Văn Nhân Hằng: “Tạ Quân Minh một ngày không gây chuyện thì khó chịu có phải không?”
Diệp Hữu cười cười, cúi đầu ăn thức ăn mà sư huynh gắp cho.
Mắt y vẫn còn đang băng lại, không biết được mình đang gắp cái gì, may mà
Văn Nhân Hằng biết y thích ăn gì, không cần mở miệng đã gắp đồ vào bát
cho y —— thực ra Văn Nhân Hằng định đút luôn cơ, nhưng Diệp Hữu không
chịu, nên Văn Nhân Hằng cũng không ép.
Nhưng gương mặt kia đúng thực rất gây họa, cho nên trước khi đi Văn Nhân Hằng đã dịch dung cho y, bây giờ y chỉ là một người mù bình thường, người
ngoài nhìn qua cũng chẳng để ý đến, tiếp tục bàn chuyện giang hồ.
Diệp Hữu hăng hái ngồi nghe, nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: “Y vốn là
kẻ không ngồi yên được mà, bây giờ lại ở cả ngày cùng đám bạch đạo, nếu
không tìm chút việc vui thì không phải là y.”
Văn Nhân Hằng nói: “Sau này chuyện hai ta truyền ra, không biết bọn họ sẽ
nói thế nào nữa, ngươi chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã đổi ba người.”
Diệp Hữu cười nói: “Người khác nói gì thì có liên quan gì đến ta?”
Văn Nhân Hằng bất lực lắc đầu, biết ngay là vậy mà.
Là Diệp giáo chủ nổi danh cùng Tạ Quân Minh, sư đệ nhà hắn bình tĩnh mặc
bạch đạo nguyền rủa nhiều năm như vậy, tất nhiên là người chẳng quan tâm sẽ bị người đời nói gì rồi.
Diệp Hữu nói: “Nếu ngươi không thích nghe người ta dè bỉu ta, vậy chúng ta làm bọn họ đổi cách nói là được.”
Văn Nhân Hằng cũng vừa nghĩ đến điều này.
Nếu Tạ Quân Minh dám ngồi bậc một, thì hắn dám ngồi bậc mười lăm, hắn sẽ
đào hố cho Tạ Quân Minh, để người khác biết là do Tạ Quân Minh không
biết quý trọng, chứ không phải là Diệp giáo chủ phong lưu đa tình hay gì khác.
Diệp Hữu không thấy sư huynh đáp lời, liền hỏi: “Nghĩ đến lúc đó làm gì sao?”
“Không phải,” Văn Nhân Hằng thầm nghĩ mình mà không làm gì được Tạ Quân Minh
thì khỏi cần lăn lộn nữa, sờ tay sư đệ, ôn hòa nói, “Việc này ngươi đừng quan tâm, ăn cơm thôi.”
Sau khi ăn xong hai người lại nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm tỉnh dậy đợi thêm nửa canh giờ, mặt sẹo đã đến.
Lúc trước Văn Nhân Hằng bỏ dấu đám người của quân trắng chạy đến Thiếu Lâm, mặt sẹo thì ở lại giữ chân đối phương, bây giờ mới hội hợp với môn chủ
nhà mình. Hắn thấy môn chủ đỡ một người ra cửa, sắc mặt lập tức thay
đổi.
Tuy người này đã đổi mặt, nhưng hắn vừa nhìn là nhận ra ngay đó là Hiểu thiếu gia.
Hiểu thiếu gia lợi hại như vậy sao lại mù? Thật hay giả đó? Chuyện rơi xuống sông mất tích trước đó không phải là diễn sao? Sao mấy ngày không gặp
đã thành ra như vậy? Chẳng lẽ cũng là giả vờ sao? Hắn há hốc miệng,
khiếp sợ nhìn bọn họ.
Văn Nhân Hằng nhìn hắn.
Mặt sẹo hồi hồn, vội vén mành xe lên cho bọn họ.
Văn Nhân Hằng đỡ sư đệ lên xe, quay đầu nhìn thủ hạ hỏi: “Gần đây có động tĩnh gì không?”
Mặt sẹo đáp: “Không có gì cả, chỉ là mấy người Từ Nguyên phương trượng và
còn Ngụy công tử, Đinh công tử mấy ngày nay đều gửi thư, hỏi đã tìm được Hiểu thiếu gia chưa…” Hắn tạm dừng một lúc, cuối cùng không nhịn được
hỏi, “Môn chủ, Hiểu thiếu gia sao vậy?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Bị thương, mấy ngày nữa là khỏi, việc này đừng nói ra ngoài.”
