Diệp Hữu cũng không ngất đến không biết trời trăng gì.
Ít nhất y biết mình được sư huynh đưa đến Thiếu Lâm, dường như nghe thấy
tiếng lầm rầm, đi qua đi lại cạnh bên mình, y muốn bảo câm miệng, nhưng
còn chưa thốt lên thì không hề biết gì nữa.
Sau khi tỉnh dậy không biết đã qua bao lâu, vừa mới nhúc nhích liền được ôm chặt lấy, hơi ấm quen thuộc dán sát vào y, cả trái tim dường như cũng
ấm áp theo, thoải mái khiến người ta muốn chìm vào trong đó.
Y dịch sang bên, sờ sờ vải bố quấn trên mắt, tay lại bị nắm lấy.
Văn Nhân Hằng nói: “Đừng nghịch.”
Diệp Hữu hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Một ngày.”
Diệp Hữu lại hỏi: “Tòng Vân đâu?”
“Chạy rồi,” Văn Nhân Hằng nói, “Hắn bị ngươi đánh một chưởng xong liền ném
hai quả ám khí ra, người của chúng đúng lúc đến liền mang hắn đi, ta bảo người đuổi theo nhưng không kịp.”
Diệp Hữu “ừ” một tiếng, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Văn Nhân Hằng cầm tay y thưởng thức, kể lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi có chuyện, hắn liền ôm sư đệ về Thiếu Lâm, trong lúc đó cũng hạ
lệnh với ám vệ, bảo bọn họ tiếp tục diễn, để người ta nghĩ là mỹ nhân
vẫn mất tích, tuy việc này có thể không lừa được Tòng Vân, nhưng vẫn cần thử một lần.
Tiếp sau đó là trị thương.
Văn Nhân Hằng thở dài: “May trước đó ngươi đã uống thuốc bách độc bất xâm.”
Diệp Hữu cười cười: “Đối thủ là chúng, tất nhiên phải cẩn thận rồi.”
Văn Nhân Hằng nói: “Kỷ thần y nói nếu ngươi không uống thuốc sẽ không ngất
xỉu, nhưng mắt sẽ đau thêm mấy ngày, phải nghỉ ngơi hơn một tháng, nếu
không cẩn thận hít vào thì nội tạng sẽ bị thương tổn.”
Diệp Hữu ngẩn người, khẽ a một tiếng: “Quả nhiên khó đối phó.”
Ám khí kia của Tòng Vân, nếu là người không chuẩn bị gì gặp phải, chắc
chắn sẽ ôm mắt mà lăn lộn, còn có chuẩn bị thì sẽ ngất xỉu, đều chạy
không thoát, nếu không phải Tòng Vân đã trúng một chưởng, nếu không phải có sư huynh ở cạnh y, thì người xui xẻo cuối cùng chắc chắn là y.
Y nói: “Ta rất mong một chưởng kia có thể giết chết hắn.”
Văn Nhân Hằng biết chắc chắn sư đệ đã dùng toàn lực, Tòng Vân có thể sống
hay không vẫn khó nói: “Kỷ thần y nói sẽ làm những giải dược khác, nếu
Tòng Vân may nắm sống sót, sau này đối đầu với hắn cứ uống thuốc của Kỷ
thần y.”
Diệp Hữu ừm một tiếng, không kìm được sờ vải băng trên mắt.
Văn Nhân Hằng giữ chặt, hỏi: “Mắt còn đau không?”
Diệp Hữu: “Không đau.”
Văn Nhân Hằng: “Cứ băng đi, để vài ngày rồi hẵng tháo.”
Diệp Hữu lại ừm một tiếng, hỏi: “Đây là đâu? Còn ở Thiếu Lâm?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Ừ, ta sợ lại có chuyện nên ở lại,” hắn vén tóc bên tai
sư đệ, cúi người hôn lên, “Còn buồn ngủ không? Nếu có thì ngủ đi, trời
chưa sáng.”
Diệp Hữu hỏi: “Ngươi tỉnh sớm vậy sao?”
Văn Nhân Hằng: “Ta đi ngủ sớm.”
