Thời gian trôi qua.
Canh bốn, không khí lạnh lẽo, dường như thẩm thấu qua da lạnh đến tận tim.
Côn trùng bị tiếng bước chân làm hoảng sợ, vội ngừng kêu, núi rừng dần yên lặng, khắp nơi tĩnh mịch.
Kẻ thổi sáo mặt trắng bệch chạy về phía trước, như chim sợ cành cong nhìn
quanh quất hai bên, giống như sẽ có một tên yêu quái cuồng máu đột nhiên xuất hiện trong bóng đêm vậy.
Mấy tên thủ hạ theo sau gã, đều có nét mặt kinh hoàng.
Không biết qua bao lâu, kẻ thổi sáo lảo đảo chống lên cái cây bên cạnh, chỉ
cảm thấy máu trào lên cổ họng, há mồm phun ra một búng máu.
Thủ hạ hoảng hốt, vội vàng vây quanh.
Nội thương ngày càng tệ hơn, kẻ thổi sáo không còn chút máu nào trên mặt,
bị ánh trăng tiêu điều chiếu lên, tựa như quỷ vậy. Gã cảm thấy chỉ thở
thôi cũng nghe tiếng lồng ngực kêu kèn kẹt, đợi một lúc mới khàn giọng
hỏi: “Không ai đuổi theo?”
Thủ hạ hoảng sợ nhìn về đằng sau, nói: “Không có.”
Thần kinh căng thẳng của gã thoáng thả lỏng, mệt mỏi ngã quỵ, được thủ hạ đỡ lấy.
Gã thì thào: “Ta không hiểu, sao y lại tha cho chúng ta dễ dàng như vậy được?”
Thủ hạ cũng hiểu hôm nay là thoát hiểm từ miệng cọp, mồ hôi lạnh trên trán
đến giờ vẫn chưa khô, nói: “Tâm tư của Diệp giáo chủ khó đoán, có lẽ… có lẽ là vì tâm trạng tốt?”
Kẻ thổi sáo
không nói gì, nhớ lại tình hình lúc nãy, lòng còn sợ hãi: “Nghe đồn võ
công của Diệp giáo chủ sâu không lường được, quả nhiên không sai.”
Thủ hạ nói: “Vậy chuyện hôm nay…”
Kẻ thổi sáo đáp: “Cứ nói theo sự thực.”
Gã chống cây đứng lên, định đi tiếp, nhưng chỉ một động tác này như đã
dùng hết tất cả sức lực của gã, trước mặt xoay tròn, ngã phịch xuống
đất, hoàn toàn hôn mê.
Lúc này, nơi mà đám Quỷ tướng công dừng lại lúc nãy đã không còn một bóng người.
Diệp Hữu đánh tàn phế Quỷ tướng công rồi điểm huyệt đạo của gã cùng Tiêu tiên sinh muốn chạy trốn, còn lại đều thả đi.
Y gọi thủ hạ đến nâng hai tên này, rồi dẫn theo cả đám chậm rãi rảo bước
trong rừng, đi một lúc lâu mới chọn được một chỗ miễn cưỡng thuận mắt,
bảo thủ hạ ném người xuống rồi đi canh xung quanh, có gì thì lập tức báo cho y.
Thủ hạ đáp vâng, yên lặng lẩn vào trong rừng.
Bốn bề yên lặng, Diệp Hữu nhìn hai kẻ trên đất: “Bổn tọa muốn hỏi các ngươi mấy câu.”
Tiêu tiên sinh không hé răng.
Quỷ tướng công rất kiêng dè y, nhưng dù sao cũng từng oai phong trên giang
hồ, không muốn lộ ra là mình sợ hãi, cười lạnh nói: “Nếu ta không nói
thì sao?”
Diệp Hữu nói: “Nếu là người
khác, bổn tọa không vui có lẽ sẽ giết luôn, nhưng ngươi thì… Bổn tọa
nghe nói năm đó ngươi bước chân vào giang hồ đã mê hoặc cả một đống
người, muốn chết muốn sống với ngươi?”
Quỷ tướng công cứng lại: “Ngươi có ý gì?”
