(Con người luôn cảm thấy mình mau chóng già đi. Kỳ thật là bởi vì mỗi ngày đều trải qua trong bình dị hạnh phúc, cho nên thời gian có trôi qua nhanh người ta cũng không biết mà thôi).

Lễ mừng năm mới, mẹ Đằng mời anh em Cao gia đến nhà ăn cơm tất niên – ai kêu đứa con nhà mình suốt ngày ở Cao gia cọ ăn cọ uống chứ?

Mẹ Đằng đối với Cao Phi không nóng không lạnh, đối với Cao Đình lại thích vô cùng, đau lòng đứa nhỏ này từ bé đã không còn cha mẹ, lại nhu thuận đáng yêu khiến người ta thương tiếc.

“Sao lại không đau lòng đau lòng anh chứ?” Ở trên giường của Cao Phi, Đại Cẩu ôm Đằng Niệm giả bộ oán giận.

Cao Đình bị mẹ Đằng giữ lại, để mặc Cao Phi và Đằng Niệm tự sinh tự diệt.

“Em đau lòng anh là được rồi”. Đằng Niệm cười cười, sờ đầu hắn.

“Em nói đấy nhé?” Cao Phi chọn mi hỏi.

“…… Mới làm xong, Đại Cẩu anh một chút cũng không mệt sao?” Đằng Niệm giật giật khoé miệng. “Mùa xuân còn chưa tới nha….”

“Rất nhanh liền tới”. Cao Phi tà ác cười, xoay người chặn Đằng Niệm.

“Cho anh ba phần nhan sắc anh liền mở phường nhuộm*”. Đằng Niệm nhíu mi. (cái này có chú thích chương 11)

“Dù sao mười lần thì mới có một lần em đè anh, không sợ mệt”. Cao Phi cười nói.

Được rồi được rồi, nằm dưới không cần động thủ lại tiết kiệm khí lực, cũng thực hưởng thụ…. Nhưng là Đại Cẩu tiên sinh cũng phải tiết chế nha, tiết chế!

Mùa xuân ấm áp, cởi ra được một tầng quần áo mùa đông, cảm giác thực nhẹ nhàng…. Không có đại sự phát sinh, cuộc sống vẫn ngày ngày tiếp diễn, Cao Đình trọ ở trường, mỗi tuần về nhà một lần, thỉnh thoảng cũng sẽ ở lại nhà mẹ Đằng – Đằng đại tỷ sau khi sinh được một bé gái cực đáng yêu, bản chất phúc hắc nữ vương dần lộ rõ. Đằng Niệm đã thành thường trú ở Cao gia, căn phòng của y chỉ khi cần chạy công việc mới trở về, cũng không đến mức kết dài mạng nhện.

Tranh luận cùng bất đồng sẽ có, nhưng cũng không đáng lo, có khi còn lấy đó làm thú vị, cảm thấy tư tưởng của mình và nam nhân cách nhau cả vạn dặm, thế nhưng vì sao lại hấp dẫn lẫn nhau? Đương nhiên cũng không phải cách rất xa, rất nhiều thời điểm hai người đều có sự ăn ý – có phải yêu một người rồi sẽ dần trở nên giống người kia?

Nhưng mà có nhiều lúc, tai hoạ không hề báo trước mà ập xuống. Có thể là khi đang xem TV hay nghe radio, có thể là lúc đang mua hàng cò kè mặc cả, có thể là lúc đang cùng người yêu thân mật bên nhau….

Lúc đầu cảm thấy cái bàn và đèn chấn động, Cao Phi cũng hoang mang, nhưng nháy mắt hiểu được, có thể là động đất. Bình tĩnh đứng dậy, đi đến bên cửa, nhìn nhân viên đều là bộ mặt khó hiểu, có chút kinh hoảng.

Chấn động rất nhanh ngừng lại, Cao Phi để mọi người tiếp tục trở về làm việc. Quay lại phòng làm việc, lấy điện thoại nhắn một tin cho Đằng Niệm: Lúc nãy em có thấy động đất không?

[ Không có, nhưng mà một đứa nhỏ cùng chơi game với em nói chỗ nó có động đất, sau đó log out rồi vẫn chưa thấy quay lại. Thực lo lắng].

Xác định Đằng Niệm không có việc gì, lại nhắn tin hỏi Cao Đình, biết cô bé không có việc gì, Cao Phi mới yên tâm.