Diệp Hữu biết sư huynh luôn ở bên mình, phát hiện hơi thở trước mặt lại đến
gần, định chủ động rướn lên hôn, bỗng trong đầu hiện lên một chuyện, y
ngồi bật dậy.
Văn Nhân Hằng vội ôm y: “Sao vậy?”
“… Tà dược vương.” Vẻ mặt Diệp Hữu rất lạ, như muốn cười lại nhịn cười,
“Nếu đám người Tòng Vân rút đi nhanh, vậy chắc giờ Tà dược vương còn bị
treo trên cây, trên người chỉ mặc có cái tiết khố.”
Văn Nhân Hằng hết nói nổi: “Đợi sáng rồi nói sau.”
Diệp Hữu gật đầu nằm lại, nói với sư huynh tại sao phải để mạng lại cho Tà
dược vương. Văn Nhân Hằng “ừ” một tiếng, cụp mắt nhìn y, ngón cái vuốt
nhẹ trên mặt y. Bây giờ Diệp Hữu không nhìn thấy nên xúc giác nhạy bén
hơn trước, rất nhanh đã bị mập mờ như có như không kia làm ngứa ngáy,
khẽ nói: “Sư huynh ưm…”
Lời nói biến mất
khi đôi môi chạm vào, y khẽ ngửa đầu, bắt đầu đáp lại. Văn Nhân Hằng
triền miên hôn cùng y, sau khi tách ra lại thấy y liếm môi, đôi mắt sâu
thẳm, lại nắm cằm y hôn sâu, tay thuận thế trượt xuống cởi vạt áo y.
Hô hấp của Diệp Hữu nhanh chóng rối loạn, thở dốc cười nói: “Lúc trước hình như ta nghe thấy tiếng của ngươi.”
Văn Nhân Hằng khàn khàn nói: “Nói gì?”
Diệp Hữu: “Nghe lời ta gì gì đó.”
Văn Nhân Hằng bật cười, ôm eo y đẩy sát vào mình, dịu dàng hỏi: “Mỹ nhân, nghe lời ta, hửm?”
Diệp Hữu ôm cổ hắn, ngoài miệng thì nói: “Không muốn.”
Văn Nhân Hằng: “Không muốn cũng phải làm.”
Hắn nói xong liền ấn người xuống, lại hôn lên.
Bên ngoài sáng trưng.
Văn Nhân Hằng rời khỏi người lại đang ngủ, đi ra ngoài gọi người của Ma Giáo đến, nói với bọn họ ra sau núi tìm Tà dược vương.
Hắc trưởng lão hỏi: “Ở cây nào?”
Văn Nhân Hằng: “Không biết.”
Hắc trưởng lão: “… Phu nhân, sau núi nhiều cây lắm đấy.”
Văn Nhân Hằng: “Hay là người phái một nhóm người đi tìm trước, đợi A Hữu dậy ta sẽ hỏi.”
Hắc trưởng lão biết tốt nhất đừng hỏi gì nữa, nghe lời rời đi, kết quả Tà
dược vương thì không thấy, ngược lại tìm thấy mấy tên thủ hạ của quân
trắng cũng bị giáo chủ trói trên cây. Bọn họ cột chắc lại, tìm theo
phương hướng mà đám người kia cung cấp vẫn không được gì, đến khi giáo
chủ đưa tin đến mới đổi hướng.
Nhưng hai
mắt giáo chủ bị thương không thể giúp, chỉ có thể khoanh vùng cho bọn
họ, nên đến tận buổi chiều mới tìm thấy Tà dược vương, im lặng nhìn nhìn gã từ trên xuống dưới.
Tà dược vương oai phong giang hồ bao nhiêu năm, chưa bao giờ thảm như bây giờ.
Trời vào thu nên nhiệt độ giảm xuống, nội lực lại bị chặn không dùng được,
chịu lạnh cóng suốt đêm, hôm nay lại bị phơi khô nửa ngày, có lúc gã
tưởng mình sẽ chậm rãi biến thành một cái xác khô.
Hắc trưởng lão biết thân phận của gã, liền khách khí nói: “Tà dược vương, ngưỡng mộ đã lâu.”
Tà dược vương không thể nói cũng không thể nhúc nhích, giữ nguyên vẻ chật vật kia, im lặng nhìn hắn.
