Liên tiếp mấy ngày trôi qua, kể từ khi Nghị Hằng hộ tống cô ăn lẩu thì cô đã không gặp anh ta.

Dự án thiết kế mới chỉ hoàn thành được một phần.

Cô định hỏi ý anh xem như thế nào.

Cô cũng không biết tính tình người này trắng đen ra sao.

Thường thì anh ta trông ngổ ngáo, lếu tếu nhưng khi làm việc thì vô cùng nghiêm túc.

Đôi khi cô cảm thấy anh ta thật đáng nể.

Anh ta chú ý đến từng chi tiết nhỏ trong bản thiết kế.

Phần nào anh chưa rõ anh còn yêu cầu cô giải thích tỉ mỉ, sau khi cảm thấy hài lòng rồi thì anh mới cho qua.

Chính vì vậy mà đã ngót nghét một tháng trời, cô chỉ mới hoàn thành một phần ba của toàn bộ.

Nhiều lúc cô nghĩ, cái tên này, tính tình thất thường như vậy, liệu hắn có ghi hận vụ lần trước mà hạch sách cô hay không? Rõ ràng cô nói kĩ năng thiết kế của Diễm Diễm cũng rất tốt, cô yêu cầu giao cho em ấy một phần để cô còn bớt việc, anh ta ung dung nói:

- Vậy em giao phần hợp đồng của các nơi khác cho cô ấy đi.

- Nhưng..

- Trong thời gian này, em chỉ làm việc cho tôi thôi.

Okie?

Lúc đó cô bỗng suy nghĩ lại.

Hứ, cái tên này mà được nết gì.

Cô uống lộn thuốc hay sao mà nghĩ tốt về hắn chứ! Tất nhiên là cô vẫn chưa biết lão nhị kia còn là một tay ăn chơi sành điệu của đất này.

Nếu như cô biết được bộ sưu tập xe hơi của anh ta thì cô có ngã chỏng vó ra mà bất ngờ hay không thì cũng không chắc.

Quan trọng hơn là, anh còn là một tuyển thủ bóng đá của câu lạc bộ bóng đá Sky thu hút khoảng hơn một trăm thành viên chính thức.

Họ thường thi đấu giao lưu với các đội khác ở các thành phố khác một năm hai lần.

Giải thưởng thuộc về người chiến thắng rất cao do các thành viên tham gia đều là những kẻ có máu mặt.

Tuy nhiên, họ ăn chơi lớn như thế không có nghĩa là sa đọa.

Ngược lại, người chiến thắng thường góp toàn bộ giải thưởng của mình cho Quỹ tương trợ trẻ em làng SOS.

Đối với họ thì, tấm lá cờ lưu niệm mới đáng quý.

Bởi nó thể hiện đẳng cấp của họ trong mắt các thành viên.

Hôm nay, nhóm thành viên câu lạc bộ bóng đá Sky, tổ chức liên hoan ở quán S – Phố của Cao Dương.

Toàn bộ tòa nhà đều được bao trọn.

Kể cả phòng trà trên cùng.

Tuy nhiên, với phòng trà do kế hoạch đã lên từ tháng trước để tiện cho việc mời ca sĩ, cho nên nó vẫn hoạt động như thường lệ.

Mới 5 giờ chiều, nhưng tầng hầm tòa S – Phố đã đặc nghẹt xe đậu.

Nhiều chiếc xe có giá trị khủng khiếp không có chỗ để dành phải đỗ dọc theo con đường bên phải.

Một loạt các hiệu xe đua nổi tiếng muốn đâm thủng mắt người đi đường.

Hai bánh có, bốn bánh có, đủ loại các màu sắc.

Chỉ còn thiếu các cô người mẫu đứng tạo dáng bên cạnh xe nữa thì người ta có thể tưởng tượng đây là triển lãm xe đua quốc tế.

Lý Chiển nhìn nhìn một dãy xe đua đang chiếm toàn bộ con đường, trong lòng có chút cảm khái.