Khoảng nửa giờ sau, trên các trang web đều đăng một tin tức lớn: 14 giờ 28 phút ngày 12 tháng 5, Vấn Xuyên xảy ra động đất!

Buổi tối trở về nhà, Đằng Niệm đang ngồi xem TV, biểu tình nghiêm túc.

“Anh về rồi”. Cao Phi mở miệng.

“A?” Đằng Niệm giật mình nhìn đồng hồ, sau đó quay đầu nhìn hắn. “Đã muộn thế này rồi?”

Cao Phi gật gật đầu, tiến lên vỗ vai y, xem TV đang đưa tin trực tiếp từ nơi động đất.

Lát sau, Đằng Niệm mới nói. “Xin lỗi, em quên nấu cơm rồi”.

“Không sao, còn có mỳ với rau, anh đi nấu”. Cao Phi trả lời.

“Được”.

Ăn xong bữa tối đơn giản, hai người cùng ngồi xem TV. Nhận đượ điện thoại của Cao Đình, cũng là lo lắng nói về trận động đất lần này.

Đằng Niệm vẫn ngồi trầm mặc như đang suy nghĩ điều gì.

Cao Phi nhìn y, đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, do dự mở miệng hỏi. “Em sẽ không….”

“Ân?” Đằng Niệm nhìn hắn.

“Muốn qua bên kia làm tình nguyện?” Cao Phi nhíu mi.

Đằng Niệm động động lông mi, biểu tình nhu hoà đi một chút. “Lần này, anh với em tâm ý tương thông”.

“…… Anh không đồng ý”. Cao Phi trầm giọng nói.

Đằng Niệm chọn mi, nhìn hắn không nói gì.

“Chỗ kia đang trong lúc nguy hiểm, người ta đều muốn thoát ra, em lại muốn chui vào”. Cao Phi nghiêm túc. “Em chỉ là một người dân bình thường, đến đó thì có khả năng gì?”

“Nhưng bên đó chắc chắn đang cần người hỗ trợ, em đã được đào tạo chuyên nghiệp, em biết ở hoàn cảnh này nên làm gì và không nên làm gì”. Đằng Niệm trả lời.

“Làm tình nguyện cũng phải xem thời gian địa điểm, còn có, em hiện tại không phải người độc thân, em phải có trách nhiệm với anh và quan hệ của chúng ta”.

“Em làm sao lại không có trách nhiệm?”

“Tình huống ở nơi đó, hiện giờ em đi qua chính là không có trách nhiệm với sinh mệnh của mình”.

“Chính là bởi vì có trách nhiệm với sinh mệnh của nhau, cho nên em mới muốn đi. Lúc này không thể chỉ nghĩ đến sinh mệnh của riêng mình”.

“Em vĩ đại như vậy bác ái như vậy, hiện tại trong mắt anh chỉ có em, anh quyết không đồng ý để em đi”.

“Em cũng không dự định ở bên anh thì phải trói buộc ý chí cùng tự do của mình”.

“Vậy em ít nhất cũng phải suy nghĩ đến ý chí của anh”.

“Đã nghĩ qua”.

“………” Cao Phi cảm thấy một trận vô lực, còn có thương tâm cùng phẫn nộ. Địa vị của hắn ở trong lòng y, không đáng giá để nhắc tới sao?

Đứng dậy, đến thư phòng, đóng cửa lại. Đằng Niệm nhìn bóng dáng hắn biến mất sau cánh cửa, mi gian nhíu lại không đành lòng, khe khẽ thở dài.

Lúc sau, một mình lặng lẽ trải qua, thẳng đến khi rửa mặt, lên giường ngủ, Cao Phi vẫn ở trong thư phòng không ra.

Sáng sớm tỉnh dậy – kỳ thật đêm qua ngủ không ngon, nhìn Đằng Niệm nằm đưa lưng về phía mình, Cao Phi vươn tay, nhẹ nhàng sờ đầu y, không nói gì.

Tâm tình phiền muộn ăn sáng, đi làm. Lát sau nhận được một tin nhắn.

[Thân ái, em đi Tứ Xuyên. Đừng lo lắng, em sẽ cẩn thận, em cam đoan].

…. Nhìn chằm chằm di động, không chút để ý bản thân đang ở trong cuộc họp. Chủ quản các ngành nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, có tiếp tục họp không đây?

“Cao tổng?” Lý Hải Đông thử gọi.

