Vết thương của Kỷ
thần y không sâu, đã được cầm máu, tiểu đồ đệ rắc chút thuốc là không
sao, đi đến chỉ huy bọn họ nâng dược nhân vào Thiếu Lâm, còn bảo tiểu đồ đệ đút thuốc.
Có người hỏi: “Đây là?”
Kỷ thần y đáp: “Có thể giúp bọn họ ngủ sâu hơn.”
Mọi người hiểu, nhao nhao đi lên hỗ trợ, nhận thuốc từ tay tiểu thần y.
Kỷ thần y nhìn một đống dược nhân, trong lòng thấy buồn cười.
Quân trắng định đánh úp đưa Đức Như, ông và Hiểu công tử đi, nhưng lại bị
hai tiểu tử kia tương kế tựu kế, không chỉ không mang người đi được, mà
còn bù vào một đống dược nhân, càng tiện cho ông và đồ đệ nghiên cứu
thuốc giải, chắc giờ đang tức hộc máu. Chỉ là không ngờ người Ma Giáo
lại đến đây giúp đỡ, đây là chuyện ông không ngờ tới.
Có người đã sớm thắc mắc chuyện này, nhất là các vị tiền bối.
Nhưng các vị tiền bối đều có thể kìm nén cảm xúc của mình, mà một vài hiệp
khách – đặc biệt là người từng bị hai ma đầu kia chọc tức – thì không
thể nhịn được, hỏi: “Trưởng lão Ma Giáo đến Thiếu Lâm, không biết là có
chuyện gì?”
Hắc trưởng lão nói: “Đến tìm Tạ cung chủ, chuyện của bạch đạo ầm ĩ quá, nên giáo chủ của chúng ta bảo chúng ta đến xem sao.”
Nói cách khác là Diệp giáo chủ không đến?
Mọi người không hẹn mà thở phào một hơi. Một vài người không yên tâm, hỏi kỹ: “Vậy Diệp giáo chủ không tới?”
Hắc trưởng lão đáp: “Đến á.”
Mọi người: “…”
Hắc trưởng lão nói: “Nửa đường thì giáo chủ của chúng ta nghe thấy tiếng đàn, chắc đi tìm Đào cô nương rồi.”
Cả đám sầu lo, thầm nghĩ, Đào cô nương chắc chắn sẽ quay về, Diệp giáo chủ chắc cũng đi theo đến Thiếu Lâm, có thể còn ở lại như Tạ Quân Minh nữa, những ngày đó liệu có vượt qua được không?
Tạ Quân Minh nghe vậy nghĩ nghĩ, luôn thấy người nào đó không thể nào lộ
thân phận ngay bây giờ được, thoáng nhìn Miêu trưởng lão và Hắc trưởng
lão đang đi đến chỗ mình, cười khen: “Ngón cổ của Miêu Miêu vẫn lợi hại
như xưa nhỉ.”
“…” Miêu trưởng lão mặt không đổi sắc nhìn y, không đáp lời.
Tạ Quân Minh hỏi: “Giáo chủ của các ngươi không dặn gì khác hả?”
Miêu trưởng lão đáp: “Có, giáo chủ bảo chúng ta đi theo ngươi, bảo ta tiện
thể nghiên cứu dược nhân, xem có cách giải quyết nào không.”
Hắc trưởng lão ở bên gật đầu.
Đây là điều mà giáo chủ muốn nói với Miêu trưởng lão lúc ở trong tiểu viện, đúng là chuyện tốt mà, ngoại trừ đi theo Tạ Quân Minh có hơi mệt mỏi,
thì không có gì là không tốt. Quan trọng nhất là sau này bọn họ có thể
quang minh chính đại xuất hiện với thân phận trưởng lão Ma Giáo, rốt
cuộc không cần trốn trong đám người chọc sâu.
Miêu trưởng lão là người chắc chắn sẽ đi rồi, người còn lại thì chọn đại.
Mấy người bọn họ giành nhau nửa ngày, cuối cùng quyết định rút thăm, tuy
sau khi hắn rút trúng bị đồng bạn như sói như hổ đánh một chập, nhưng
trong lòng rất sướng.
