Lý Chiển đi bộ dọc theo cung đường, con đường này vốn dĩ là đường bốn làn xe vô cùng tấp nập.

Nhưng trước đây mấy năm, con đường đã được cải tạo thành phố đi bộ.

Đi qua con phố này sẽ là nhà hát thành phố, rẽ trái một chút là căn nhà ba tầng lọt thỏm giữa những tàng cây cổ thụ.

Đó chính là căn nhà mà Lý Chiển chọn thuê để làm cửa hàng hoa mang tên Păn xê.

Păn xê là bạn của cô.

Tên cũng rất đặc biệt.

Thụy Panse.

Bạn bè gọi dần dần thành Păn xê.

Loài hoa thương nhớ.

Ba Thụy của Păn xê dành một tình cảm vô cùng sâu đậm cho mẹ của cô ấy.

Tình cảm đó được gửi gắm qua tên của cô.

Khi sinh con, bà ấy bị biến chứng không thể cầm máu được và ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ, khi mà tình yêu của ông và bà đang độ nồng nàn nhất.

Đứa con gái duy nhất ra đời trong sự đối lập giữa niềm vui, sự mãn nguyện và bất hạnh, đau đớn.

Ba Thụy có được con gái, viên ngọc trên tay, là kết tinh tình yêu của ông dành cho vợ; nhưng lại phải mất đi vợ, kho báu vô giá của đời ông.

Gửi gắm niềm thương yêu của ông, sự chờ đợi, sự hi vọng của ông dành cho bà, qua cái tên con gái.

Hoa Păn xê.

Loài hoa của niềm nhớ thương day dứt không nguôi.

Mãi tận đến bây giờ, ba Thụy vẫn không tái giá, dù con gái duy nhất đã lập gia đình và cũng đã có con trai.

Đẩy cửa kính, Lý Chiển vừa bước vào đã nghe tiếng trẻ con:

- Chi chi… Tiếng nhóc con Thụy Khang đang bập bẹ tập nói vang lên.

Lý Chiển cười tươi rói:

- Dì à.

Là dì dì không phải là chi chi.

Đứa bé cũng cố gắng lặp lại lời cô, đôi mắt tròn xoe lúng liếng nhìn cô: - Chi chi..

chi chi.

Tiếng Păn xê ở phía sau khóm hoa vang lên:

- Hôm nay cậu về sớm à.

Sao không về nhà mà ghé đây?

Păn xê người nhỏ xíu, bị lọt thỏm giữa đám hoa hồng mà bên vườn mới chuyển đến cho cô.

Tiếng kéo cắt hoa liên tục vang lên “cạch, cạch…”

- Tớ thấy mệt nên về sớm.

Chiều nay mẹ con cậu định ăn gì chưa? Lát tớ đi siêu thị mua đồ mình nấu lẩu nha.

Lý Chiển quăng túi xách lên ghế, đi vòng ra sau quầy, mở tủ lạnh rót một ly nước.

Cô ngửa cổ tu liền một hơi, thì bên ngoài vang lên tiếng nói:

- Tôi muốn mua hoa.

Âm thanh quen thuộc ám ảnh Lý Chiển mấy ngày nay giờ lại xuất hiện.

Cô không kịp nuốt ngụm nước trong cổ họng đã bị sặc đến đỏ cả mặt, chảy cả nước mắt.

Nhìn vẻ mặt của cô thật là thảm thương.

Păn xê đứng lên nhìn người đàn ông đang đứng trước quầy, rồi quay vào nhìn Lý Chiển.

Cô tỏ vẻ thắc mắc chưa kịp nói gì thì Tư Hà, cô nhân viên của cửa hàng, đã bước nhanh ra phía trước, tươi cười hỏi người đàn ông một cách lịch sự:

- Xin hỏi anh mua hoa gì ạ?

- Hoa Cúc trắng.

Người đàn ông trả lời ngắn gọn.

- Anh muốn gói lại như thế nào ạ, để dùng cho dịp gì ạ?

