Lưu Sấm rất rõ ràng, đám quân tốt bên trong thành Bàn Dương kia có dạng gì.
Những người này, phần lớn là thủ hạ của những quan quân quận Tề. Nói toạc ra, chính là một đám du côn lưu manh. Không thấy lúc Bàn An rời đi, căn bản hắn không muốn dẫn theo những người đó đi cùng. Đã nói lên rằng tố chất của bọn họ thấp như thế nào. Lưu Sấm ở Bàn Dương, có đủ lực uy hiếp để khiến cho bọn họ thành thành thật thật. Nhưng Lưu Sấm khẳng định, chỉ cần hắn vừa bước chân rời khỏi nơi này, đám gia hỏa kia sẽ lập tức lộ rõ bản chất.
Một đám quân tốt như vậy, Lưu Sấm không có hứng thú. Hắn thấy hứng thú chỉ có sáu trăm tinh nhuệ theo hắn dẫn theo từ Lâm Truy một đường giết tới.
Tân Bình ngẩn ra, chợt vỗ tay cười to.
- Mạnh Ngạn, cháu nói chuyện, thực sự không nể mặt.
- Ăn ngay nói thật mà thôi.
Lưu Sấm hừ lạnh một tiếng:
- Những người bên ngoài kia, cháu chỉ cần một trăm Phi Hùng Vệ, thậm chí không cần tự mình ra tay, đủ để đánh cho bọn họ quân lính tan rã. Xưa nay cháu trị quân có một quan niệm: "Binh không ở nhiều mà ở tinh" Đám ô hợp đó, cháu thà rằng không cần. Lão đại nhân cho cháu một câu sảng khoái đi. Sầm Bích và sáu trăm người kia, ông có cho ta không?
Nhìn Lưu Sấm, trong mắt Tân Bình đột nhiên hiện lên một tia nhu hòa.
- Hỗn tiểu tử, lời đã nói tới mức đó, ta đoán chừng cho dù ta không đáp ứng cháu, cháu cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Thôi, thôi, lúc quay về ta sẽ gach bỏ tên của bọn họ. Chỉ có điều, cháu chuẩn bị khi nào rời đi?
Lưu Sấm nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát, nói:
- Cuộc chiến của Tế Nam quốc sẽ không kéo dài lâu. Thái Sơn tặc đã bại trận chạy trốn, Điền Giai đã mất viện quân. Chỉ sợ khó có thể xoay chuyển cục diện. Cháu chuẩn bị thừa dịp trước khi chiến sự ở Tế Nam quốc chấm dứt, sẽ rời đi. Nói cách khác, ở lại chỉ sợ sẽ có càng nhiều phiền toái. Nếu lão đại nhân có thể tiếp nhận Bàn Dương. Thậm chí ngày mai cháu sẽ quay về Bắc Hải ngay.
- Đi vội vã như vậy sao?
Lưu Sấm nói:
- Ở lại có tác dụng gì? Chẳng lẽ còn muốn tỏ lòng trung thành với Đại công tử ư?
Tân Bình khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Đã như vậy, ngày mai ta liền điều binh từ Xương quốc tới tiếp nhận Bàn Dương. Tuy nhiên, Mạnh Ngạn à, lúc ngày cháu rời đi, có phải quá vội không? Theo ta được biết, Hữu Nhược muốn định ra việc hôn nhân trước, rồi mới cho cháu trở về.
- Việc này, cháu sẽ nói rõ với lão đại nhân. Tuy nhiên, quận Tề này không thể tiếp tục ở lại. Kéo dài chỉ sợ sẽ gây ra biến cố gì đó.
Nghĩ tới khí độ kia của Viên Đàm, Tân Bình từ chối cho ý kiến. Có điều ông cảm thấy hơi tiếc nuối. Trước đây bởi vì không biết sự sâu cạn của Lưu Sấm, cho nên thủy chung không nói chuyện được với nhau. Hiện giờ ông đã biết được sự lợi hại của Lưu Sấm. Đáng tiếc Lưu Sấm lại muốn ly khai. Tân Bình âm thầm cảm thấy đáng tiếc. Nếu sớm biết Tử Kỳ có đứa con như vậy, thì đã thân cận nhiều hơn rồi.
Nghĩ tới đây, Tân Bình đột nhiên linh cơ vừa động.
- Mạnh Ngạn, ta có việc muốn nhờ cháu hỗ trợ.
- Việc gì ạ?
- Ta có một đứa con, tên là Tân Nhiễm, năm nay mười hai tuổi, đang là tuổi học hành. Từ trước tới nay ta rất ngưỡng mộ tài học của Ấu An, có ý để cho khuyển tử bái nhập môn hạ của Ấu An. Không biết cháu có thể giới thiệu được không?
Lưu Sấm ngẩn ra, cười nói:
- Chuyện này có đáng là gì?