Hắc trưởng lão vui
mừng, nên cũng khách sáo một chút: “Những ngày sau hai ta sẽ ở cùng với
Vô Vọng cung của ngươi, nếu làm phiền gì mong Tạ cung chủ đừng để ý.”
Tạ Quân Minh cười nói: “Không sao, người một nhà cả mà.”
Hắc trưởng lão tiếp tục vui mừng: “Ừ!”
Tạ Quân Minh nhìn cái mặt quý công tử của hắn, không biết lần thứ mấy cảm
khái chẳng hợp với ám vệ gì cả, thuận miệng đùa một câu: “Vậy đêm nay
ngươi ngủ cùng phòng với ta đi.”
Mặt cười của Hắc trưởng lão cứng lại: “… Chuyện này không hay lắm.”
“Ta thấy tốt mà, quyết định vậy đi.” Tạ Quân Minh nói, rồi đứng dậy đi về
phía Văn Nhân Hằng, muốn biết rõ bước tiếp theo bọn họ muốn làm gì.
“…” Hắc trưởng lão nhìn y đi xa. Yên lặng nhìn người của Vô Vọng cung, muốn biết cung chủ của bọn họ nói thật hay là đùa, mấy người kia lập tức
ngẩng đầu ngắm trăng, cung chủ của bọn họ hứng gì nói nấy, có lẽ là
thật, có lẽ là giả.
Miêu trưởng lão kéo
Hắc trưởng lão sang bên, nhỏ giọng nói: “Lời ta nói với ngươi có thể là
thật đấy, Tạ cung chủ không quan tâm là ngủ với ai, lúc trước Tiểu Bạch
nói hắn đồng ý xuống núi là vì một hôm tỉnh dậy thấy Tạ cung chủ nằm
ngay bên cạnh hắn, người chậm như hắn mà chỉ chớp mắt đã bị dọa tỉnh.”
Hắc trưởng lão: “…”
Xung quanh bỗng im ắng, Hắc trưởng lão hồi hồn, nói: “Khoan, võ công Tiểu
Bạch cao như vậy, Tạ cung chủ nằm bên cạnh mà hắn không phát hiện hả?”
Miêu trưởng lão đáp: “Hình như là Tạ cung chủ hạ dược.”
Hắc trưởng lão thấy thương thay cho Bạch trưởng lão, dù sao không có mấy ai trên đời này có thể chống lại sự dày vò của Tạ Quân Minh, Bạch trưởng
lão nhịn mấy ngày mới nhả, đúng là không dễ dàng gì!
Hắn do dự: “Vậy ngươi nói xem ta…”
Miêu trưởng lão vỗ vai hắn: “Đừng giãy dụa, ngươi vẫn nên đi đi.”
Hắc trưởng lão: “…”
Lúc này Tạ Quân Minh đã đi đến cạnh Văn Nhân Hằng, ai ngờ chưa mở miệng thì thấy có mấy người chạy ra Thiếu Lâm Tự, nói phát hiện ba kẻ áo đen bị
bắt lại trói trên cây, trong vạt áo kẻ ở giữa có nhét một bức thư, trên
đó viết đây là người quân trắng phái đi ám sát Đào cô nương.
Mọi người ồ lên.
“Đào cô nương? Không phải Đào cô nương ở bên ngoài sao, lúc nãy ta còn nghe thấy tiếng đàn.”
“Ta cũng vậy… Khoan đã, xế chiều hôm nay ta có thấy Đào cô nương, nàng đi ra ngoài khi nào?”
“Đúng rồi, nàng đi ra ngoài khi nào?”
Văn Nhân Hằng thấy các vị tiền bối đều liếc nhìn hắn, liền đi lên giải
thích ‘Đào cô nương’ trong Thiếu Lâm là hắn tìm người khác giả danh.
Mặc dù hắn không nói kỹ, nhưng mọi người đều có thể nghĩ được, không khỏi bội phục.
Có người không nhịn được hỏi: “Văn Nhân môn chủ, các ngươi đã sớm biết quân trắng bao vây ở đây sao?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Ừ, là sư đệ của ta đoán.”
