Hình như mối quan hệ này không có gì gọi là chắc chắn cả.

Valentine ngày đó chỉ một bát ma lạt nóng, cảm giác có gì đó không đúng. Quý Lăng Xuyên đưa cô đi ăn xong thì phải bay đến Thượng Hải ngay đêm đó, tiếp tục cảnh quay trên núi cho bộ phim cổ đại chuẩn bị ra rạp.

Chớp mắt đã hơn một tháng không liên lạc, biết anh bận bịu nên cô cũng không dám quấy rầy, nhưng lúc nào cũng nhớ đến anh.

Rất nhớ rất nhớ anh…

Buổi hẹn đầu tiên ấy, cô cũng từng nghĩ, một ngày lễ bình thường như vậy nhưng anh vẫn vội vàng bay về đây, không phải chỉ vì… muốn gặp cô chứ?

Vội vàng thay đổi suy nghĩ, cuộc sống cũng không phải là bộ phim thần tượng, nhất định là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Hai người bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau có ba lần. Cô thích anh nhiều năm như vậy, đến bạn thân nhất của mình cô cũng không nói ra.

Khi đó cô đã là sinh viên năm nhất, trường đại học cách nhà cô khá xa, ở nội trú cũng được. Nhưng cô vẫn cố chấp đi từ nhà đến trường, để được qua cửa hàng tiện lợi dưới tầng nhìn anh một chút, may là cửa hàng cũng không quá nhiều việc, cô vẫn có thời gian trò chuyện đôi câu với anh.

Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần nói chuyện với anh đều là mấy chủ đề không đâu. Mặc dù thích anh thì thích thật đấy, nhưng căn bản là cô không hề biết theo đuổi người khác. Nhiều nhất cũng chỉ là đỏ mặt hỏi anh: “Hôm nay anh có bận không?” hoặc là “Hôm nay có trứng luộc nước trà không anh?” thôi. Toàn mấy chuyện tào lao vụn vặt. Kỳ kèo gần một năm, đến tỏ tình cũng không dám, mãi đến khi cửa hàng tiện lợi bị dỡ bỏ, cô cũng chưa biết là anh có bạn gái hay không?

Có lẽ bởi anh rực rỡ quá, nên cô không dám suy nghĩ sâu xa, cảm giác chỉ cần được nhìn thấy anh, được nghe thấy giọng anh là tốt lắm rồi. Vậy mà bây giờ…

Tựa như chẳng có gì xảy ra cả… Nói chuyện với anh vẫn là mấy chủ đề không não, thật sự không muốn thừa nhận rằng mấy năm qua bản thân chả có tí tiến bộ nào…

“Này, sao lại ngu người ở đây thế này?” Đồng nghiệp đi tới phòng nghỉ, nhìn thấy cô cầm cốc đứng suy tư cạnh máy pha cà phê cả buổi thì lên tiếng hỏi han.

“Ơi?”

“Cậu đứng ở đây nửa tiếng trời, cà phê thì không rót? Sao thế? Mộng xuân à?”

Thật là…Một câu đã nói trúng rồi.

Mặt Từ Đông Đông như muốn nổ cái “Bùm” một phát.

“Wowww không nhận ra cậu luôn!! Lai lịch người ta thế nào lại để cho phụ nữ lớn đầu như này còn trưng ra cái mặt hồi xuân như thiếu nữ…”

“A! Mình có điện thoại gọi!” Đồng nghiệp nói thẳng toẹt như vậy khiến Từ Đông Đông không biết ứng phó thế nào, may là có chuông điện thoại đã cứu vớt đời cô, là một dãy số lạ.

Cô ấn nghe, giọng nói chuyên nghiệp: “Xin chào.”

Đầu bên kia vang lên giọng cười trầm rồi mới nói một câu: “Anh đây.”

Chỉ đơn giản là hai chữ “Anh đây” thôi mà xuyên thẳng vào trái tim cô. Thời gian trôi đi,cảm giác tê dại vẫn còn ở đây.

Từ Đông Đông đi ra hành lang yên tĩnh, hai người nói rất nhiều tựa như lúc ăn cơm với nhau vậy. Anh chỉ cần gợi ra một chủ đề là cô đã có thể nói liên tục, còn anh thì im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ thêm vào đôi câu, không hề gây lúng túng cho cả hai, tựa như hai người đã quen biết nhau rất lâu rồi. Nhưng rồi ở bên kia có người đến tìm, anh mới nói một câu: “Xin lỗi, anh phải đi một lát.”

Cô vội vàng nói không sao đâu, vừa muốn ngắt điện thoại thì nghe thấy anh gọi tên mình.

“Đông Đông.”

“Dạ?”

“Cảnh tiếp theo sẽ quay ở Tam Á, nhưng phải quay đến ba tháng, em muốn tới xem không?”

“Tam Á ạ…” Cô kéo dài giọng, bởi vì cô đang nghĩ cách làm thế nào để xin nghỉ phép.

Anh lại nói tiếp, giọng nói tràn đầy vẻ mệt mỏi: “Lâu rồi không gặp, có chút nhớ em rồi.”

Thật sự là…

Quá tuyệt vời!!! Quá tuyệt vời!!!

Hết chương 4.