“Ý là giết ngươi thì rất tiếc”, Diệp Hữu cười nói, “Bổn tọa luôn tiếc tài, so với giết ngươi thì chi bằng phế võ công của ngươi, cắt gân tay gân
chân, sửa soạn rồi bán với cái giá tốt.”
Quỷ tướng công cảm thấy máu xông thẳng lên đỉnh đầu, suýt nữa là hộc máu: “Ngươi đừng mơ dọa ta!”
“Ngươi lấy tự tin ở đâu ra mà nghĩ là bổn tọa đang dọa ngươi?” Diệp Hữu nhếch
môi, mặt nạ bị ánh trăng nhuộm bạc, càng tà khí hơn, “Hay là bây giờ bổn tọa phế ngươi luôn nhỉ, nếu ngươi muốn nửa đời sau sống thoải mái chút
thì thành thật trả lời mấy câu sau, không muốn thì thôi, bổn tọa thiện
tâm, không ép ngươi.”
Quỷ tướng công thấy y vừa nói chuyện vừa bước lên một bước, biến sắc kêu lên: “… Ngươi đợi đã!”
Diệp Hữu híp mắt nhìn gã, vẻ mặt khó lường.
Quỷ tướng công bị y nhìn vậy mà sợ hãi, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy
dọc theo sống lưng lên đến đỉnh đầu, rất muốn nói đừng làm bậy hay hỏi y rốt cuộc muốn gì, nhưng lại cảm thấy người này quá đáng sợ, lỡ như câu
nào đó chọc y không vui thì có lẽ y sẽ phế mình thật.
Gã không dám lên tiếng tùy tiện nữa, cảnh giác nhìn người đằng trước, thầm nghĩ khó trách người giang hồ đều kiêng dè y.
Diệp Hữu thấy vậy mở miệng, giọng nói vẫn có ý cười như trước, dạy gã:
“Ngươi nên câm miệng mới đúng, học Tiêu tiên sinh kia kìa, biết nhìn
thời thế, nếu ngươi giống vậy thì sẽ sống lâu hơn chút.”
Quỷ tướng công đặt hết tâm trí lên người y, không rảnh nghĩ sâu hơn lời y
nói, đến khi thấy y không có ý ra tay mới bình tĩnh lại, ngay sau đó
liền thấy không đúng: Sao người này biết người bên cạnh là Tiêu tiên
sinh? Lại còn cố ý bắt lại Tiêu tiên sinh, giống như là đã biết Tiêu
tiên sinh có tác dụng vậy.
Gã rất nhanh
đã nghĩ đến mấy lời châm chọc của Tạ Quân Minh đêm nay, lại nghĩ đến kế
hoạch của bọn họ đã bị nhìn thấu, hô hấp căng thẳng —— người này không
phải bất ngờ đụng trúng bọn họ hoặc bất chợt nổi hứng, mà là cố ý đến
chặn bọn họ!
Chẳng lẽ Ma Giáo, Vô Vọng cung và Song Cực môn liên thủ?
Sắc mặt gã biến đổi mấy lần, nhìn vào mắt người nọ, khó khăn hỏi: “Ngươi muốn biết gì?”
Diệp Hữu hỏi: “Đầu tiên, bây giờ thần y của các ngươi đang ở đâu?”
Quỷ tướng công đáp: “Ta không biết.”
Diệp Hữu nói: “Bổn tọa không vui.”
Tuy giọng điệu của y không thay đổi gì, nhưng Quỷ tướng công lại căng thẳng, vội nói: “Ta không biết thật mà.”
Diệp Hữu nói: “Ừ, bổn tọa cũng chỉ nói với ngươi một tiếng là ta không vui thôi.”
Quỷ tướng công không biết y nói thật hay đùa, chỉ nghe y cười nói thêm một
câu: “Nhưng nếu ngươi làm bổn tọa không vui thêm mấy lần, thì ta sẽ rất
khó chịu với ngươi đấy.”
Quỷ tướng công hỏi: “… Ngươi còn muốn biết gì nữa?”
Diệp Hữu nói: “Muốn biết bình thường ngươi ở đâu.”
Quỷ tướng công đáp: “Ở trong trang viên mà bạch đạo phát hiện lúc trước, hôm đó đúng lúc ta không ở đó.”
Diệp Hữu hỏi: “Ở đó trừ ngươi với Hấp Huyết lão quỷ, còn ai nữa?”