Tư Hà nhẹ nhàng nói, thỉnh thoảng còn trộm mắt nhìn người đàn ông phía trước.

Trong giọng nói có chút run rẩy, ngưỡng mộ, say mê.

...

Lý Chiển ở phía sau nghe đến “Hoa cúc trắng” bỗng cô bất giác ho sặc sụa.

Cô vỗ vỗ ngực mình để làm dịu cơn ho.

Cả người còn tựa hẳn vào cánh cửa ngăn quầy tiếp tân với căn phòng nhỏ bên trong.

Thấy bạn ho dữ dội, Păn xê đẩy chiếc xe Thụy Khang đang ngồi vào bên trong quầy, đưa cho nó chiếc xe đồ chơi, rồi bước đến bên Lý Chiến:

- Tiểu Mật, cậu làm gì ho dữ vậy?

Păn xê vừa hỏi, vừa đưa tay vỗ vỗ vào sau lưng của Lý Chiển.

Lý Chiển dùng âm thanh vô cùng gắt cổ của mình nói nhỏ vào tai của Păn xê:

- Cậu có biết người đàn ông ngoài kia không?

- Không biết.

Người quen của cậu à? Păn xe thắc mắc.

- Ừm, lúc ở phòng trà hắn từng tặng cho tớ bó hoa cúc trắng!

Mắt Păn xê trợn ngược, sửng sốt, cô lắp bắp:

- Hoa cúc trắng … anh ta mua… là tặng cho cậu? Sao nghe giống đi viếng mộ tổ tiên?

Lý Chiển hừ một tiếng:

- Cái tên thần kinh đó, hắn…

Cô chưa kịp nói gì thì bên ngoài người đàn ông đã nói tiếp, sau khi đưa mắt nhìn xung quanh cửa hàng hoa:

- Tôi nói là hoa cúc trắng nhưng là cúc họa mi màu trắng.

Bàn tay Tư Hà khựng lại, vậy mà cô tưởng anh ta mua hoa cúc trắng, lại còn tiện tay chọn sẵn cho anh, nhưng không sao.

Vẻ mặt của Tư Hà vẫn rạng rỡ, mặc kệ, nếu mình lấy được lòng của người này, có thể mai này mình sẽ sống khác.

Vẻ bề ngoài cho thấy anh ta rất đặc biệt thu hút.

Tuy ăn mặc có chút bốc đồng nhưng chắc chắn là một người có tiền.

Quần áo của anh ta đang mặc trên người, tuy chói lóa khó nhìn một chút nhưng rõ ràng là hàng đặc biệt cao cấp.

Bên trong Păn xê lại tiếp tục nhìn Lý Chiển:

- Tiểu Mật, cậu và anh ta… phải hay không … hai người có gian tình?

- Vì sao lại hỏi vậy? Lý Chiển hất cằm.

- Vì sao anh ta lại biết cậu thích cúc họa mi.

Lại còn màu trắng?

- Ừm, ai biết, nhiều khi anh ta tặng ai khác thì sao?

Lý Chiển rụt rụt vai, bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm.

- À, Băng Băng này, sau này cậu có thể đừng gọi tớ là Tiểu mật nữa được không?

Lý Chiển sực nhớ ra điều gì đó, cô hỏi một câu không liên quan đến việc đang nói.

- Lại chuyện gì nữa…? Păn xê vô cùng hoài nghi biểu hiện hôm nay của bạn mình.

- À… không … không có gì.

Cô chỉ chợt nhớ cái tên kia tự dưng gọi cô là Mật Mật khiến cô thấy dị ứng với cái chữ Mật này.

Rõ ràng cũng là một từ, trong miệng Păn xê thì cô thấy rất bình thường.

Còn phát ra từ miệng tên đó, sao cô thấy nổi da gà?

Lý Chiển bước ra ngoài, lấy túi xách cầm lên, cô đưa tay ngắt ngắt hai gò má của Thụy Khang rồi giọng dịu dàng nói:

- Chi chi đi chợ mua đồ ăn cho A Khang nè.