Cao Phi hoàn hồn, nhìn mọi người, suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng. “Hải Đông, thời gian tới cậu giúp tôi xử lý chuyện của công ty”.

“A?” Lý Hải Đông khó hiểu.

“Tôi có chút chuyện phải rời đi mấy ngày”. Cao Phi nói xong, đứng dậy. “Mọi người tiếp tục họp, báo cáo để trên bàn của tôi là được”.

Nhìn Cao Phi quyết đoán mà tiêu sái rời khỏi phòng họp, mọi người còn lại chỉ có kinh ngạc và nghi hoặc. Lý Hải Đông giật nhẹ khoé miệng, trực giác nói với anh, chuyện này hẳn là có quan hệ với vị kia nhà Cao Phi đi….

“Thư ký Hà, giúp tôi đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đến Thành Đô. Thư ký Lý, giúp tôi đi mua chút đồ dã ngoại, chính là lều trại bếp lò đồ ăn, mua xong đem thẳng đến sân bay cho tôi”.

“Thành Đô?” Thư ký Hà kinh ngạc. “Vâng, tôi lập tức đi đặt vé”.

Cao Phi gật gật đầu, cầm chìa khoá xe đi vào thang máy.

“…… Ông chủ muốn đi – ” Thư ký Lý thử hỏi Thư ký Hà.

“Hình như là đi”. Thư ký Hà một bên trả lời một bên gọi điện thoại.

“Được rồi”. Thư ký Lý nhún vai, cầm túi xách, chuẩn bị đi mua đồ cho ông chủ.

Thư ký Hà đặt xong vé máy bay, Lý Hải Đông đang cùng một vị phó tổng thương lượng công việc mấy ngày tới của công ty, lại nghe đến trong văn phòng Cao Phi truyền đến tiếng chuông di động của hắn.

Thư ký Hà đi vào lấy di động, thấy cuộc gọi là từ nhà Cao Phi liền nghe máy. “Uy, xin chào?”

“Thư ký Hà sao? Tôi để di động ở công ty, đem đến sân bay giúp tôi được không?” Là Cao Phi.

“Nga, vâng. Đúng rồi, chuyến bay lúc 1 giờ 45 phút chiều, sân bay Pudong Thượng Hải”. Thư ký Hà đáp.

“Được, cảm ơn”. Cao Phi nói xong, cúp điện thoại.

Thư ký Hà cũng ngắt cuộc gọi, sau đó ngây dại nhìn di động. Hai người kia thấy biểu tình của cô, cũng tò mò tiến lên xem.

Lý Hải Đông giật nhẹ khoé miệng, nghe được phó tổng vì kinh hách mà thất thanh hỏi. “Ai vậy?”

Nói không biết, hay là trả lời theo tình hình thực tế đây…. Cái này là cả một vấn đề….

“Oh-my-God”. Thư ký Hà rốt cuộc khôi phục lại, chỉ có thể phun ra ba chữ này.

Một trong những nguyên tắc của người làm tình nguyện, đó là không thể khiến người cần trợ giúp và người đi trợ giúp thêm phiền toái. Ví dụ như phải mang theo vật phẩm cần thiết hằng ngày cho chín mình, cũng phải hiểu được kiến thức cơ bản trong việc cứu người và cứu mình.

Đằng Niệm vài lần làm tình nguyện viên, cũng đã trải qua đào tạo trong phương diện này. Cho nên ngay lúc đến đây y đã làm việc đâu vào đấy – hơn nữa còn liên hệ với các tình nguyện viên khác.

Đằng Niệm chủ yếu là đối với người được cứu ra can thiệp tâm lý đúng lúc, dù là người lớn hay trẻ con. Vài ngày sau, phía trước lại truyền đến tin tức nguy cấp. Đằng Niệm nghĩ nghĩ, quyết định cùng với nhóm tình nguyện viên liên minh đi tiên phong – hành động tình nguyện đều là tự giác cùng tự nguyện từ nội tâm mỗi người.

Trong nhóm đồng hành có một cô gái đến từ Bắc Kinh, trước khi đi liền hôn lên ngón áp út tay trái, nơi đó có đeo một chiếc nhẫn bạc thanh nhã. Mọi người ồn ào nói đây là trắng trợn khoe khoang, nhưng ai cũng hiểu rõ đây chỉ là thay cho nỗi bất an cùng với thương cảm khi biệt ly.