Hắc trưởng lão cũng chẳng trông mong gã sẽ mở miệng, nói xong liền lấy cái
mặt nạ da người đã chuẩn bị trước đeo lên cho gã, sau đó lôi ra một cái
váy.
Tà dược vương: “…”
Nắng chiều nhuộm đỏ cả một đường núi, bách tính thắp hương xong thì tốp năm
tốp ba xuống núi, nhìn thấy một đại hán hàm hậu kéo cái xe kéo làm từ
tấm ván gỗ chạy đến như điên, vẻ mặt rất lo lắng.
Trên xe kéo là một bà cụ nhắm nghiền hai mắt, mặt trắng bệch yếu ớt, nhìn như có thể đi bất cứ lúc nào.
Đại hán không ngừng kêu “Xin nhường đường, xin nhường đường”, bụi tung mù
mịt, chạy đi trong ánh mắt tò mò hoặc thương xót của mọi người, sau khi
vào Thiếu Lâm liền gào lên: “Đại sư có đây không? Mẹ ta sắp đi rồi,
nguyện vọng trước khi chết là được gặp cao tăng Thiếu Lâm! Có ai không!
Có ai không! Có ai ——!”
Thiếu Lâm lập tức nổ tung.
Từ Huệ đại sư nghe tin đi đến, nhìn bà cụ bệnh nguy kịch, thở dài nói câu a di đà phật, trong lòng cảm khái không thôi, vội vàng dẫn bọn họ đến nơi yên tĩnh. Lúc đang định niệm kinh cho bà cụ, liền thấy đại hán đến cạnh mình.
Đại hán nhỏ giọng nói: “Đại sư
đừng xúc động, dẫn bọn ta đến chỗ Kỷ thần y đi, đây là Tà dược vương,
giáo chủ bảo bọn ta đưa đến.”
Từ Huệ đại sư: “…”
Ma Giáo đều là loại người gì vậy?
Từ khi biết được đám gia phó kia là người của Ma Giáo được Hiểu công từ
nhờ giúp, Từ Huệ đại sư liền có ấn tượng rất sâu sắc về Ma Giáo, bây
giờ lại gặp chuyện thế này, ông càng thấy người của Ma Giáo không đứng
đắn, thầm nghĩ khó trách sao bạch đạo vừa nhắc đến Ma Giáo là đau đầu,
ngay cả giáo chúng cũng như vậy, thì có thể tưởng tượng được Diệp giáo
chủ khiến bạch đạo nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến kinh khủng thế
nào.
Đại hán vươn tay khua khua trước mặt ông: “Đại sư? Đại sư? Ngu rồi?”
Từ Huệ đại sư không chấp nhặt với hắn, dẫn hắn đến chỗ Kỷ thần y.
Văn Nhân Hằng và mấy người Kỷ thần y đã nhận được tin, đang chờ bọn họ.
Văn Nhân Hằng không định để lộ thân phận nên đã dịch dung, nhìn thấy bộ
dạng buồn cười này của Tà dược vương, nét mặt hắn không hề thay đổi,
nói: “Bẻ trật khớp hàm của gã, xem trong miệng có cơ quan hay độc dược
gì không.”
Tà dược vương đã biết sớm muộn gì mình cũng bị thế này, nên không hề thấy bất ngờ, chỉ nhìn Văn Nhân
Hằng, không đoán được thân phận của hắn.
Văn Nhân Hằng không nhìn gã, nói: “Xem móng tay của gã nữa.”
Tà dược vương hết nói nổi.
Miêu trưởng lão và Kỷ thần y cùng nghề, tất nhiên biết rõ chỗ nào có thể giấu thuốc, liền đi đến chỉ dẫn.
Giáo chúng Ma Giáo không hề phản bác lại lời hắn, rất nghe lời lục soát từ
đầu đến chân, tiết khố của Tà dược vương rốt cuộc cũng không thể bảo vệ
được, tất nhiên, bọn họ kiểm tra xong lại mặc vào cho gã.
Văn Nhân Hằng ngồi ở ghế đá cách đó không xa, liếc xem bên kia, vẫy tay với Miêu trưởng lão.
Miêu trưởng lão mặt không đổi sắc nhìn hắn, do dự một lúc, cuối cùng cũng lò dò đi đến.