Có thích ăn kem không nè, lát chi chi mua cho con kem.

Nào thơm chi chi một cái đi nào!

Cô cúi người hôn một cái thật kêu vào mặt của thằng bé.

Nó mím mím môi quay sang mẹ nó, chỉ chỉ vào mặt mình rồi lại nhìn Lý Chiển.

Nó tỏ vẻ không hài lòng khi "Chi chi" hôn nó.

Hành động của thằng nhỏ khiến Lý Chiển và Păn xê bật cười thật to, giòn giã.

Cô mắng yêu:

- Cái tên đáng ghét này, sao mà con đáng yêu thế hở?

Cô lại nựng thằng bé một cái nữa rồi quay người bước ra khỏi cửa hàng.

Cách đó mấy bước chân, người đàn ông vừa mới mua hoa đang đứng dựa vào thân cây cổ thụ, trên tay còn cầm bó cúc họa mi.

Quần áo sặc rỡ trên người anh dường như đối lập với bó cúc họa mi trắng tinh khiết kia nhưng không hiểu sao, khi Lý Chiển ngẩng đầu nhìn thấy, bất giác trong đầu cô chỉ có hai chữ: hài hòa.

Mấy người đi đường ngang qua cũng đều không nhanh không chậm liếc nhìn anh một cái.

Mấy cô gái đi từ nhà hát qua cũng đỏ mặt khi thấy hình ảnh này.

Ngưỡng mộ người được anh chờ đợi.

Lý Chiển bước tới, dáng người vẫn luôn cao ngạo, cô nhìn Nghị Hằng:

- Ồ, sếp tổng, vì sao anh ở đây?

- Chờ người, tặng hoa.

- À, vậy tôi đi trước nhé.

Thấy anh có vẻ hờ hững, cô vội nói rồi bước qua.

Không ai thích lúc mình hẹn hò bị người khác quấy nhiễu đâu

- Tôi chờ em hơi lâu đấy.

Nghị Hằng phun ra một câu khiến bước chân nghênh ngang của Lý Chiển dừng lại.

Cô nhìn anh chằm chằm như đoán xem có phải mình nghe nhầm hay không.

Không thấy anh nói gì nên cô bất giác nhìn xung quanh xem ngoài mình ra còn có ai nữa không.

Không ai cả, cô chỉ chỉ tay vào mình rồi nhìn anh:

- Anh nói tôi?

- Ừm, Mật Mật.

Cúc họa mi này cho em.

Nghị Hằng đưa cô.

- Hả… anh?

Lý Chiển giật mình, ngơ ngác, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Cái tên này lại có vấn đề gì nữa rồi? Ghé cửa hàng hoa nhà mình, mua hoa cho mình sao? Có phải hắn trốn trại thần kinh ra không đấy? Mình và hắn liên quan gì mà tặng hoa? Đây cũng không phải phòng trà mà?

Thấy biểu hiện rối rắm vẫn còn trên gương mặt cô, Nghị Hằng tỏ vẻ không để ý, anh bước lại, kéo tay cô lôi đi:

- Đi thôi, tôi đưa em đi siêu thị.

À, tôi quên mất, tôi chỉ thích ăn lẩu thái cay thôi.

- …

Lý Chiển lại tiếp tục bị tuột IQ, cô ngơ như tượng, để mặc Nghị Hằng nắm tay mình kéo đi trên phố đi bộ.

Hả, hóa ra là hắn biết mình ở trong cửa hàng hoa đó nên chờ mình? Còn nữa hắn biết mình thích cúc họa mi? Tại sao hắn biết? Mà chuyện của mình liên quan gì hắn chứ? Lại còn… thích ăn lẩu thái cay??? Tên thần kinh này, ai nói nấu cho hắn ăn? Khi Lý Chiển hoàn hồn lại thì cô đã ngồi trong xe của Nghị Hằng, cô kéo kéo cánh cửa xe:

- Tôi có đi xe mà.

