Hạ Hầu Lan một đường đi ra ngoài, chỉ cảm thấy tạp dịch trong huyện nha nhìn mình với ánh mắt quái dị. Y đã hỏi tỳ nữ kia. Hóa ra hôm qua y ở nha đường to tiếng với Lưu Sấm, đã có rất nhiều người biết. Cũng vì nguyên nhân này, mà mọi người mới nhìn y với ánh mắt cổ quái. Dường như mang theo vài phần châm chọc, khiến Hạ Hầu Lan càng thêm xấu hổ.
Đúng là say rượu hỏng việc! Ngày hôm qua rốt cuộc mình đã làm gì? Y đi dọc theo hành lang dài, tới cửa sau của nha đường, lại bị vài binh lính ngăn cản.
- Hành Nhược, đã tỉnh rượu rồi à?
Sầm Bích cười ha hả, đi lên đón chào:
- Công tử đang tiếp khách ở bên trong. Ngài ấy có lệnh, nếu Hành Nhược muốn đi, thì cứ tùy ý, không cần nói lời từ biệt với ngài ấy. Công tử còn nói, ngài ấy thật vất vả quyết định thả ngươi rời đi. Nếu như ngươi muốn đi, ngàn vạn lần đừng đi trước mặt ngài ấy. Miễn cho ngài ấy thay đổi chủ ý.
Hạ Hầu Lan ngẩn ra, chắp tay, hạ giọng nói:
- Đa tạ Sầm tướng quân.
- Gọi ta Bá Khuê là được rồi.
Sầm Bích nói xong, vẻ mặt tò mò hỏi:
- Như thế nào, rốt cuộc ngươi có tính toán gì không?
Hạ Hầu Lan do dự một lát:
- Ta cũng không biết nữa. Chỉ là có vài điều ta muốn giáp mặt với công tử để nói rõ ràng. Cho dù công tử có thay đổi chủ ý, ta cũng sẽ không hối hận.
Sầm Bích cười nói:
- Đã như vậy, thì ta và ngươi tới phòng bên chờ.
Cái gọi là phòng bên, chính là một gian phòng nhỏ ở phía nha môn. Nơi đây cũng là nơi các thủ hạ khi canh gác có thể nghi ngơi. Bên trong phòng bố trí rất đơn giản. Ngoại trừ một cái bàn nhỏ ra, là hai cái chiếu. Sầm Bích ngồi xuống chiếu, sai người mang hai chén nước mật ong lên, khoan thai uống, rất là tự tại.
Hạ Hầu Lan không nhịn được hỏi:
- Công tử đang tiếp đón người nào vậy?
- À, sáng nay Tân Bình Tân quân sư từ Lâm Truy tới, đang cùng công tử nghị sự
- Ra vậy!
Hạ Hầu Lan nghe xong, gật đầu. Nếu là như vậy, chỉ có thể chờ đợi.
- Mạnh Ngạn, lần này ngươi tới Bàn Dương, mũi nhọn quả thực quá lộ.
Ngồi ở nha đường, Tân Bình nhìn Lưu Sấm, tâm tình rất là phức tạp. Lúc trước, ông nghe theo đề nghị của Tuân Kham, để cho Lưu Sấm xuất binh cứu viện Vu LăngNói thật, lúc ấy ông thực không cho rằng Lưu Sấm có thể giải vây cho Vu Lăng.
Theo như suy nghĩ của ông, có thể kiềm chế binh mã của Thái Sơn tặc, khiến cho Vu Lăng không bị phá đã là cực hạn rồi. Thực không ngờ tới, Lưu Sấm lại đoạt được Bàn Dương, còn đánh tan cơ hồ cả đám Thái Sơn tặc. Năm nghìn đấu với năm vạn, chiến tích như thế, đủ để khiến Tân Bình khiếp sợ.
Một mặt, ông thấy vui mừng thay cho Lưu Đào. Bởi con trai của bạn cũ, quả nhiên không phải là người phàm.
