Đến khi lên máy bay rồi, Từ Đông Đông vẫn còn suy nghĩ có phải chuyện hai người phát triển quá nhanh rồi không?

Câu trả lời thì chưa có nhưng người thì đã vội vã đến Tam Á rồi.

Với lại, anh đưa ra lý do như vậy, làm người ta không biết phải từ chối sao nữa.

Từ Đông Đông cũng đã xong kỳ thực tập, được nghỉ năm ngày, không thể xin nghỉ dài hạn được.

Bởi vì vừa mới nghỉ Tết Nguyên đán nên giờ xin nghỉ lần nữa cũng không hay lắm. Vì vậy lại nhịn, đợi anh quay phim được hai tháng rồi mới mua vé máy bay.

Cô không hề nói gì với Quý Lăng Xuyên, muốn tặng anh một bất ngờ. Ai ngờ vừa xuống máy bay, mở Weibo ra lướt đều là tin động trời của báo “Hẹn gặp thứ tư.” Ấn vào link báo, hiện ra một loạt ảnh cùng ngôn từ vô cùng hùng hồn, bùng nổ tin tức nam diễn viên nổi tiếng đang hẹn hò cùng với nữ diễn viên mới nổi trong ngành.

Nam diễn viên nổi tiếng là Quý Lăng Xuyên còn nữ diễn viên mới nổi là cô gái mà anh hợp tác trong bộ phim trước đây.

Đây là lần đầu tiên Từ Đông Đông thấy chữ [HOT] đỏ chói bên cạnh tiêu đề báo lại gai mắt như vậy.

Đêm đã buông rồi, cô vẫn đứng ở cửa ra vào sân bay, gió lạnh thổi tới, cô mặc một chiếc váy dày nhưng tâm can là ngổn ngang những suy tư, lo lắng, lúng túng, cảm giác muốn khóc lại bùng lên.

Cuối cùng chọn cách không gọi điện cho anh mà trực tiếp gọi xe đến khách sạn Yalong Bay Marriott, cách khá xa khách sạn Park Hyatt mà anh đang ở.

Thủ tục xong xuôi, về được phòng cũng đã rạng sáng rồi, nằm ở trên giường trằn trọc mãi không chợp mắt được, nghĩ rất nhiều, không đâu vào đâu, cả người trống rỗng. Ngày hôm sau thức dậy, soi gương mới thấy mắt như gấu trúc. Rửa mặt xong mở cửa ra ngoài thì thấy Quý Lăng Xuyên đứng đợi ở trước cửa.

Cô ở phòng tầng hai có vị trí nhìn ra vườn, bởi vì giá rẻ nên phong thủy không tốt lắm. Dưới ánh đèn, anh cởi mũ ra. Ánh đèn vàng rọi xuống mắt anh tựa như lớp màu đậm phủ lên tranh sơn dầu.

“Chào buổi sáng.” Bỗng nhiên có nhân viên dọn phòng đi qua chào làm Từ Đông Đông sợ hết hồn, vội vàng kéo anh vào phòng rồi đóng cửa lại.

“Em thấy tin trên Weibo rồi.” Anh mở miệng nhưng lại mang theo ý khẳng định.

Làm sao anh biết được?

Câu hỏi còn chưa được thốt ra thì anh đã nói tiếp: “Hôm đó đông người lắm, cũng phải mười mấy người.”

Từ Đông Đông cuối cùng cũng nhận ra rằng anh chạy đến đây để giải thích. Tâm tình cũng đã được buông lỏng, thậm chí còn giở giọng trách mắng phóng viên: “À nên đặc biệt cắt riêng hai người ra ạ? Sao giờ phóng viên nào cũng như vậy thế nhỉ?”

Nỗi buồn tới nhanh mà đi cũng nhanh. Bởi vì còn bực mình nên không để ý vẻ mặt của anh lúc này, trông anh như vừa trút được gánh nặng vậy.

Khách sạn Từ Đông Đông ở có phục vụ ăn sáng, nhưng anh lại đang ở đây, không thể đi ăn được. Không còn cách nào khác đành phải đặt thức ăn bên ngoài cho cả hai. Đang ăn một nửa cô mới nhớ ra chuyện cần hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”

Anh trả lời đơn giản: “Mẹ em nói.”

Từ Đông Đông có thói quen tắt điện thoại vào ban đêm, anh không liên lạc được cho cô đành phải gọi điện cho mẹ mình đòi số của mẹ Từ Đông Đông, gọi thẳng đến giải thích mọi chuyện.

Anh kể vô cùng bình tĩnh, cô chỉ biết ngơ ngác, nghe xong thì cúi đầu xuống xúc hai thìa cháo nhưng lại không cảm nhận được vị nữa. Cứ nghĩ đến việc anh lo lắng cho mình mà tim lại rung rinh, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ăn bữa sáng thôi mà thật vất vả, mãi mới xong, anh cũng nên đi rồi. Tiễn anh ra ngoài rồi xoay người nhìn trong gương mới nhận ra mình xấu hổ như thế nào… Hối hận quá đi mất thôi… Ngẩng mặt lên thì thấy anh đang nhìn mình hỏi: “Cứ đuổi anh về như thế à?”

Lông mày cô hơi nhếch lên, không hiểu anh đang nói gì. “Không thì sao ạ?” trên mặt là dấu hỏi to đùng.

Giây tiếp theo cô trơ mắt nhìn anh cúi người xuống hôn môi mình.

Nhẹ nhàng, thuần khiết và nghiêm túc biết bao nhiêu.

Hết chương 5.