời cục bức bách, cô đến Đông Liêu, không ngại cứ yên tâm ở đây, hãy cứ giống như là ở nhà cô vậy. Ta đã đáp ứng lấy cô, liền sẽ không để cô chịu ủy khất. Chỉ có điều tuổi của cô còn nhỏ quá, còn chưa đảm đương được việc thế nhân. Qua vài ngày nữa, ta sẽ đi Cô Trúc thành, bái phỏng Khang Thành Công. Khang Thành Công là người ở trên đời này, trừ thúc phụ ra, là người thân duy nhất. tuổi ông ấy đã già, ta hy vọng côthay ta quỳ gối tận hiếu với ông ấy.
Cô bé mười hai tuổi, cho dù là xinh đẹp mỹ miều thì sao chứ?
Lưu Sấm thật sự không thể làm gì nàng, cách ổn thỏa nhất, đó là trước tiên đưa Tào Hiến đến Cô Trúc thành.
Đây cũng là phương án giải quyết tốt nhất mà Lưu Sấm nghĩ ra được.
Ta có thể cưới Tào Hiến, nhưng ta hy vọng cô ấy có thể thay ta tận hiếu, quan tâm đến Trịnh Huyền.
Bất kể đây là đối với Tào Hiến hay là Tào Tháo mà nói, đều là phương pháp giải quyết tốt nhất... Tin rằng Trịnh Huyền, cũng sẽ tán thành chuyện này.Tào Hiến gật gật cái đầu nhỏ, có chút ngây thơ mà đáp ứng.
Chuyện luân lí làm người, cô bé cũng không hiểu lắm.
Nhưng cô bé có thể nghe ra từ lới nói của Lưu Sấm, cảm nhận được đúng là Lưu Sấm quan tâm đối với cô bé.
Cùng Lưu Sấm nói chuyện một lúc, cả người Tào Hiến đều cảm thấy thoải mái đi rất nhiều.
Đợi sau khi Tào Hiến rời khỏi, Mi Hoán và Gia Cát Linh cũng đi vào, cầm được một bát canh giải rượu, bày ra trước mặt Lưu Sấm.
- Phu quân, lần này người đi Trúc Cô thành, có thể đưa Triệu gia muội tử cùngđi.
- Hả?
- Triệu nương tử tuổi tác cũng không nhỏ, lúc nào cũng ở lại trong phủ, cũng không phải một ý hay.
Kỳ thực, Triệu nương tử tình nghĩa đối với chàng, phu quân hẳn là biết rõ. Phu quân sau này sẽ trở thành người phục hưng đại Hán, lại cần phải băn khoăn gì chứ? Nếu thích Triệu nương tử, liền cưới nàng là được. Hơn nữa phu quân đối với Tử Long xưa này là coi trọng, nếu có thể cưới Triệu nượng tử, chẳng phải càng tốt sao?
- Việc này...- Việc này, để thiếp thân một lần làm chủ.
Mấy ngày này phu quân ở Lâm Du, e là còn có rất nhiều việc phải làm, chi bằng ngày mai thiếp thân cùng nhị tỷ liền đưa Triệu nương tử và Tào nương tử đến Cô Trúc thành một chuyến. Thiếp thân biết phu quân là thương tiếc Tào nương tử, nhưng như thế nào, Tào nương tử đã bị ép gả cho phu quân. Cái thể diện này rút cuộc thì vẫn phải vừa lòng người mới được, thiếp thân sẽ xin Khang Thành Công nghĩ cách giúp, như vậy, cũng được tính là không bôi nhọ thể diện của Tư Không.
Theo cách nghĩ của Lưu Sấm, việc hôn sự với Táo Hiến, không cần thiết phải làm lớn.
Nhưng cách nghĩ của Mi Hoán lại bất đồng, nàng cảm thấy, dù thế nào thì Tào Hiến cũng là thê thất được cưới hỏi đàng hoàng, sao lại có thể tiến hành lén lén lút lútđược?
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý, liền không phản đối nữa.
Đêm đó, Mi Hoán hầu hạ giấc ngủ của Lưu Sấm, ân ái mặn nồng, cũng tận nỗi khổ tương tư.
Ngày hôm sau, Mi Hoán cùng Gia Cát Linh liền đưa Triệu Diễm và Tào Hiến rời khỏi Lâm Du, tiến thẳng đến Cô Trúc thành.