Hây da, đây là diễn tập để phô trương lực lượng? Cô nhìn lại chiếc xe merc của cô, kéo kéo khóe miệng tự giễu.

Cô đã chăm chỉ làm lụng vất vả mấy năm mới có thể mua được nó.

Thế mà những người này..

Ai, thật mình không thể so được với người có tiền.

Nhiều khi mình đi ngoài đường, nhìn một người mặc áo thun ba lỗ, quần bò ngắn ngủn kiểu như "bị chó táp" phải, mình chớ có khi dễ họ.

Nhiều khi họ ngồi quán cà phê vỉa hè, kêu ly cà phê đen bảy ngàn đồng chứ họ đang bàn với nhau về việc mới bán một cao ốc, một trung tâm thương mại hoặc đang chuẩn bị xây một khu căn hộ cao cấp dọc bờ sông thành phố! Cho nên mọi việc trên đời này đều có khả năng xảy ra.

Chỉ là nó không có khả năng xảy ra với bạn mà thôi.

Lý Chiển nghĩ nghĩ sau đó cô quăng ra sau đầu những suy nghĩ vớ vẩn đó, chỉnh sửa lại dáng đi thẳng tắp bước vào tòa S – phố.

Ngay khi cô vừa bước vào cửa thì Cao Dương đã đợi sẵn đó, lão vẫy vẫy cô:

- Baby, anh có chuyện muốn thương lượng với em.

- ? Lý Chiển nhìn anh như nói, "mời".

Cao Dương châu châu đôi mày đậm đen của mình thầm than thở.

Ngay cả một lời mà cô ấy cũng tiết kiệm với mình, không thèm nói ra.

Quả thật, tốt nhất nên thành thật, nếu không anh sẽ thê thảm dưới móng vuốt của cô.

Lần trước anh đã nhìn thấy cô tát một tên loi choi dám giở trò sàm sỡ với cô ở phòng trà, khiến anh hoang mang cực độ.

Sau đó không những anh vừa phải đi năn nỉ người kia để yên cho mình làm ăn, anh còn phải đi năn nỉ cô.

Anh thật không biết, ai mới là chủ của quán này nữa.

Nhưng ai biểu cô là cây hái ra tiền cho anh làm chi.

Có thể nói, phần thiết kế của cô đã làm thay đổi bộ mặt cho quán cà phê.

Còn giọng hát của cô đã thu hút một lượng khách ổn định, mà những người này phần lớn là những người đàng hoàng, chững chạc.

Vốn dĩ họ thích đến đây nghe hát và chỉ có thể.

Cho nên phòng trà rất trật tự và an ninh.

Điều này ngoài dự đoán của Cao Dương.

Anh vốn dĩ lo lắng vấn đề ca hát sẽ gây chuyện bất cập do tính chất phức tạp của giới nghệ sĩ.

Nhiều fan hâm mộ quá khích hành động bất ngờ không lí trí khiến anh phải bỏ ra chi phí cao để mời vệ sĩ.

Tìm tr????????ệ???? ha???? tại ~ T????Ù????T????U YỆN.???????? ~

- Việc là, kế hoạch đã lên trước một tháng, thế nhưng câu lạc bộ bóng đá Sky tổ chức tiệc họp mặt bên dưới nên đã bao trọn hôm nay.

Phòng trà vẫn hoạt động như cũ, chỉ là sẽ có thêm thành viên câu lạc bộ.

Anh sợ sẽ rất phức tạp.

Nếu em không đồng ý, hôm nay em có thể không hát, anh sẽ nhờ ca sĩ khác thay thế cho em.

Cao Dương có vẻ áy náy với cô, cô mỉm cười:

- Không sao, chỉ là hát một bài thôi.

Cũng không rắc rối như thế đâu.

Yên tâm, em có thể chịu được.

Cao Dương mím môi, ừm, cô ấy có thể chịu được, còn người khác thì chưa chắc chịu được cô.

Quả thật, suy nghĩ của Cao Dương đã thành sự thật.