Đằng Niệm nhìn cô gái kia một cái, khoé miệng cong lên.

Trở về cũng mua một cái nhẫn cho Cao Phi đi – tuy rằng thoạt nhìn quan hệ của bọn họ hẳn phải là Cao Phi tặng y, bất quá mặc kệ, y không phải thỉnh thoảng cũng sẽ….

Nhưng mà giờ phút này, nam nhân kia đang làm gì, ở đâu? Có khi nào đang xem tin tức trên TV? Nói không chừng còn có thể nhìn thấy hình ảnh của mình bị phóng viên quay được.

Không tự giác đem tay trái giơ lên bên miệng, hôn ngón áp út, lập tức dẫn tới một trận ồn ào khác.

Xuống máy bay, Cao Phi lấy điện thoại gọi Đằng Niệm, nhưng đường dây báo bận. Bên cạnh có một thanh niên lưng đeo balo đối hắn nói. “Hiện tại tốt nhất là không cần gọi điện, không cần lãng phí tài nguyên, rất nhiều người bản địa đều muốn gọi cho người nhà nơi khác báo bình an”.

Cao Phi ngẩn người, lập tức gật đầu. “Thực xin lỗi, tôi đã biết”.

Nam tử cười cười. “Anh cũng đến làm tình nguyện sao?”

“Ân, đúng vậy”. Cao Phi ngẩn người, nhịn xuống xúc động muốn thở dài, nói.

Nam tử vươn tay. “Tôi là La Kinh, nếu không ngại thì đi cùng nhau luôn đi”.

Cao Phi bắt lấy tay người nọ. “Được, tôi là Cao Phi”.

“Kia, là con chó ngốc ngốc trong phim hoạt hình?”

“Đúng vậy, bình thường vợ tôi vẫn gọi tôi là ‘Đại Cẩu’ ”.

“Nga, không sai a”.

“……….”

Cao Phi một chút ý niệm cũng không có. Đi như thế nào, đi chỗ nào, làm cái gì, hoàn toàn không hiểu. May mà có La Kinh, nhìn La Kinh làm cái gì hắn làm cái đó, tận lực không để người khác thêm phiền. Hắn chỉ biết một chút về băng bó vết thương, cái khác như can thiệp tâm lý, cấp cứu nạn nhân, hoàn toàn dốt đặc cán mai. Chỉ có khí lực. Lúc này, cho dù là mặc tây trang sơ mi trắng hay quần áo bảo hộ lao động bẩn bụi cũng không còn quan trọng. Hai ngày sau, dọn sạch đống phế tích hoang tàn, Cao Phi chỉ cảm thấy toàn thân uể oải, ngày thường rèn luyện trong phòng tập đúng là chỉ như bài tập cho trẻ con.

Ban đêm, mọi người đều mệt mỏi cả ngày được nghỉ ngơi. Đem lều trại cho nhân viên cứu hộ, Cao Phi lưng đeo balo đến bãi cỏ ngồi xuống, lôi nước khoáng ra uống. La Kinh đi đến, vỗ vỗ vai hắn rồi cũng ngồi xuống.

Hai người đều trầm mặc, lát sau La Kinh mới mở miệng. “Anh tâm trạng rất kém?”

Cao Phi ngửa đầu nhìn trời đêm, không trả lời.

“Nếu người gặp nạn nhìn thấy người đến cứu bọn họ cả mặt u sầu thì sẽ nghĩ thế nào?”

“Chẳng lẽ muốn tôi phải tươi cười?” Cao Phi hỏi lại.

“Đương nhiên không phải, nhưng nếu có thể thì nên khích lệ lòng người, để bọn họ có hy vọng những người khác đều may mắn”. La Kinh nói. “Kỳ thật ở trong hoàn cảnh này, người làm tình nguyện nếu không phải có tố chất tâm lý mạnh thì sẽ bị áp lực đè chết”.

Cao Phi không nói gì.

“Cho nên khi suy sụp sẽ thành phiền toái cho mọi người, như vậy, có lẽ ngay từ đầu anh không nên đến đây, tuy rằng anh làm tốt lắm – trừ bỏ gương mặt âm trầm”.

“……Tôi thật ra là tới tìm người”. Cao Phi thản nhiên nói.

“Nga?”