Nhưng về mặt khác, ông lại cảm thấy lo lắng thay cho Lưu Sấm. Bởi vì ông hiểu rất rõ Viên Đàm, y không phải là người có khí độ lớn. Đừng nhìn Viên Đàm bề ngoài rộng rãi, kỳ thực khí lượng nhỏ hẹp. Nếu Lưu Sấm chỉ ngăn chặn Thái Sơn tặc, bảo vệ Vu Lăng không mất, thì Viên Đàm tất sẽ coi trọng Lưu Sấm. Cho dù Vu Lăng có mật, Viên Đàm cũng sẽ không thực sự trách tội Lưu Sấm, thậm chí còn hậu đãi nhiều hơn. Nhưng vấn đề là, Lưu Sấm giải vây cho Vu Lăng, hơn nữa còn đánh bại Thái Sơn tặc. Điều này vượt quá khả năng chịu đựng của Viên Đàm. Y sẽ cho rằng, Lưu Sấm làm như vậy, để cướp công lao của y.
Mà trên thực tế, theo tình hình trước mắt, Viên Đàm đích thực nghĩ như vậy.
Ngoài rộng rãi, trong đố kỵ! Có đôi khi, ngươi phải thừa nhận rằng tính cách cũng di truyền.
Về phương diện này, Viên Đàm đích thực rất được chân truyền của Viên Thiệu Lưu Sấm mỉm cười, hồn nhiên không thèm để ý, nói:
- Lão đại nhân không cần vì thế mà lo lắng.
- Hả?
- Viên công còn sống một ngày, Đại công tử sẽ không làm gì được cháu. Nay cháu giải vây cho Vu Lăng, nghĩ tới Đại công tử cũng không thể che dấu được chiến công của cháu. Sớm muộn gì Đại tướng quân cũng biết. Cháu tin tưởng, Đại tướng quân nhất định sẽ coi trọng ta. Mà cháu ở Bắc Hải, cùng Đại công tử nước giếng không phạm nước sông, y sao có thể làm gì được cháu đây này?
Tân Bình biến sắc, nhìn chằm chằm vào Lưu Sấm.
- Mạnh Ngạn, lời này của cháu có ý gì.
- Ý của cháu rất rõ ràng, Đại tướng quân còn sống, nói tới việc lập đích có phải hơi sớm. Lão đại nhân, cháu có một câu, không biết có nên nói hay không. Ông là thuộc quyền của Đại tướng quân, thuộc về sở viện, chỉ phục vụ duy nhất cho Đại tướng quân. Nhưng vì sao khi Đại tướng quân còn sống, mà ông lại sẵn sàng góp sức cho người khác? Nếu ngày khác Đại công tử lên làm Đại tướng quân, địa vị và thân phân bất đồng, tự nhiên sẽ không để chuyện hôm nay vào trong lòng. Ý của cháu là, Đại tướng quân lập người nào làm đích, đều là chuyện nhà của y. Lão đại nhân cớ gì tham dự vào trong đó?
Tân Bình nhìn Lưu Sấm, ánh mắt sắc bén. Mà Lưu Sấm cũng không sợ hãi, đón tiếp ánh mắt của ông ta.
- Lão đại nhân, cháu và ông đều là người Dĩnh Xuyên, có sẵn tình đồng hương. Ông là bạn tốt của cha cháu, cháu thực không đành lòng nhìn ông lạc lối. Khổng Tử viết: "Không cho thấy ý kiến của mình, là thông minh. Không tự cho là đúng, là đáng khen. Không khoe khoang, là trường tồn. Mình không tranh, thì thiên hạ sẽ không tranh". Hàm nghĩa trong đó, chắc tiểu tử cũng không cần phải nhiều lời.
Tân Bình đọc đủ thi thư, luận về tài học, mười Lưu Sấm cũng không bằng được.
Nhưng sau khi nghe xong lời Lưu Sấm nói, ông ta lại sững sờ tại chỗ. Ánh mắt dần dần nhu hòa đi.
Tân Bình nói:
- Một khi đã như vậy, Mạnh Ngạn cháu việc gì phải tranh giành?
- Nếu gia phụ còn trên đời, cháu tội gì phải tranh giành? Nhưng nếu cháu không tranh giành, thì chỉ có số chết. Cho nên không thể không tranh. Mà Đại công tử không giống với, y càng tranh giành, sẽ càng khiến cho Viên công phản cảm. Mà lão đại nhân ở phía sau trợ giúp y, nếu không thể tranh được tiên cơ cho Đại công tử, ngược lại có khả năng vì việc đó mà hãm sâu vào vũng bùn.