Phòng trà hôm đó quả thật hỗn loạn như từ trước tới nay chưa từng hỗn loạn như thế.

Sau khi Lý Chiển trình bày bài hát Một mình của nhạc sĩ Thanh Tùng xong xuôi, không khí trầm lắng của phòng trà bỗng được đổi bằng một bài hát sôi động khác của một ca sĩ mới.

Lý Chiển vào phòng trang điểm tẩy trang, thay quần áo rồi cô bước ra ngoài ngồi vào ghế ở góc trái của phòng trà, nơi cách xa nhóm thành viên của câu lạc bộ bóng đá Sky.

Nghe tiếng nhạc tưng bừng cất lên, cô hướng về sân khấu, thấy một gương mặt quen thuộc.

Tư Hà, cô nhân viên của cửa hàng hoa Păn xê, cũng có chút tố chất.

Giọng hát khá ổn, nhưng còn hơi run, có vẻ cô ấy mới lần đứng trên sân khấu.

Tiếng vỗ tay kịch liệt phát ra từ nhóm bàn bên phải khiến cô nhíu mày.

Cô lắc lắc ly nước cam trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mắt lơ đễnh nhìn xung quanh.

Cô thấy một người đàn ông rời khỏi bàn đi về hướng sân khấu, lúc này Tư Hà đã hát xong, chuẩn bị bước xuống.

Đột nhiên, người đàn ông nắm lấy tay cô ấy, khiến cô loạng choạng muốn ngã.

Gã đàn ông thừa cơ ôm lấy eo Tư Hà, kéo cô vào định hôn lên mặt cô ấy.

Tư Hà bất ngờ vì hành động của gã, cô chỉ biết ú ớ kêu rồi vùng vẫy kịch liệt.

Lúc này từ hai phía phòng trà, có hai người đang đứng lên, nhanh chóng bước về phía gã kia.

Lúc này gã còn chưa hay mình đã trở thành hòn đá cho người ta đập.

Lý Chiển chộp lấy một chai bia của ai đó uống xong vừa vứt xuống sàn, cô đập một cái lên đầu của gã đàn ông đang giở trò đồi bại.

Chai bia vỡ nát, máu chảy từ trên trán xuống mặt.

Gã đàn ông sửng sốt như hết biết đau, không hề kêu la.

Hắn chỉ buông Tư Hà, khiến cô ấy ngã xuống sàn, một cánh tay bị trầy xước rướm máu.

Cô định bước đến đỡ cô ấy, nhưng đã có một người khác làm thay.

Gã nhìn chằm chằm Lý Chiến như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Lúc đó, bạn của hắn, hai ba tên khác, cũng chạy đến, vây quanh cô.

Lý Chiển không chú ý đến, lúc này cô chỉ nhìn trừng trừng gã đàn ông biến thái.

Một tên đứng đằng sau muốn bắt lấy cô.

Hắn còn chưa kịp hành động thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ bẻ vặn.

Tiếng kêu la thảm thiết, phòng trà trở nên hỗn loạn.

Lúc bấy giờ, vệ sĩ phòng trà mới túa ra đứng ở giữa hai bên.

Người đội trưởng tên Chính Cường nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Lý Chiển, anh vừa tiếp lấy tên bị Nghị Hằng vặn gãy tay, vừa thấy đổ mồ hôi hột.

Cô gái này hôm nay không vừa lòng gì nữa đây? Thật tội cho ông chủ của anh a.

Lý Chiển xoay người thì thì thấy Nghị Hằng đã đứng đằng sau cô từ bao giờ.

Anh vừa mới cứu cô một mạng.

À, không cứu cô một tay thôi.

Cô nghĩ nếu tên dám làm gì cô thì hắn sẽ hối hận trăm lần đấy.

Nhưng mà không sao, mỹ nhân thường sẽ cảm kích anh hùng vừa cứu mình phải không? Thế nhưng, chuyện không chỉ xảy ra như vậy.

Gã biến thái kia lớn tiếng chửi:

* * * Đã làm ca sĩ còn bày đặt cao sang..