Quỷ tướng công im lặng.
Diệp Hữu nói: “Đúng rồi, có phải Hấp Huyết lão quỷ có một đứa con không?”
Quỷ tướng công giật thột, hoảng hốt thốt lên: “Sao ngươi biết chuyện này?”
“Chuyện bổn tọa biết nhiều lắm, chẳng lẽ ngươi nghĩ bổn tọa xen vào chuyện này
chỉ là chơi cho vui sao?” Diệp Hữu chậm rãi nói, “Tà Dược Vương, tam ma
Ác đảo, Trần nương tử, hai kẻ điên Phạm gia… những kẻ đó ngươi đã gặp kẻ nào?”
Quỷ tướng công không tin nổi: “Ngươi…”
Diệp Hữu nói: “Tốt nhất ngươi đừng chọc cho bổn tọa không vui.”
Quỷ tướng công nhìn y, không đoán được rốt cuộc y đã biết bao nhiêu, đấu
tranh một lúc, rồi đành xuôi theo nói: “Có Trần nương tử, không có Tà
Dược Vương, tam ma Ác đảo ta chỉ gặp được lão tam, hai kẻ điên Phạm gia
ta có nghe nói nhưng chưa từng gặp, nghe nói đã chết rồi.”
“Ừ, hai tên Phạm gia kia không dễ điều khiển, bổn tọa cũng thấy khó có thể
là chúng lắm”, Diệp Hữu suy đoán, “Nhưng chết thì không đến mức đó, có
thể là bị biến thành dược nhân rồi.”
Quỷ tướng công hỏi: “Sao ngươi lại biết Hấp Huyết lão quỷ có con trai?”
Diệp Hữu: “À, thì ra là con trai.”
“…” Quỷ tướng công hỏi, “Ngươi không biết sao?”
Diệp Hữu nói: “Không biết, bổn tọa chỉ đoán thôi, cảm thấy có con trai có khả năng lớn lắm, không ngờ đúng vậy thật.”
Nét mặt Quỷ tướng công vặn vẹo, muốn chửi rồi lại phải nhịn xuống, gã cố ép cho giọng nói của mình thật bình thường, hỏi: “Sao lại đoán vậy?”
Diệp Hữu cười nói: “Bây giờ bổn tọa hỏi ngươi đáp, hay là ngươi hỏi bổn tọa?”
“…” Quỷ tướng công nghẹn họng.
Quỷ tướng công gã tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, vậy mà bây giờ lại rơi xuống cảnh như vậy, nói ra chắc không có ai tin.
Diệp Hữu hỏi: “Đám dược nhân của chủ tử các ngươi được giấu ở đâu?”
Quỷ tướng công đáp: “Ta không biết.”
Diệp Hữu nhìn chằm chằm gã.
Quỷ tướng công nói tiếp: “… Ta chỉ biết chắc xung quanh có nước, bởi vì ta
từng thấy vảy cá trên người bọn họ, và không chỉ một lần.”
Diệp Hữu nghĩ nghĩ nói: “Là ở Vãn Bình Yển a.”
Lời này vừa ra, Quỷ tướng công không có phản ứng gì, mà Tiêu tiên sinh bên
cạnh lại cứng đờ, vốn Diệp Hữu nói để cho hắn nghe, liếc nhìn hắn, rất
vừa lòng, nói: “Câu cuối cùng, các ngươi có biết ma đầu hai mươi năm
trước bây giờ ở đâu không?”
Sắc mặt Quỷ tướng công và Tiêu tiên sinh cùng thay đổi: “—— Hả?”
Diệp Hữu nhìn bọn chúng, nói: “Không có gì, xem ra các ngươi không biết.”
Cho dù lúc nãy đã bị cảnh cáo, nhưng Quỷ tướng công vẫn không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Diệp Hữu ngạc nhiên nói: “Ngươi nói nhiều lời với bổn tọa như vậy, không biết bổn tọa là giáo chủ Ma Giáo sao?”
“…” Quỷ tướng công đáp, “Tất nhiên là ta biết.”
Diệp Hữu nói: “Vậy ngươi còn hỏi làm gì? Muốn chọc tức bổn tọa, sau đó cắt gì đó từ trên người ngươi sao?”