“Cậu ấy không để ý tới sự phản đối của tôi, kiên trì muốn đến đây”. Cao Phi nhu nhu mi tâm, ngữ khí lại mang theo sự dịu dàng. “Tôi không có biện pháp cũng đành phải tới đây, miễn cho cậu ấy thực sự biến mất thì phải làm sao bây giờ?”

“Thoạt nhìn anh còn chưa tìm được”. La Kinh nhún vai. “Vợ anh?”

“Ân, rất giống cậu, là một tình nguyện viên kinh nghiệm phong phú”.

“Như vậy khẳng định là một người rất kiên cường”.

“A, cũng tuỳ hoàn cảnh, nhiều lúc giống như trẻ con, cáu kỉnh, không nói lý, chơi xấu….”

“Ha ha….”

Ngày hôm sau, La Kinh quyết định theo một đội chữa trị đi tiền tuyến. Cậu ta là phóng viên, tuy rằng lần này không cần cậu ta viết bài, nhưng cậu ta vẫn muốn đi sâu vào tiền tuyến, hiểu rõ tình huống, sau đó mới báo lại với bên ngoài. Hỏi Cao Phi có muốn đi cùng không, vì phía trước nhiều nguy hiểm, Cao Phi nghĩ trong chốc lát, gật đầu.

Hiện tại, mục đích của hắn đã không còn đơn thuần chỉ là tìm Đằng Niệm. Hắn cảm thấy tâm mình đôi khi sẽ vì hậu chấn mà run rẩy. Những người ở đây dù kiên cường hay bi thương cũng đều đánh thật sâu vào trái tim hắn.

Đi vào càng sâu, xe cũng không thể dùng, bọn họ đều phải đi bộ. Đến một thôn nhỏ vì núi đá sụp xuống mà bị vây khốn, mọi người đem tất cả thức ăn trên người cho bọn họ. Sau đó lại đi mấy giờ quay lại chỗ để xe, lấy nốt thức ăn và đồ uống còn thừa, lại đi bộ vào sâu bên trong, lần này, những thôn gặp nạn đều có phần nghiêm trọng hơn.

Nơi này đã có quân đội đóng quân, giành giật từng giây cứu lấy những người bị chôn dưới đống phế tích. Có những người cánh tay gần như đã không còn nhìn ra hình dạng,bác sĩ cùng y tá đến băng bó đều bị hất ra, cùng với một câu đậm giọng địa phương. “Băng để làm gì, không thoải mái, cũng không thể cử động như trước được nữa”.

Tiểu cô nương trong đội điều trị tính tình cũng không kém. “Miệng vết thương không băng bó sẽ dễ bị nhiễm trùng, không xử lý hậu quả về sau rất nghiêm trọng có biết không? Nếu hoại tử thì làm sao? Hai tay chỉ có thể phế bỏ! Rửa sạch rồi băng bó cũng chẳng khác gì đeo găng tay, có cái gì mà không thoải mái?”

Người kia không nói gì, chính là không phục đem tay giơ qua. “Không thoải mái tôi liền tính sổ với cô”.

Cao Phi sớm đã cởi áo khoác phủ thêm cho người gặp nạn, chính mình gia nhập đội ngũ dọn phế tích.

Tuy rằng đã liên tục mệt mỏi mấy ngày đêm, nhưng binh lính ở nơi này vẫn như cũ khẩn trương tiến hành cứu giúp. Cứu thêm được một người thì lại thêm cao hứng, sau đó chuyển cho đội chữa trị.

Chạng vạng, mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức, Cao Phi vừa mới ngồi xuống, liền có một tiểu cô nương bưng bát cháo lại gần. “Chú ăn chút đi”.

“Nga, không cần, giữ lại cho mọi người đi”. Cao Phi nói.

La Kinh vỗ vai hắn, nhận lấy một bát cháo khác. “Là tâm ý của bọn họ, nhận lấy đi”.

Cao Phi lúc này mới vươn tay cầm bát. “Cảm ơn”.

“Là chúng ta cảm ơn mọi người mới đúng”. Tiểu cô nương nói xong, trở lại với thôn dân bên kia.

Cao Phi uống xong một ngụm, thật ngọt – thứ nhất là vì tình người tốt đẹp tác động, thứ hai là vì đói bụng. thức ăn đều đã đem cho, cả ngày nay hắn mới chỉ ăn được hai cái bánh mỳ.

Không biết Đằng Niệm thế nào, có phải cũng khổ cực như vậy không, gan của y, kị nhất chính là mệt nhọc….