Bởi vì Lưu Sấm phải xử lý một ít sự việc, tạm thời ở tại Lâm Du.
Liêu Tây bình định, không có nghĩa là vạn sự đại cát. Tương phản, đây chỉ là một bắt đầu mới, trong lòng Lưu Sấm rất rõ ràng, kế tiếp hắn nhất định sẽ phải đốimặt với thảo phạt của Viên Thiệu.
Nhớ ngày đó, Viên Thiệu đem Liêu Đông cho hắn, cũng là có tâm tư khác.
Hiện này không nói đến hắn chiếm lấy bốn quận Liêu Đông, còn diệt đi Cao Cú Lệ, đã trở thành chư hầu một phương.
Trong loại tình huống này, Viên Thiệu sao có thể đứng yên không làm gì? Cũng may là tinh thần của y chủ yếu đều để ý bên phía Tào Tháo, không thể tập trung toàn lực đối phó thảo phạt Lưu Sấm. Điều này cũng đã cho Lưu Sấm cơ hội nghỉ ngơi. Nếu không, Viên Thiệu dẫn hơn mười vạn đại quân tiến đến, áp lực Lưu Sấm nhất định sẽ tăng gấp bội.
Chỗ tốt của trận chiến Quan Độ, cũng là ở do điều này.Viên Thiệu không có khả năng phân tâm chú ý hai bên, Lưu Sấm mới có thể nhận được cơ hội này.
Hiện giờ, trận chiến Quan Độ đã sắp mở màn, binh mã Viên Thiệu đã vượt qua Hoàng Hà, mà Tào Tháo thì sau khi đã trải qua hai lần đại thắng Bạch Mã Diên Tân, lui giữ Quan Độ, chuẩn bị cùng Viên Thiệu quyết chiến.
Đánh!
Hai người các ngươi đánh càng ác liệt, chỗ tốt với ta sẽ càng lớn.
Trong lòng Lưu Sấm âm thầm chờ đợi Tào Tháo và Viên Thiệu tốt nhất đánh chiến đến lưỡng bại câu thương, chỉ có như vậy, hắn mới có thể sống yên tại Bắc Cương, ngày nào đó Nam tiến Trung Nguyên.Điểm này, trong lòng Tào Tháo và Viên Thiệu đều biết rất rõ ràng.
Nhưng bất kể là Tào Tháo hay Viên Thiệu, hiện giờ đều không có khả năng, e dè đến sự phát triển của Lưu Sấm.
- Triều Niên, thân thể của ngươi hiện giờ như thế nào?
Lưu Sấm sau khi sắp xếp xong một số việc lặt vặt xong, liền tìm đến Viên Triều Niên.
Viên Triều Niên này bị Thuần Vu Quỳnh nhốt lại trong đại lao, may mắn Vương Hạ phản loạn, đem Viên Triều Niên trong đại lao cứu ra. Vốn là, Viên Triệu Niên muốn chết đi xong việc, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Việt, được Vương Việt khuyên giải, mới bỏ đi tâm tư đó. Y lần này đến Lâm Du, chính là muốn tự tay giếtThuần Vu Quỳnh. Đêm qua sau khi Lưu Sấm đem Thuần Vu Quỳnh giao cho Viên Triều Niên, Viên Triều Niên liền đem Thuần Vu Quỳnh ''lăng trì'' (trước tuên chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu) xử tử, cuối cùng cũng chấm dứt phẫn nộ trong lòng.
Còn nữa, dưới sự chủ trì của Vương Việt, Viên Triều Niên cưới cháu gái của Vương Việt là Vương Quyền.
Hai người đều đã trải qua trắc trở, nhận hết đau khổ.
Hiện giờ đi cùng một đường, cũng là có thể cùng nhau nương đỡ, cũng được tính là một cuộc nhân duyên mỹ mãn.
Viên Triều Niên khom người nói: - Đã phiền Hoàng thúc quan tâm, Triều Niến giờ không còn đáng ngại.Lưu Sấm ra hiệu Viên Triều Niên ngồi xuống, rồi sau đó trầm tư một lát sau nói: - Tính ra, ngươi đã trải qua kiếp nạn trong lao ngục, cùng Quyền nương tử hoan hỷ kết lương duyên, ta vốn không nên trong lúc này giao trong trách cho ngươi, nhưng ta hiện nay thực sự có một việc vô cùng khẩn yếu giao cho ngươi, không biết Triều Niên có nguyện cống hiến sức lực?