Quỷ tướng công: “…”
Đây là uy hiếp sao?
Diệp Hữu không nhìn hắn, nói với thủ hạ dẫn Quỷ tướng công đi, cũng nói với
bọn họ là Quỷ tướng công đã quy thuận Ma Giáo, sau này sẽ là trưởng lão
Ma Giáo, phải đón tiếp cẩn thận, rồi chữa trị cho người ta.
Quỷ tướng công hoàn toàn không ngờ rằng người này lại tha cho mình, còn cho vị trí trưởng lão Ma Giáo, nên vô cùng khiếp sợ. Gã thức thời không mở
miệng, đi theo bọn họ.
Rừng cây lại yên tĩnh.
Diệp Hữu thu bớt khí thế của người đứng trên cao, biến về thanh niên ôn nhu
hiền hòa, giọng nói cũng bớt sắc nhọn, lễ phép hỏi: “Tiêu tiên sinh
không bị thương chứ?”
Tiêu tiên sinh thấy y thay đổi như vậy, chỉ thấy rợn tóc gáy.
Bị bắt nhốt trong Thiếu Lâm, hắn cũng không thấy sợ hãi như vậy, nhưng lúc này ở đây cùng người này, hắn lại cảm giác như máu toàn thân đã đông
lại.
“Sao Tiêu tiên sinh không nói gì?” Diệp Hữu nhìn hắn, “Ngươi vẫn nghĩ là ta đã bắt Phù Bình đi?”
Tiêu tiên sinh khàn khàn nói: “Ta không hiểu ý của Diệp giáo chủ.”
Diệp Hữu cười khẽ, không kiềm chế bản tính nữa, nói: “Ta luôn thích người
thông minh, trước đó ngươi đã nhìn thấu thân phận của ta, lại sáng suốt
không nói ra khiến ta giết ngươi diệt khẩu, làm thế rất tốt, nhưng bây
giờ chỉ có hai chúng ta, ngươi biết nhưng lại giả hồ đồ, vậy thì ngu
quá.”
Tiêu tiên sinh hoảng hốt, giọng nghèn nghẹn hỏi: “Ngươi muốn gì?”
“Cũng không có gì”, Diệp Hữu nói, “Ta chỉ muốn hỏi ngươi đêm nay có gặp Minh chủ không thôi?”
Tiêu tiên sinh run lên.
Diệp Hữu nói: “Lúc trước ta nói có thể Phù Bình vứt bỏ ngươi thì sắc mặt
ngươi là lạ, ta liền đoán thật ra ngươi là người của Minh chủ, phụ trách truyền tin cho ông ta, cũng biết ông ta có minh hữu, cho nên khi Chung
công tử bị bắt cóc, Phù Bình không thấy tung tích, ngươi liền nghĩ là
các ngươi bị minh hữu của Minh chủ tính kế, đúng không?”
Tiêu tiên sinh hỏi: “Phù Bình mất tích thật sao?”
Diệp Hữu nói: “Dù sao cũng không ở trong tay ta.”
Tiêu tiên sinh hỏi: “Ngươi đã làm gì Minh chủ?”
“Người trong Thiếu Lâm nhiều như vậy, ta có thể làm gì ông ta chứ?” Diệp Hữu
nói, “Ông ta trốn một mình trong đêm, ta đoán ông ta sợ quân trắng lấy
ông ta ra chắn, chắc ngươi không biết, sát thủ được quân trắng phái đi
giết Đào cô nương đêm nay là người của Minh chủ, mục đích thì không cần
nói cũng biết.”
Sắc mặt Tiêu tiên sinh xanh mét.
Lúc này Văn Nhân Hằng đã vào rừng.
Hắn biết sư đệ muốn làm gì, nhưng không biết vị trí của y, vậy nên mới kéo
theo trưởng lão Ma Giáo, dù sao Hắc trưởng lão cũng chưởng quản ám vệ Ma Giáo, muốn liên lạc với thủ hạ cũng dễ.
Hắn hỏi: “Còn chưa tới nơi?”
“Còn phải đi thêm về phía trước nữa”, Hắc trưởng lão nhìn hắn, chần chừ nói: “Chuyện đó… Khụ, chuyện ngươi…”
Văn Nhân Hằng cười nói: “Ta gì cơ?”