Văn Nhân Hằng nói nhỏ mấy câu với hắn, hỏi: “Nhớ chưa?”
Miêu trưởng lão “ừ” một tiếng, đột nhiên thấy Văn Nhân Hằng làm phu nhân của bọn họ cũng không tệ lắm, Văn Nhân Hằng với ai cũng khách khí nhã nhặn, không giống Tạ Quân Minh với giáo chủ cứ gọi hắn là Miêu Miêu, mà gọi
là Miêu trưởng lão, rất tinh tế a!
Vì thế hắn bước được hai bước lại lộn về, trịnh trọng nói thêm: “Nhớ rồi, phu nhân.”
Văn Nhân Hằng không biết hắn nghĩ gì, cũng không muốn tìm hiểu, nhìn bọn họ hạ dược, hạ cổ cho Tà dược vương, đảm bảo gã không thể gây ra được
chuyện gì mới cởi huyệt đạo, thì yên lòng rời đi.
Vừa bước vào tiểu viện, hắn đã dừng lại.
Diệp Hữu không biết ra khỏi phòng từ lúc nào, đang đứng trong sân, mắt được
quấn băng vải, che khuất nét sắc bén lúc trước, lại làm nổi bật gương
mặt tinh xảo, cùng với vẻ yếu ớt hiếm khi thấy, khiến người ta muốn ôm
ấp vỗ về.
Hắn bước chậm đến.
Diệp Hữu nhạy bén nghiêng đầu: “Ai?”
Văn Nhân Hằng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Diệp Hữu lùi về sau
nửa bước, gọi Hắc trưởng lão, thấy hắn đáp lại, hơn nữa giọng vẫn bình
thường, liền đoán được là sư huynh nhà mình, lúc này mới thả lỏng tinh
thần, đợi một lúc mới thấy sư huynh đứng trước mặt. Văn Nhân Hằng kéo y
vào lòng: “Sao lại đi ra?”
Diệp Hữu nói: “Muốn hít thở không khí.”
Văn Nhân Hằng hỏi: “Dẫn ngươi ra ngoài đi dạo nhé?”
Diệp Hữu: “Không cần.”
“Vậy đi ăn cơm.” Văn Nhân Hằng kéo sư đệ vào phòng, sau khi ăn xong lại tắm
sạch cho y, thừa dịp mắt y không nhìn được mà đũa giỡn mấy lần.
Diệp Hữu cười tủm tỉm nói: “Nhìn không ra a sư huynh, không ngờ ngươi thích ta nhiều đến vậy.”
“Ngươi như thế nào ta đều thích.” Văn Nhân Hằng vừa nói vừa lau khô nước trên người y, ôm đặt lên giường.
Bây giờ Tà dược vương mất tích, Tòng Vân không rõ sống chết, Diệp Hữu đoán
người của quân trắng chắc hẳn sẽ không ra tay, bởi vậy ở lại Thiếu Lâm
hai ngày rồi rời đi cùng sư huynh, đi hội hợp với đám người bạch đạo
kia.
Hai người đi đến một huyện nhỏ, lúc
chập tối tìm được một tửu lâu ăn cơm, bên tai nghe người trên đường nói: “Đã nghe chưa? Diệp giáo chủ với Đào cô nương không phải là thật.”
“Người ta vẫn luôn nói là bạn mà.”
“Có bạn nào như bọn họ không? Ta thấy chắc chắn là có gì rồi, nhưng bị Tạ cung chủ quấy phá nên không thành.”
“Cũng đúng… không ngờ hai tên ma đầu kia lại có quan hệ như vậy, có thể Tạ
cung chủ đã để ý Diệp giáo chủ từ lâu rồi, lần này cuối cùng cũng thành
công.”
“Đúng đó, nếu không trước đây y cứ đến Ma Giáo suốt làm gì?”
“Nhưng mà Tạ cung chủ cũng lợi hại thật đấy, vừa mới theo đuổi thành công đã
khiến Diệp giáo chủ yêu y đến chết đi sống lại, cũng không biết làm thế
nào mà được vậy nữa.”
“Ừ ừ…”
Diệp Hữu: “…”
Văn Nhân Hằng: “…”