Mặt sẹo yên tâm, bảo người của Song Cực môn chuẩn bị xuất phát. Văn Nhân
Hằng thì vào xe ngựa, thấy sư đệ đã ngồi vững liền đi đến ôm người vào
lòng.
Diệp Hữu tựa vào hắn, thấy hai tay bị hắn nắm chặt, liền cười nói: “Thừa nhận đi, ngươi thích ta như bây giờ.”
Văn Nhân Hằng nói: “Ta chỉ thấy ngươi rất ngoan ngoãn thôi.”
Diệp Hữu: “Ta vẫn luôn ngoan mà.”
Văn Nhân Hằng không đáp lại.
Thực ra hắn rất thích dáng vẻ ỷ lại hắn của sư đệ.
Trước đây khi bọn họ còn chưa bày tỏ thẳng thắn, mỗi khi bị sư đệ chọc tức,
hắn đều muốn trói giam người này lại, để sư đệ chỉ có thể gặp mỗi mình
hắn, khi nào ngoan ngoãn nghe lời rồi hắn mới thả người. Bây giờ người
này bị mù tạm thời, mọi việc đều dựa vào hắn, điều này khiến hắn rất vừa lòng.
Hắn nhìn mặt nghiêng của sư đệ, lại gần hôn lên khóe môi.
Diệp Hữu không bị thương nặng, chăm hai ngày rồi tháo băng ra.
Đoàn người đi đến hội hợp cùng bạch đạo, nửa đường thì nhận được tin, đoàn
của Từ Nguyên phương trượng đến chậm một bước, lúc đến thành Thắng Âm
thì nhà của minh chủ đã bị đốt, bọn họ lục tìm trong đống gạch vụn,
nhưng không phát hiện được manh mối nào.
Diệp Hữu không hề bất ngờ với chuyện này.
Dù đốt nhà sẽ khiến người của bạch đạo nghĩ đến khả năng minh chủ có người giúp, quân trắng đã đi đến nước này, nếu không làm chắc chắn sẽ bị lộ.
Y nói: “Hồi âm đi, nói là đã tìm được ta, bảo bọn họ đợi chúng ta ở thành Thắng Âm.”
Văn Nhân Hằng cũng định làm vậy, liền sai người đi truyền tin, sau đó bảo mặt sẹo mang mảnh vải đến, cẩn thận quấn cho sư đệ.
Đến thành Thắng Âm lúc trời vừa sẩm tối.
Đoàn người Từ Nguyên phương trượng đang ăn cơm, bỗng thấy bọn họ vào cửa,
liền ào ào đứng lên, Đinh Hỉ Lai Ngụy Giang Việt và đám thiếu bang chủ
thì chạy thẳng đến. Đinh Hỉ Lai hai mắt đỏ bừng: “Hiểu công tử, ngươi
không sao rồi, thật tốt quá!”
Diệp Hữu nói: “Khiến mọi người phải lo rồi.”
Cát bang chủ cũng đi đến, hỏi: “Thân thể sao rồi? Có bị thương không?”
Diệp Hữu đáp: “Không sao, lúc đó bị nước cuốn trôi, hôn mê mấy ngày mới tỉnh.”
Văn Nhân Hằng nói thêm: “Sau đó sốt ba ngày liên tục, bây giờ mới vừa khỏe lại.”
Mọi người nghe vậy liền vội vàng đỡ y ngồi xuống, sợ y chịu phải va đập.
Trước đó Hiểu công tử không rõ sống chết, sĩ khí của bạch đạo giảm sút, ngay
cả trong số bọn họ cũng có không ít người mang vẻ mặt nặng nề, bây giờ
người còn sống, dù có là người của quân đen thì bọn họ cũng thấy có y ở
bên thật tốt, rất yên tâm.
Tạ Quân Minh
ngồi cách đó không xa thấy cái cảnh quý trọng này của bạch đạo, trong
lòng ‘chậc chậc’ mấy tiếng, thầm nghĩ nếu có ngày thân phận của Diệp Hữu bị vạch trần, đám bạch đạo này chắc sẽ xấu hổ nhảy dựng lên, vung đao
băm người này.