Kỳ thực, chỉ cần Đại công tử làm tốt bổn phận của y, người nào có thể tranh chấp cùng y? Nếu y có thể khiến cho sáu thành (60%) người mà y quản lý đều tán dương y, chỉ sợ cho dù Tam công tử có Lưu phu nhân tương trợ, cũng không phải là đối thủ của y. Đại công tử bỏ đại nghĩa mà tranh giành món lợi nhỏ, không phải là hành động sáng suốt. Lão đại nhân đặt mình vào chuyện nhà của người khác, cũng không phải là việc quân tử nên làm Những lời này của Lưu Sấm đã khiến cho Tân Bình cảm thấy chua xót. Đúng vậy, nếu Lưu Đào còn sống trên đời, Lưu Sấm đâu cần phải phiêu bạt khắp nơi? Hắn không tranh giành, thì chỉ có con đường chết. Về điểm này, hoàn cảnh của hắn khác hoàn toàn với Viên Đàm và Viên Thượng.
- Mạnh Ngạn, cháu không sợ ta sẽ kể những lời hôm nay cháu nói cho Đại công tử nghe hay sao?
Lưu Sấm vừa nghe, cười ha hả:
- Lão đại nhân, nếu ông có thể khuyên được Đại công tử tỉnh ngộ, vậy thì cháu sẽ vô cùng cao hứng. Chỉ tiếc, ta không cho rằng ông có thể khuyên được Đại công tử. Càng không cho rằng trong suy nghĩ của Đại công tử, ông chiếm được địa vị cao bao nhiêu.
- Cháu
Tân Bình tức giận đứng dậy, căm tức nhìn Lưu Sấm. Nhưng một lát sau, ông đột nhiên cười chán nản, hạ giọng nói:
- Mạnh Ngạn, cháu nói không sai. Nếu như ta thực sự được Đại công tử tin tưởng, thì đã không có khả năng đưa cho cháu năm nghìn quân ô hợp.
Ông ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng.
- Buồn cười ta tự nhận trí mưu chồng chất, cũng không thấy rõ ràng như tiểu tử cháu. Trách không được, mỗi lần Hữu Nhược nhắc tới cháu trước mặt chúng ta, đều mang theo vẻ đắc ý. Ông ta đích thật có lý do để đắc ý.
Lưu Sấm vội vàng đứng dậy, khom người vái chào Tân Bình.
- Lão đại nhân, tiểu tử nói chuyện càn rỡ. Nếu có chỗ nào không đúng, kính xin lão đại nhân thứ tội.
Tân Bình lại ung dung cười, chỉ nào Lưu Sấm cười nói:
- Tiểu tử cháu nói chuyện có đôi khi rất lớn mật. Quả thật là không khác phụ thân cháu là mấy.
Lưu Sấm cười cười, trong lòng cũng nghi hoặc. Sao mặc kệ hắn làm chuyện gì, đều có người nói hắn và Lưu Đào giống nhau?
- Lão đại nhân, cháu đang chuẩn bị rời đi.
- À?
- Quận Tề đã không còn việc cho cháu làm. Nếu như cháu tiếp tục ở lại quận Tề, sẽ chỉ càng lún sâu thêm vào cuộc tranh giành kia thôi. Hiện giờ cháu đã đạt được mục đích, thực không muốn tiếp tục vướng vào trong đó. Cho nên, giờ ly khai chính là thích hợp.
- Mạnh Ngạn, quả thực phải đi sao?
Lưu Sấm gật đầu:
- Tuy nhiên trước khi cháu đi, còn có một việc muốn nhờ lão đại nhân hỗ trợ.
- Việc gì?
- Cháu muốn mang theo sáu trăm người ở bên ngoài cùng với Sầm Bích rời đi.
Lưu Sấm vốn tưởng rằng Tân Bình sẽ không đồng ý. Nào biết được Tân Bình cười nói;
- Tiểu tử cháu ấy à, lúc trước cháu đưa Phi Hùng Vệ cùng mấy trăm con chiến mã vội vàng đi, ta liền biết cháu sẽ không bỏ qua những người đó. Chỉ có điều, không nghĩ tới khẩu vị của cháu cũng không lớn lắm. Còn tưởng cháu muốn mang toàn bộ hai nghìn người rời đi cơ chứ.
- Đám ô hợp, mang theo có gì để dùng chứ?