Viên Triều Niên ngẩn ra, vội vàng đứng dậy đáp: - Nếu không có Hoàng thúc, Triều Niên nay đã là một người chết.
Nay Hoàng thúc có phân phó, Triều niên sao có thể cự tuyệt? Chuyết Kinh (Cách gọi vợ thời cổ) từng nói với ta, muốn ta phải báo đáp Hoàng thúc. Hoàng thúc nếu có phân phó, Triều Niên đương nhiên tuân lệnh.
Lưu Sấm gật gật đầu.Hắn ngẫm nghĩ một lúc, hạ giọng nói: - Ta muốn ngươi trở lại bên người Viên Hi.
- À?
Lưu Sấm nhìn Viên Triều Niên, hạ giọng nói: - Hiện giờ, Thuần Vu Quỳnh đã chết, người biết được sự tình của ngươi gần như không có.
Vương Hạ quả quyết sẽ không tiết lộ bí mật, những người khác... chẳng qua chỉ là những tù tội dượi trướng ta, cũng không cần quá lo lắng. Ta muốn ngươi trở về bên cạnh Viên Hi, cũng không phải giúp ta tìm hiểu tin tức. Ta hy vọng ngươi có thể thông qua con đường của Viên Hi, trở về Nghiệp Thành, rồi lưu lại bên cạnh Viên Thiệu.Rất hiển nhiên, việc Viên Triều Niên quay trở lại bên người Viên Hi rất có mâu thuẫn.
Điều này cũng khó trách, y vô cùng trung thành và tận tâm với Viên Hi, nhưng không ngờ Viên Hi lại bán đứng y.
Nếu không phải như vậy, sao y có thể chịu được sự nhục nhã vô cùng này? Viên Triều Niên tuy rằng đã giết được Thuần Vu Quỳnh, nhưng trong lòng hận ý đối với Viên Hi cũng vô cùng sâu.
- Quay lại bên cạnh Đại tướng quân?
Lưu Sấm nhắm mắt lại, trầm ngâm chốc lát nói: - Triều Niên có biết, ấn Đại tướng quân trong tay Viện Thiệu?- Điều này...
- Ấn đại tướng quân kia, có thể hiệu lệnh binh mã trong thiên hạ, cũng là điều kiện để Viên Thiệu hùng cứ Hà Bắc.
Nếu không có đại tướng quân ấn này, sĩ tộc Ký Châu nhất định không có khả năng dễ dàng mà nghe theo hiệu lệnh của y. Cho dù là y xuất thân từ Viên Thị ''tứ thế tam Công'' (Bốn đời có tam Công), không có đại tướng quân ấn, liến khó có danh chính ngôn thuận. Ta muốn người lưu lại bên cạnh Viên Thiệu, lấy được sự tín nhiệm của y, rồi nghĩ cách giúp ta lấy được Đại tướng quân ấn. Tuy nhiên, đây tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn có thể hoàn thành, ngươi lần này đi Nghiệp Thành, ít nhất phải lưu lại khoảng một hai năm, ngươi có bằng lòng hay không?
Đại tướng quân ấn, sao có thể dễ dàng mà trộm mất như vậy?Viên Thiệu đương nhiên rõ ràng, nếu không có Đại tướng quân ấn, lực thống trị của y với Hà Bắc sẽ giảm đi rất nhiều.
Viên Triều Niên mới bắt đầu còn tưởng rằng Lưu Sấm muốn y hành thích Viên Thiệu. Lại không nghĩ đến, điều Lưu Sấm muốn, lại là Đại tướng quân ấn kia.
Thân là con cháu nhà Viên Thị, Viên Triều Niên đương nhiên biết, Viên Thiệu đối với đại tướng quân ấn là coi trọng đến mức nào.
Trong lòng do dự một chút, y hạ giọng nói: - Đại tướng quân ấn được Viên Thiệu tự tay bảo quản, nếu muốn đi trộm, tuyệt không phải chuyện dễ, Triều Niên lo lắng...
- Ngươi đừng lo lắng quá, ta tự biết sẽ phải người hiệp trợ ngươi.- Ồ?