Y cười nói: “Hiểu công tử
quay về là tốt rồi, mấy ngày nay cứ nghe bọn họ nhắc về ngươi,” nói xong nhìn người bên cạnh, “Bảo bối, đây là Hiểu công tử mà ta đã nhắc đến
với ngươi, lúc trước không phải ngươi tò mò lắm sao, mau xem đi.”
“…” Bách Lý trưởng lão đeo mặt nạ giáo chủ, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt ‘kiểu giáo chủ’, im lặng nhìn giáo chủ nhà mình.
Lòng hắn đau xót khôn nguôi.
Nếu biết sau đó sẽ trả cái giá đắt đầy đau đớn thế này, lúc trước hắn không nên đau buồn nhất thời mà lỡ mồm như vậy. Mấy ngày qua, nếu không phải
biết Tạ Quân Minh không hứng thú với nam nhân, hắn thực sự nghi ngờ ma
đầu này coi trọng mình đấy.
Nhưng bây giờ nghĩ cũng chẳng ích gì, bề ngoài vẫn phải giả vờ, hắn mỉm cười: “Hiểu công tử, nghe danh đã lâu.”
Diệp Hữu đáp: “Không dám nhận, chào Diệp giáo chủ.”
Bách Lý trưởng lão lười biếng “ừ” một tiếng, liếc thấy Tạ Quân Minh đang gắp đồ mà hắn ghét cho hắn ăn, còn lộ vẻ cưng chiều nhìn hắn, lại lần nữa
đau xót trong lòng, chịu đựng cơn xúc động muốn đồng quy vu tận với tên
này, gắp lên ăn.
Tạ Quân Minh chơi mấy
ngày cũng thấy nhàm rồi, chỉ gắp một lúc rồi dời mắt sang chỗ khác, vẫy
tay với Diệp Hữu: “Hiểu công tử ăn cơm chưa? Chưa ăn thì đến đây cùng ăn đi.”
Diệp Hữu đáp: “Không, ta ăn cùng với sư huynh.”
Tạ Quân Minh nói: “Dễ mà, Văn Nhân môn chủ cũng đến ăn cùng luôn đi.”
Diệp Hữu khách khí từ chối, lấy cớ là đang mệt, bảo tiểu nhị mang thức ăn lên lầu, rồi đi lên.
Căn phòng mà bọn họ đi vào là phòng mà bạch đạo giữ lại cho họ, mới vừa
ngồi được một lát, Đinh Hỉ Lai và Ngụy Giang Việt đã gõ cửa. Nhân Thiểu
Thiên thì bưng đồ ăn, đi vào cùng sắp xếp chén đĩa, nhìn nhìn Hiểu công
tử, thông qua hai mắt thấy được tinh thần y có vẻ ổn, yên tâm lùi sang
một bên.
Diệp Hữu nhìn bọn họ: “Có chuyện gì à?”
Đinh Hỉ Lai đáp: “Không, chỉ là muốn ăn cơm với ngươi.”
Diệp Hữu nhìn Ngụy Giang Việt: “Còn ngươi?”
Ngụy Giang Việt đúng thật là có chuyện muốn nói.
Hắn đã cược thua Hiểu công tử, hắn muốn nghe thử Hiểu công tử sẽ nói gì, dù là gì cũng được.
Còn nữa, mấy ngày này hắn sống rất khổ, chỉ cần nghĩ có lẽ người này đã rơi vào tay quân trắng, mỗi ngày hắn đều lo lắng không yên, mấy hôm trước
khi chưa có tin, hắn luôn mơ thấy ác mộng. Bây giờ thấy người, hắn có
cảm giác như muốn bật khóc, trong chớp mắt đó hắn muốn ôm chặt người này vào lòng, kể lể tâm trạng những ngày qua của mình.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm tốt để nói, dù là Đinh Hỉ Lai hay Văn Nhân Hằng đều ở bên, hoặc là tình cảnh nguy hiểm trước mắt của hắn, cho nên
hắn chỉ có thể khàn giọng nói: “Cũng không có.”
Tất nhiên Diệp Hữu không tin, chỉ liếc nhìn hắn chứ không ép nói ra.
Đinh Hỉ Lai ngồi im lặng một lúc, nói: “Nhà của Chung thúc thúc bị đốt, liệu có khả năng là ông ấy bị oan không? Ví dụ như nhà ông ấy chẳng có gì
hết, quân trắng đốt nhà lại khiến người ta thấy trong nhà ông ấy có gì
đó.”