Ai ai cũng ngưỡng mộ Hiểu công tử, thấy mấy người Từ Nguyên phượng trượng
muốn đi xem mấy kẻ áo đen kia, liền ‘ầm ầm’ đi theo. Tạ Quân Minh đứng
im, nhìn Văn Nhân Hằng: “Y đâu?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Còn ở bên ngoài.”
Tạ Quân Minh hỏi: “Đêm nay có về không?”
“Có thể”, Văn Nhân Hằng nói, “Không còn sớm nữa, Tạ cung chủ không về nghỉ sao?”
Tạ Quân Minh nghe liền biết chắc sẽ không có chuyện gì lớn nữa, gật đầu,
nói với thủ hạ một tiếng rồi về ngủ. Hắc trưởng lão ngồi xổm trên bậc
thang trước cổng Thiếu Lâm Tự, yên lặng nhìn bóng lưng y đi xa, khờ dại
nói với đồng bạn: “Ta ở bên ngoài cả đêm chờ giáo chủ, chắc không cần đi tìm Tạ cung chủ nhỉ?”
Miêu trưởng lão tự hỏi, rồi nghiêm túc nói: “Nếu y không vui nghĩ ra thứ biến thái hơn, vậy ngươi làm sao đây?”
“…” Hắc trưởng lão nghĩ cái tính của Tạ Quân Minh, nhận mệnh mà đi, chầm chậm chầm chậm ôm chăn đi gõ cửa phòng Tạ đại cung chủ.
Tạ Quân Minh mở cửa, nhìn nhìn hắn, cười nhướng mày: “Muốn ngủ cùng ta thật hả?”
“… Không, ta đi nhầm.” Hắc trưởng lão quay đầu bước đi.
Nếu ông trời cho hắn cơ hội chọn lựa lần nữa, hắn sẽ tặng cái thẻ rút được cho người khác — rõ ràng chọc sâu vui hơn!
Miêu trưởng lão thấy hắn đi rồi quay lại, hỏi: “Sao vậy?”
Hắc trưởng lão rất muốn đánh hắn, nhưng nghĩ đến cổ trùng khắp người hắn, liền ngồi xổm nói: “… Ngươi đừng nói chuyện với ta.”
Trên đất trống trước cổng có cắm mấy cây đuốc vẫn còn đang rực cháy, ngọn
lửa lập lòe trong gió đêm, rồi bị đệ tử Thiếu Lâm dập tắt. Trăng treo
vẫn sáng, ánh trăng bàng bạc chiếu lên đường núi, không một bóng người,
yên lặng chỉ có tiếng gió thổi.
Ngụy trang chủ và Đinh các chủ dẫn người đuổi theo Quỷ tướng công, vẫn còn chưa quay lại.
Từ Nguyên phương trượng và Huyền Dương chưởng môn phái người của Thiếu Lâm và Võ Đang đi giúp, cũng đều chưa có tin.
Nhóm hiệp khách có một phần đang chờ bọn họ, một phần là muốn biết Diệp giáo chủ đi giúp Đào cô nương có bắt được kẻ thổi sáo không, có người thấy
Văn Nhân môn chủ không đi nên cũng ở lại, còn có người muốn xem có
chuyện gì nữa hay không, nên xung quanh vẫn có rất nhiều người.
Văn Nhân Hằng mặc kệ tầm mắt xung quanh, đi đến chỗ Ngụy Giang Việt đang đứng thẳng ở đằng trước, hỏi: “Ngươi đang nghi ngờ?”
Cả người Ngụy Giang Việt cứng đờ, nói: “Cái gì?”
“Ngươi chỉ dùng một ám khí, còn không bị thương gì, cho nên ngươi đang nghi
ngờ”, Văn Nhân Hằng nói, “Nếu ngươi không thấy có gì, thì chắc chắn đã
không thể chờ được mà nói cho ta biết phụ thân ngươi không đáng nghi.”
Ngụy Giang Việt im lặng một lúc rồi nói: “Ta nói theo những lời ngươi dặn, nhưng thời gian quá ngắn…”
Văn Nhân Hằng cắt ngang: “Không cần nói chi tiết cho ta.”