Không đợi hắn nói xong, Tân Bình liền tiếp lời:
- Như vậy thì hôm nào đó ta sai người dẫn khuyển tử tới Bắc Hải, kính xin cháu để ý quan tâm tới nó nhiều hơn.
Chậm đã chậm đã, ông ta muốn đưa con của mình tới Bắc Hải? Lưu Sấm giật nảy mình, cả người lạnh toát, đột nhiên nhớ tới một việc. Trong lịch sử, con trai của Tân Bình, hình như đã bị Thẩm Phối tru sát cả nhà, cho nên tuyệt tự. Hiện tại ông ta đưa con trai tới chỗ mình Lưu Sấm phát hiện, trong lúc vô tình dường như hắn đã thay đổi một số sự việc.
Chỉ có điều hắn không biết, sự thay đổi nho nhỏ này, liệu có thay đổi vận mệnh của Tân Bình hay không? Phải biết rằng, trong lịch sử, kết cục của Tân Bình có thể nói là khá thê thảm. Ông ta là một trong vài cựu thần, vẫn trung thành với họ Viên. Nhưng cuối cùng, cả nhà đều vì họ Viên mà chết. Chính ông ta, cũng bị Viên Đàm làm cho tức chết. Mà người nhà lại bị Thẩm Phối giận chó đánh mèo, thế cho nên không có một ai sống sót. Ngược lại, huynh đệ của ông ta là Tân Bì, lại được chết già, lưu lại một trai một gái mà truyền huyết mạch.
Lưu Sấm nhìn Tân Bình, đột nhiên nói:
- Lão đại nhân, về sau nếu có thể, vẫn nên gặp người thân nhiều hơn.
- Ha ha, đây là tự nhiên.
Tân Bình và Lưu Sấm nói chuyện rất vui vẻ. Mãi tới giữa trưa, trò chuyện mới tính là chấm dứt.
Tiễn bước Tân Bình, Lưu Sấm quay lại nha đường thì thấy Hạ Hầu Lan đợi đã lâu, không khỏi ngẩn ra, chợt nở nụ cười cổ quái.
- Hành Nhược, sao ngươi lại ở đây?
- Ta có một câu, muốn hỏi công tử.
- Mời nói.
- Công tử muốn làm Vương thiên hạ chứ?
Lưu Sấm vừa nghe, liền hoảng sợ. Hắn vội vàng nhìn xung quanh, thấy Sầm Bích đã dẫn người đi ra xa để cảnh giới, xung quanh không có một bóng người.
- Nếu như ngươi muốn ta chết, ta sẽ giết ngươi trước.
Lưu Sấm nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trách không được thằng nhãi ngươi không được coi trọng. Với nhãn lực như vậy, đổi là bất kỳ kẻ nào cũng sẽ sinh lòng bất mãn với ngươi.
Chuyện như vậy, sao có thể hỏi thẳng mặt được? Nếu là người thông minh, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, liền hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Lưu Sấm bị Hạ Hầu Lan dọa không nhẹ, không nhịn được chửi ầm lên. Tuy nhiên, Hạ Hầu Lan lại không tức giận, ngược lại mỉm cười, khom người nói:
- Lan tự biết tính tình mình quá thẳng, mọi người không thích. Nhưng hôm qua công tử nói, nếu cơ hội tới, nên nắm chặt lấy. Công tử là Hoàng thúc Đại Hán, Lan nguyện phụ tá công tử. Cho dù vượt lửa qua sông, cũng không chối từ.
Lưu Sấm nhịn không được mỉm cười:
- Nếu ngươi nguyện ý theo ta, ta tự nhiên cao hứng.
Hắn dừng một lát, lại mở miệng nói:
- Chỉ có điều, khi ngươi say rượu không được tốt lắm, sau này nên uống ít rượu thôi.
"Nếu không phải hôm qua ngươi nói kích ta, ta sao phải uống nhiều rượu như vậy?" Hạ Hầu Lan nói thầm, tuy nhiên vẫn cung kính nói:
- Lời chỉ bảo của công tử, Lan sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Giải quyết xong chuyện của Hạ Hầu Lan, Lưu Sấm coi như chấm dứt cọc tâm sự cuối cùng. Ngày kế, Tân Bình phái tướng phòng giữ Xương quốc tới tiếp nhận Bàn Dương. Đồng thời còn mang tới cho Lưu Sấm ba trăm con ngựa tốt. Lưu Sấm càng không khách khí với Tân Bình, sau khi tiếp nhận, liền dẫn Hạ Hầu Lan, Sầm Bích cùng sáu trăm thuộc hạ rời khỏi huyện thành Bàn Dương.