- Ngồi yên đó, ở đây đậu xe lâu dễ bị cảnh sát giao thông nhìn thấy.

- …

Khóe miệng Lý Chiển giật giật, anh đậu nãy giờ có sao đâu, bày đặt.

Mà khoan, ai mượn hắn dẫn cô đi siêu thị chứ? Cô có phải trẻ con đâu? Sợ lạc à?

Cô bị "tên thần kinh" trong miệng của cô, đưa đi siêu thị, sau đó hộ tống cô về nhà.

Hộ tống cô nấu lẩu và hộ tống cô ăn lẩu.

Hai mẹ con Păn xê vẫn còn bộ dáng chưa biết được chuyện gì đang xảy ra thì Nghị Hằng, sau khi ăn xong đã nhanh chóng rời đi.

- Cậu nói thật đi, cậu đang quen anh ta sao? Sao lúc ở cửa hàng bảo là không có? Còn có cúc họa mi kìa…?

- Được rồi, tớ không biết chuyện gì đang xảy ra đâu? Đừng hỏi tớ.

Cái tên thần kinh ấy…

- Cậu? Cậu nói ai thần kinh? Tổng giám đốc công ty La Hằng mà cậu gọi là tên thần kinh à?

Păn xê vừa nói vừa dùng khăn giấy lau miệng cho Thụy Khang, thằng nhóc háu ăn, đòi ăn cho được bây giờ nước mắt nước mũi tèm lem vì cay.

Lý Chiển mở tủ lạnh lấy hộp kem lúc nãy cô mua đem ra cho Thụy Khang, cô nhìn một đống kem đủ các mùi vị trái cây trong tủ lạnh, khóe miệng cô nhếch lên.

Hừm, cái tên này, hắn tưởng mình bán kem dạo à? Nhìn nhóc Thụy Khang sung sướng tận hưởng vẻ mát lạnh của kem tan trong miệng, cô thấy buồn cười.

Nhưng nghĩ đến câu hỏi của Păn xê cô không cười nổi:

- Bên tớ đã làm lộ bản vẽ thiết kế đã kí kết với La Hằng, hắn đòi bồi thường.

Lý Chiển uể oải nói tiếp:

- Nếu không bồi thường hắn kiện Diễm Diễm tội gian lận thương mại.

- Hả? Nghiêm trọng thế sao?

- Ừ, sau đó, hắn bỗng nhiên thay đổi, bắt tớ phải phụ trách bản vẽ cho toàn bộ dự án tiếp theo của hắn.

Chính vì vậy mà tớ bận bù đầu bù cổ mấy hôm.

Hôm nay mới rảnh rỗi mà chuồn sớm.

Ai dè, còn bị quấy rối nữa…

Hây da… Lý Chiển thở dài, rồi xoay người nằm sấp xuống sô pha.

- À, nhưng vì sao hôm nay hắn lại tặng hoa cho cậu còn đưa cậu đi siêu thị, ở lại nấu lẩu rồi ăn xong mới về?

Păn xê vẫn chưa hết thắc mắc, mặc dù trong lòng cô có chút nghi ngờ, rằng bạn của mình, nó chậm rùa trong tình cảm.

- Ừm, … chắc hắn ghi nợ tớ hôm trước bẻ tay hắn đây mà.

Giọng cô ủ rũ.

- …

Ai đời có cách ghi hận bằng cách này không, Păn xê nghĩ nghĩ.

Cái tên cà chớn này, lần sau gặp lại đừng hòng chị đây nhân nhượng.

Cứ nghĩ cả ngày hôm nay mình bị hắn dắt mũi còn thiếu vỗ đầu khen ngoan nữa thôi là cô thực bực mình.

Tốt, lão nương sẽ tính gấp đôi tiền chi phí dự án cho anh.

Lý Chiển nhíu nhíu mắt, ngủ lăn ra trên sô pha..