Thực ra Ngụy Giang Việt biết không cần nói nhiều, hiềm nghi của phụ thân
cũng không rửa được, chỉ có thể tiếp tục im lặng, thấy Văn Nhân Hằng đi
đến nói mấy câu với trưởng lão Ma Giáo, rồi cùng đi về phía đường núi,
liền hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Đi tìm sư đệ ta.”
Ngụy Giang Việt lo lắng cho Hiểu công tử, muốn đi theo, nhưng chưa kịp bước đã bị một lực mạnh vô hình giam chặt tại chỗ.
Nếu… Nếu phụ thân đúng là quân trắng, vậy sư phụ của Hiểu công tử đã bị phụ
thân hại chết, võ công của Hiểu công tử mất hết cũng do phụ thân.
Hắn cảm giác ánh trăng xung quanh như biến thành khí lạnh, từng chút từng
chút xâm nhập ngũ tạng lục phủ, lạnh đến mức sắp mất đi tri giác.
Hắn nghĩ, nếu tất cả là thật, vậy mình còn mặt mũi nào mà đi gặp người ta?
Đường núi vẫn yên lặng như trước.
Miêu trưởng lão và Hắc trưởng lão không thoải mái đi cùng Văn Nhân Hằng, đi
được vài bước nói: “Giáo chủ không bảo chúng ta đi tìm y, nếu chúng ta
đi theo ngươi, người khác nghi ngờ thân phận của y, làm lỡ chuyện của y
thì sao đây?”
Văn Nhân Hằng mỉm cười: “Sư đệ ta ở cùng Đào cô nương, giáo chủ của các người cũng nửa đường đi tìm Đào cô nương, ta lo cho sư đệ, các ngươi lo cho giáo chủ, chúng ta cùng đi tìm bọn họ, vậy có gì sai?”
Hai vị trưởng lão nghĩ thầm cũng đúng, nhưng vẫn chần chừ: “Vậy…”
Văn Nhân Hằng săn sóc: “Nếu các ngươi sợ thì bây giờ về đi.”
Hai vị trưởng lão: “Chúng ta không sợ!”
Văn Nhân Hằng cười nói: “Ừ.”
Miêu trưởng lão đi mấy bước, thấy đây là cơ hội, liền nói: “Còn nữa, đừng
thấy giờ giáo chủ của chúng ta mất trí nhớ nên ngươi thích lừa y cái gì
thì lừa.”
Hắc trưởng lão ủng hộ: “Đúng đó!”
Văn Nhân Hằng kinh ngạc: “Các ngươi nghe theo lệnh y đến Thiếu Lâm, sao các ngươi lại cho rằng ta còn nghĩ là y mất trí nhớ?”
Hai vị trưởng lão: “…”
A đúng rồi, trước luôn nghĩ phải đánh Văn Nhân Hằng một trận, nên quên mất chuyện này.
Văn Nhân Hằng nhìn bọn họ: “Y vẫn chưa nói cho các ngươi biết chuyện của ta với y?”
Tóc gáy hai vị trưởng lão dựng thẳng.
Miêu trưởng lão nghiêm túc hỏi: “Chuyện của các ngươi? Chẳng lẽ ngươi đã làm gì y rồi?”
Hắc trưởng lão nói: “Ta nói cho ngươi biết Văn Nhân Hằng, tuy tính ta rất
tốt, nhưng nếu ngươi dám làm gì giáo chủ của chúng ta, ta sẽ không tha
cho ngươi!”
Mặt sẹo từ đầu đến cuối đều đi theo phía sau, mồ hôi lạnh chảy tong tong.
Hắn nghĩ Diệp giáo chủ đã khôi phục trí nhớ rồi sao, đây là chuyện gì a,
rồi lại nghĩ Diệp giáo chủ thông minh như vậy, chắc chắn đã nhìn thấu
tâm tư của môn chủ, nhìn phản ứng này của trưởng lão Ma Giáo, liệu bọn
họ có đánh nhau không?
Văn Nhân Hằng nhìn bọn họ, nói: “Đầu tiên, ta với y đúng là sư huynh đệ.”
Hai vị trưởng lão đồng thanh: “Ngươi lừa quỷ hả!”