Hắc trưởng lão: “Không, không có gì.”
Hắn và Miêu trưởng lão nhìn nhau, đều thấy không thể tin nổi chuyện ‘Văn
Nhân Hằng và giáo chủ’ là sư huynh đệ, nhưng không thể phủ nhận, những
vấn đề mà Văn Nhân Hằng vừa hỏi đã điểm trúng tử huyệt.
Ví dụ như trước đây quan hệ của giáo chủ và Văn Nhân Hằng không tốt, nhưng khi bày ván cờ này lại yên tâm giao mình mất trí nhớ cho Văn Nhân Hằng, đây là vì sao?
Lại ví dụ như với cái
tính kia của giáo chủ, sau khi có lại ký ức nếu không muốn ngủ cùng
phòng với người mình ghét, chắc chắn có thể nghĩ ra trăm cách để thoát,
nhưng sao vẫn ở tiếp?
Lại lại ví dụ như
giáo chủ muốn làm một chuyện lớn, chắc chắn là có thù oán với người ta,
có nghĩa là trước đây có liên quan đến võ lâm Trung Nguyên, mà tuổi của y lại tương đương Văn Nhân Hằng, có thể hai người đã lớn lên bên nhau.
Văn Nhân Hằng nhìn bọn họ: “Các ngươi vẫn không tin?”
Hai vị trưởng lão đáp: “… Không có.”
Văn Nhân Hằng nói: “Nếu vẫn không tin thì lát nữa hỏi giáo chủ của các ngươi là được.”
Miêu trưởng lão ‘ừ’ một tiếng, nhịn một lúc rồi nói: “Văn Nhân… khụ, môn
chủ, ngươi nói thật đi, ngươi có suy nghĩ nào khác với giáo chủ của
chúng ta không?”
Văn Nhân Hằng nói: “Chuyện này à…”
Hai vị trưởng lão không chớp mắt nhìn hắn.
Văn Nhân Hằng mỉm cười: “Không nói cho các ngươi, muốn biết thì đi hỏi giáo chủ của các ngươi.”
Hai vị trưởng lão: “…”
Nếu không phải nể tình ngươi là sư huynh của giáo chủ, chúng ta đã đánh ngươi rồi!
Mấy người đi một lúc nữa, Hắc trưởng lão cuối cùng cũng nhìn thấy thủ hạ.
Lúc đó người của Ma Giáo đang đào hố chôn Quỷ tướng công. Hắc trưởng lão nhìn thi thể trên đất, hỏi: “Giáo chủ bảo giết?”
Thủ hạ trả lời: “Giáo chủ bảo sau này gã là trưởng lão.”
Hắc trưởng lão và Miêu trưởng lão hiểu.
Văn Nhân Hằng không hiểu, nhìn bọn họ.
Hai vị trưởng lão trả thù: “Không nói cho ngươi.”
Văn Nhân Hằng cười nói: “Ta có hỏi à?”
“…” Hai người mặc kệ hắn, hỏi xong vị trí của giáo chủ liền chạy đi tìm.
Văn Nhân Hằng chậm rãi đi theo, đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘rắc’, liền ngẩng đầu.
Chỉ thấy cách đó không xa, một người mặc đồ đen buông cổ Tiêu tiên sinh ra, lười nhác ném thi thể xuống đất, rồi đứng thẳng người nhìn bọn họ.
Ánh trăng chiếu lên mặt nạ, khiến y có vẻ thần bí lại nguy hiểm, làm người
ta muốn lại gần nhưng lại khiếp sợ, cao cao tại thượng.
Mặt sẹo nhìn thấy, trong lòng run lên.
Giáo chủ Ma Giáo kia quả nhiên đã quay lại, mong là môn chủ nhà hắn và người nọ đúng là sư huynh đệ.
Diệp Hữu thấy sư huynh híp mắt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nóng rực, liền
nhếch môi, dài giọng nói: “Văn Nhân môn chủ, đã lâu không gặp, ngươi có
khỏe không?”
Hai vị trưởng lão khựng lại, quay đầu trừng Văn Nhân Hằng.
Khốn nạn, giáo chủ không quen thân với ngươi! Ngươi dám gạt chúng ta à!
Văn Nhân Hằng: “…”