- Ngươi trước tiên nghĩ cách ở lại Nghiệp Thành, rồi sau đó ta sẽ phái người liên lạc được với ngươi.
Có gió thổi cỏ lay gì, ngươi có thể cùng người liên lạc liên hệ. Khi nào có thể hành động, cũng sẽ tự có người nhắc nhở, ngươi không cần phải lo lắng.
Viên Triều Niên sau khi quy thuận Lưu Sấm, liền gia nhập vào Hoàng Các.
Y vốn định ở lại Hoàng Các, với Vương Quyền cùng nhau điều giáo kiếm thủ... Nhưng hiện tại xem ra, đây là sau khi y nhập vào Hoàng Các, nhiệm vụ đầu tiên.
Viên Triều Niên không phải là người không có dã tâm, nhưng y càng biết rõ,thân phận của y, định trước rồi, y khó có thể sống yên ổn ở triều đình.
Nhưng nếu y có thể hoàn thành việc này, địa vị ở Hoàng Các nhất định sẽ như nước lên thì thuyền lên. Cho dù Hoàng Các không thể xuất hiện trong con mắt thế nhân, nhưng là có thể trở thành trọng thần trong Hoàng Các, cũng là một điều tốt. Cho dù lần này đi tới Nghiệp Thành lành ít dữ nhiều, nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, vẫn là có thể chấp nhận.
Sau khi Viên Triều Niên suy nghĩ thật lâu xong, khom người nói: - Hoàng thúc đã quyết định, Triều Niên nguyện theo lệnh của Hoàng thúc.
Lưu Sấm cười nói: - Một khi đã như vậy, hai ngày này liền nghỉ ngơi cho tốt... Ba ngày sau, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi trở về U Châu.Triều Niên, việc này quan hệ trọng đại, ngày sau ta có thể hay không hùng cứ Hà Bắc, cũng do ngươi có thể hay không thể lấy được đại tướng quân ấn. Việc này nếu có thể thành công, ngươi sẽ là công đầu, đến lúc đó ta tự sẽ có tính toán cho ngươi, miễn đi thân phân ngày trước, ngày nào đó cũng có thể yên tâm ở triều đình, quang tông diệu tổ (rạng rỡ tổ tông).
Viên Triều Niên sau khi nghe xong mừng rỡ, quỳ gối trên mặt đất: - Triều Niên nhất định không phụ ủy thác của Hoàng thúc!
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Từng việc từng việc xử lý xong xuôi, sắc trời cũng đã tối.
Lưu Sấm sau khi đem sự việc lặt vặt an bài thỏa đáng xong, cũng coi như là đãbuông lỏng tâm tình... Liêu Tây sự vụ rất nhiều, công vụ phải xử lý càng nhiều không kể xiết.
Hiện giờ, Bộ Chất, Lã Đại, Trần Quần, Trần Kiểu đều không ở bên cạnh, Gia Cát Lượng, Tư Mã Ý cũng đều có nhiệm vụ riêng.
Trước kia khi có đám người Bộ Chất ở đây, Lưu Sấm còn không cảm thấy vất vả.
Nhưng bây giờ, đám người Bộ Chất đều được ủy thác trọng trách, Lưu Sấm liền cảm thấy có chút đau đầu...
Chết tiệt!Bây giờ Lưu Sấm rất muốn tìm thêm một ít người giúp đỡ, nhưng tính đi tính lại, nhưng người bên cạnh này lại không đủ giúp hắn giải cái nan trước mắt. Sau khi dạo qua một vòng, thành viên nòng cốt dường như lại trở về thời điểm ban đầu. Trước kia, bên cạnh hắn tốt xấu gì còn có Gia Cát Lượng là thành viên giúp đỡ, nhưng bây giờ thì sao? Sự vụ lớn nhỏ, đều cần đến hắn tự mình hỏi han và xử lý, thực là có chút khiến người ta cảm thấy có chút đau đầu. Xem ra, là lúc trưng tích nhân sự rồi!
Trong lòng Lưu Sấm thầm hạ quyết định, quay về phòng ngủ.
Nhưng vừa vào đến phòng, hắn liền cảm thấy có chút gì đó không đúng.
- Ai?
Hắn lui lại phía sau một bước, lớn tiếng quát...