Ngày mới tờ mờ sáng, liền nhận được tin tức mưa gió cùng dư chấn không ngừng, vô cùng nguy hiểm. Mọi người phải lập tức rút lui. Đường núi căn bản đã bị hỏng hết, may mà có một nhánh sông, đã phái đội xung kích đến đón bọn họ.

Đám người Đằng Niệm đã sớm tới bến đò, phụ trách tiếp nhận người bị thương, sắp xếp điều trị.

Đầu tiên là người bị thương, người già phụ nữ trẻ em, sau đó là thôn dân còn sống đều lục tục tới. Mọi người giúp bọn họ rời thuyền, sau đó lại nhìn đội xung kích rời đi, lặp đi lặp lại.

Lần cuối cùng lại mất rất nhiều thời gian, nghe nói là đá lớn từ trên núi rơi xuống sông, tình huống vạn phần nguy hiểm. Người ở bến đò không ngừng lo lắng, kiễng chân ngóng trông, một ít người còn chắp tay nhắm mắt cầu nguyện.

Rốt cuộc, thuyền xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Một cái, hai cái, ba cái…. Không có chiếc nào bị rớt lại, lúc này tảng đá trong lòng mọi người mới rơi xuống.

Đằng Niệm lại ngốc ngây ngẩn cả người, thấy được nam nhân từ chiếc thuyền cuối cùng bước xuống.

Người bên cạnh vẫn còn xôn xao, vừa rồi nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đá đã rơi trúng cái thuyền cuối cùng. Nhưng Đằng Niệm lại cảm thấy, trong nháy mắt cả thế giới dường như không còn tiếng động. Y chỉ yên lặng nhìn nam nhân kia, nam nhân không có khả năng xuất hiện ở nơi này, ngay lúc này.

Hai mắt hơi ướt, nhìn nam nhân mang theo vẻ mặt bất khả tư nghị cùng kinh hỉ đi đến trước mặt mình, nhẹ nhàng hỏi. “Anh là thật sao?”

Đằng Niệm ôm cổ hắn, giống như phải đem người tiến sâu vào trong máu thịt mình, mang theo giọng mũi hỏi. “Anh là anh em lưu lạc bên ngoài nhiều năm của Cao Phi hay là sao?”

“………” Ôm chặt lấy người trước ngực, Cao Phi thản nhiên cười, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của người kia. “Anh là Đại Cẩu, không thể giả được”.

Thật lâu sau, Đằng Niệm nghĩ đến điều gì, lập tức thay đổi sắc mặt buông tay ra, sau đó vung tay tát. Tiếng động thật lớn, xung quanh đã có người nhìn về phía bọn họ.

Cao Phi vuốt mặt, cũng có chút ngơ ngác.

“Anh cư nhiên lại đến chỗ nguy hiểm như vậy, vừa rồi chiếc thuyền kia suýt bị đá rơi trúng rồi anh có biết không?!” Đằng Niệm trừng hắn, giọng nói mang theo phẫn nộ và sợ hãi.

Cao Phi giật nhẹ khoé miệng có chút đau, vừa vô tội lại bất đắc dĩ. “Anh biết, anh ở ngay trên cái thuyền đó….”

Bên cạnh có người nhịn không được, vỗ vai Cao Phi. “Tôi biết có chút lỗi thời, nhưng mà đối thoại của hai người, he he, thật sự là thú vị”.

Đằng Niệm quay đầu, kinh ngạc. “La Kinh? Lâu rồi không gặp!”

“Lâu không gặp, Nick”. La Kinh mỉm cười. “Còn mọi người, khoẻ không?”

“Đều khoẻ đều khoẻ”. Mọi người cười trả lời, sau đó mới hướng bọn Đằng Niệm nói. “Hai vị bên này, tuy rằng chúng tôi cũng rất muốn tiếp tục xem kịch, nhưng hiện tại thời gian cấp bách, mọi người cũng đều có cương vị và nhiệm vụ riêng, mau đi làm việc đi”.

Đằng Niệm lúc này mới đỏ mặt, kéo tay áo Cao Phi hướng mọi người giới thiệu. “Đây là Cao Phi”.

“Mới tới à? Hoan nghênh gia nhập đội ngũ chúng tôi”.

Đem thôn dân an bài ổn thoả, tình nguyện viên cùng đội viên cấp cứu, bộ đội quan binh cũng đi nghỉ ngơi. Cao Phi cùng Đằng Niệm đi ra lều trại, dắt tay nhau đến một bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn trời.