Hắn không đi vào Xương quốc. Chỉ có điều khi hắn đi ngang qua Xương quốc bèn phái người mang một phong thư, nhờ Tân Bình đang xử lý tạp vụ ở Xương quốc giao cho Tuân Kham. Trừ lần đó ra, hắn còn xin nhờ Tân Bình chuyển cáo cho Trần phu nhân và Tuân Đán, bảo các nàng không cần phải lo lắng. Ngày khác tới Bắc Hải làm khách.
Dù sao, lần này hắn đi là không từ giã. Nếu lần nữa tới Lâm Truy, chỉ sợ muốn chạy cũng khó khăn.
Tuy nhiên, Lưu Sấm có thể tưởng tượng được, Tuân Đán vừa biết hắn không từ mà biệt, sẽ rất tức giận như nào. Hắn còn thiếu Tuân Đán mười mấy câu chuyện xưa chưa kể hếtNhưng tin tưởng, không lâu nữa thôi, hắn và Tuân Đán sẽ gặp lại ở Bắc Hải. Bởi vì hôn sự của Lưu Sấm và Tuân Đán do Quản Ninh ra mặt, nửa năm trước đã nói rõ ràng với Tuân Kham. Nếu không phải lần này Viên Đàm mời hắn tới quận Tề, thì giờ này hắn đã Cao Mật chuẩn bị việc đón dâu rồi.
Tân Trọng Trị! Lưu Sấm cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Tuy nhiên lần này tới quận Tề, thực ra thu hoạch không nhỏ.
Về công sự, hắn dùng năm nghìn binh phá năm vạn, đoạt Bàn Dương, tập kích bất ngờ Thái Sơn tặc. Xem như chính thức xông ra danh hiệu. Tuy lúc trước thanh danh của hắn không nhỏ, thậm chí hai lần đánh bại Lữ Bố. Nhưng so sánh, thì không có ý nghĩa lớn bằng việc lần này đánh bại Thái Sơn tặc, giải vây cho Vu Lăng. Có thể nói, đây là lần đầu tiên kể từ lúc Lưu Sấm trọng sinh chân chính dựa vào bản thân để giải quyết chiến sự.
Trước đây, tuy hắn có những chiến tích để kiêu ngạo, nhưng phần lớn là dựa vào vũ lực của hắn Qua trận chiến này, hắn chính thức tiến vào tầm mắt của Viên Thiệu, vì mưu đồ ngày sau càng có thêm vài phần nắm chắc. Lý giải của Tuân Kham càng làm cho Lưu Sấm thêm tự tin. Về phần mời chào được Sầm Bích và Hạ Hầu Lan, là một niềm vui ngoài bất ngờ Mà ở việc tư, thái độ của Trần phu nhân đối với hắn cũng phát sinh biến hóa không nhỏ. Thái độ của mẹ vợ chuyển biến, cũng làm cho Lưu Sấm cảm thấy rất vui vẻ.
Chỉ có điều, khi Lưu Sấm tới huyện Kịch, lại nghe được một tin tức ngoài ý muốn. Trần Kiểu đón chào hắn ở trong huyện thành, liền kéo Lưu Sấm sang một bên, hưng phấn nói:
- Công tử, chuyện tốt rồi, chuyện tốt rồi!
- Quý Bật, chuyện tốt gì mà khiến ngươi thất thố như vậy?
Tính tình của Trần Kiểu vốn trầm ổn, thuộc hạng người hỉ nộ không hiện ra ngoài. Nhưng lần này y kích động như vậy, lại khiến cho Lưu Sấm có chút kinh ngạc, không nhịn được cười hỏi:
- Chớ không phải Quý Bật gặp được ý trung nhân ở đây đấy chứ?
Trần Kiểu vừa nghe, lập tức đỏ mặt.
- Công đừng nói giỡn, đây đúng là một việc vui.
- Hả?
- Mấy ngày trước, tin tức truyền từ Cao Mật tới, nói rằng Thiên Sứ (sứ giả của Thiên tử) đến. Thiên Sứ này cũng không phải là thần tiên có cánh của phương tây, mà là chỉ sứ giả của Thiên Tử.
Lưu Sấm vừa nghe, liền ngẩn ra, đột nhiên có một dự cảm bất thường, liền vội vàng hỏi:
- Thiên Sứ tới làm gì? Giờ đã tới Cao Mật chưa?
- Khang Thành Công nói, mấy ngày trước Thiến Sứ đã tới Phụng Cao. Phỏng chừng một hai ngày nữa sẽ tới Cao Mật.
- Vậy Trịnh sư có nói Thiên Sứ vì sao mà tới không?
Trần Kiểu cười nói:
- Lần này triều đình phái Thiên Sứ tới, là để phong thưởng cho công tử. Nghe nói Thiên Tử đã quyết ý phong công tử làm Bắc Hải Tướng, Dương Võ Tướng Quân.
- Cái gì?
Lưu Sấm vừa nghe, vẻ mặt không chút vui mừng, mà ngược lại trầm xuống