Đã là..

Một tiếng chát vang lên khiến câu nói của hắn tắt ngúm, khóe miệng hắn chảy máu.

Khi người ta kịp nhìn lại thì Lý Chiển đã xoa xoa bàn tay của cô:

- Mày câm miệng.

Coi chừng tao đánh nát miệng mày!

Cả phòng trà im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của ai đó:

- Ai chà, cô gái này không vừa đâu, tốt nhất đừng để cô ấy tóm được, nếu không..

Khóe miệng của Nghị Hằng giật giật khi thấy hành động và lời nói vô cùng ngang tàng của Lý Chiển.

Anh định đến gần cô xem như thế nào, ai ngờ không dưng cô gái ca sĩ kia bổ nhào vào anh, còn khóc bù lu bù loa, khiến anh hết cả hồn.

Người đơ lại mấy giây.

Lúc gã kia điên tiết chửi om sòm, anh cảm thấy bực bội tăng thêm, định qua cho hắn một cái đấm thì Lý Chiển đã ra tay.

Đẩy cô gái trong ngực ra, vẻ mặt anh đầy vẻ khó chịu.

Cái cô này, lúc nãy không phải từ chối quyết liệt gã kia hay sao bây giờ lại đeo lấy anh? Tư Hà thừa dịp thấy Nghị Hằng đang có mặt, liền muốn gây chú ý đến anh.

Biết đâu, anh sẽ tội nghiệp mà bảo vệ cô.

Vậy là trong cái rủi có cái may, cô sẽ đến gần anh một chút.

Tư Hà khóc đến rũ rượi, khiến cho người ta nhìn thấy cũng phải xót xa lòng:

- Anh Nghị Hằng, cảm ơn, anh đã giúp em.

- Cô cảm ơn nhầm người rồi, Mật Mật mới là người giúp cô.

Nghị Hằng nói xong, không quan tâm đến vẻ mặt của Tư Hà, bước về phía gã kia, vung tay hướng về bên mặt còn lại của hắn "Giờ thì đều cả hai bên rồi nhé!", một tiếng chát nữa vang lên:

- Mày suy nghĩ cho kĩ, đừng để lão nhị tao bực mình, cút về chỗ của mày đi.

Nghị Hằng nói xong, gã biến thái và ba tên đồng bọn của hắn lập tức mặt tái mét, lúi húi đỡ nhau đi, trên mặt còn là sự căm hận, không chấp nhận sự thật.

Lý Chiển ngẩng đầu nhìn Nghị Hằng, cô gật đầu một cái rồi định bước ra.

Nghị Hằng kéo tay cô:

- Tôi đưa em về.

Cao Dương bây giờ mới xuất hiện, anh nhìn Tư Hà mặt mày ướt đẫm nước mắt, tay bị trầy xước, phòng trà tan tác như vừa bị giặc bỏ bom khủng bố, anh thật sự giật mình.

Rồi anh nhìn Lý Chiển đi ra, anh lắc lắc đầu: Thua!

Ngồi trên xe của Nghị Hằng, Lý Chiển hồi lâu mới cất giọng hỏi:

- Anh là thành viên câu lạc bộ Sky?

- Ừ.

Nghị Hằng đáp lời ngắn gọn.

- Còn gã biến thái kia? Giống anh?

- Sao giống anh? Anh đâu có biến thái? Hắn là ở nhóm khác, tụi anh có nhiều nhóm.

* * *

Trong xe rơi vào im lặng.

- Lúc nãy..

Cả hai cùng lên tiếng.

- Ừm..

Lý Chiển nói trước, - Anh định làm anh hùng cứu mỹ nhân mà bị tôi tước mất quyền sao?

- Không, anh vẫn làm anh hùng ấy chứ!

- ?

- Nhưng mỹ nhân là em!

* * *

Xe dừng lại chờ đèn đỏ, Nghị Hằng nhìn cô, ánh mắt có dịu dàng, có ấm áp, có cả sự say mê, anh khẳng định một cách chắc chắn..