Thật lâu sau, Cao Phi mở miệng. “Hôm trước lúc bọn anh đi vào, có người cũng đi cùng, là muốn tìm thân nhân”.

“Ân”.

“Cũng có người từ trong khu gặp nạn đi ra, nửa đường gặp được người thân”. Cao Phi nắm chặt bàn tay người yêu. “Có một đôi vợ chồng may mắn gặp được nhau, bọn họ không nói gì cả, chỉ ôm nhau khóc”.

“Ân….”

“Đằng Niệm, chúng ta kết hôn đi”. Cao Phi quay đầu, thật sâu nhìn vào trong mắt Đằng Niệm.

Đằng Niệm lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, sau đó thản nhiên cười. “Được”.

Vài ngày sau, nhóm người tình nguyện Đằng Niệm đã hết gạo sạch đạn, để không tạo thêm phiền cho nhóm cứu viện và bộ đội, bọn họ chuẩn bị một chút – tuy rằng khi đến hành lý tràn đầy, khi đi hai áo trống trơn – tự lái xe trở về Thành Đô. May là thẻ tín dụng còn dùng được, rút tiền ở tạm trong một khách sạn nhỏ, tính toán ở lại chỗ này hai ngày nữa. Bởi vì Đằng Niệm nhận được tin, có một đứa nhỏ mất đi toàn bộ người thân, cần phải can thiệp tâm lý cấp bách.

Tắm rửa xong, lau tóc đi ra, nhìn nam nhân đang ngồi ở đầu giường đọc báo, Đằng Niệm đi qua, nhẹ nhàng vuốt tóc nam nhân.

Cao Phi ngẩng đầu, bắt lấy tay y, tinh tế thưởng thức.

“Em thực sự không nghĩ tới, không nghĩ tới”. Đằng Niệm mở miệng. “Lúc nhìn thấy anh, tim em như ngừng đập luôn”.

“Anh cũng vậy”. Cao Phi cười trả lời.

“Anh luôn có thể làm cho em kinh hỉ như vậy”. Đằng Niệm đem trán áp lên trán hắn.

“Hoặc là nói, anh đã bị em thay đổi rất nhiều”. Cao Phi nhẹ nhàng nhíu mày.

“Vinh hạnh của em”. Đằng Niệm nhẹ nhàng cười.

Thời gian ít, tinh lực yếu, phải bảo tồn thể lực nắm chắc thời gian nghỉ ngơi, làm chuyện xấu không được, nhưng hôn một hai cái chắc là có thể đi….

Cửa bị mạnh mẽ đá ra, đi theo là giọng thô to của một vị đại ca. “Tiểu Đằng, hôm nay đến nhà anh ăn cơm đi, mọi người nói – mẹ nó, hai người đừng có dạy hư con tôi, nếu nó lớn lên thành đồng tính luyến ái thì ông đây phải làm sao?”

Đằng Niệm bất đắc dĩ đứng dậy từ trên người Cao Phi, quay đầu nhìn nhóc con đang không ngừng giãy dụa muốn thoát ra.

“Thứ nhất, chúng tôi không phải đang làm chuyện xấu, cho nên không  có khả năng làm hư bạn nhỏ này. Thứ hai, đồng tính luyến ái không cần phải dạy”.

“Làm việc trẻ con không nên nhìn còn không phải chuyện xấu?” Đại hán hỏi lại.

“Là ai không gõ cửa đã xông vào?”

“Là ai không khoá cửa?”

“Được rồi, đừng cãi cọ nữa”. Mẹ đứa nhỏ chen vào, liếc chồng một cái. “Chúng ta đến gọi tiểu Đằng đi ăn cơm, quên rồi sao?”

“Không phải đâu bà xã, về vấn đề này….” Đại hán vội vàng giải thích.

“Quản nó phải hay không”. Nữ tử lại trừng mắt, sau đó quay đầu hướng Đằng Niệm cười nói. “Hai người cũng chuẩn bị đi, ba mươi phút nữa Bàn tử sẽ qua đón, thuận tiện bàn bạc một chút chuyện của đứa nhỏ kia, có mấy đôi vợ chồng muốn nhận nuôi”.

“Được, cảm ơn”. Đằng Niệm cùng Cao Phi trả lời.

“Khách khí gì chứ”.