Diệp Hữu bất ngờ: “Ngươi lại có thể nghĩ được như vậy à.”
Đinh Hỉ Lai ngại ngùng gãi đầu: “Thiểu Thiên nói.”
Diệp Hữu nhìn Nhâm Thiểu Thiên, khen ngợi: “Biết dỗ thật đấy.”
Nhâm Thiểu Thiên cười, vẫn là cảm giác không có ý tốt như xưa. Đinh Hỉ Lai
ngu người, nhìn bọn họ, hỏi là có ý gì. Diệp Hữu nói: “Tiêu tiên sinh là người của minh chủ, chuyện này giải thích thế nào?”
Đinh Hỉ Lai: “…”
“Còn nữa, nếu ông ta trong sạch thật, sao quân đen lại cắn chết không tha?”
Diệp Hữu nhìn vẻ mặt hắn, nói, “Dù thế nào, minh chủ không trong sạch
đâu, chuyện này là thật, đừng có bỏ qua mấu chốt thế.”
Đinh Hỉ Lai xụi vai, hiểu ra là do mấy ngày nay hắn bị nhiều chuyện liên
tiếp đả kích, nên Thiểu Thiên mới an ủi hắn như vậy, buồn bực hỏi: “Vậy
Chung thúc thúc sẽ đi đâu?”
Diệp Hữu đáp: “Ừm, cái này phải suy nghĩ đã.”
Suy nghĩ của y vẫn không đổi, vẫn thấy minh chủ đi tìm ma đầu.
Nếu ma đầu biết quân trắng muốn biến mình thành dược nhân, chắc hẳn sẽ đến
tìm quân trắng tính sổ, đến lúc đó mọi người đều sẽ biết thân phận của
quân trắng, chuyện này quân trắng cũng có thể đoán được, nhưng lạ là
phản ứng của quân trắng lại rất bình tĩnh, không chỉ không căng thẳng,
mà còn có tâm trạng tính kế một chiêu lúc bọn họ rời khỏi Thiếu Lâm.
Bởi vậy y đoán hoặc là bọn chúng có chỗ dựa, hoặc là chỗ giấu ma đầu có
huyền cơ, bọn chúng chắc chắn minh chủ không vào được, hai giả thiết này dù là cái nào cũng đáng để suy nghĩ.
Đinh Hỉ Lai lại hỏi: “Ngươi có ý gì chưa?”
Diệp Hữu đáp: “Chưa, mấy ngày nay quân đen có động tĩnh gì không?”
Đinh Hỉ Lai: “Không có.”
Diệp Hữu cười nói: “Hiềm nghi ta là quân đen lại lớn hơn rồi.”
Đinh Hỉ Lai hoảng hốt: “Ý ngươi là quân đen muốn dẫn nghi ngờ của quân trắng lên ngươi?”
Diệp Hữu đáp: “Ừ, dù sao bây giờ ta làm gì thì quân trắng cũng muốn giết ta.”
“Vô sỉ,” Đinh Hỉ Lai tức giận, “Uổng cho ta còn thấy quân đen tốt, sao hắn
có thể làm vậy? Lão đại, chúng ta bắt quân trắng xong thì bắt quân đen
luôn, làm cho ra lẽ, để bọn hắn biết ai lợi hại.”
Diệp Hữu hỏi lại: “Lão đại?”
Đinh Hỉ Lai giật mình, giải thích: “Nói nhầm.”
Diệp Hữu nhướn mày.
“… Được rồi,” Đinh Hỉ Lai nói, “Mấy ngày ngươi mất tích, có một hôm tâm
trạng ta không tốt nên đi uống rượu, nói với mọi người ngươi là lão đại
của ta, ai cũng biết hết rồi,” hắn không nhịn được cầm tay Diệp Hữu,
“Lão đại, ngươi nhận ta đi, ngươi bảo ta đi hướng đông ta tuyệt đối
không đi hướng tây, bảo ta nhảy sông tự vẫn ta tuyệt đối không nhảy
xuống vực, ta sinh là người của ngươi, chết là người… A không phải, ta
mà chết thì chắc cũng bị chôn vào mộ phần của Đinh gia, ta không làm chủ được đâu.”
Mấy người: “…”