Dọn về nhà mình, Đằng Niệm từ sâu trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra. Không phải không thích nhà của Cao Phi, mà là chỉ có ở cái tổ mà y đã ở mấy năm qua mới khiến y hoàn toàn thả lỏng.

Đằng Niệm bưng tách café ngồi ngoài ban công, đã là đêm khuya không người, trên bầu trời chỉ có vài ánh sao thưa thớt và một mảnh trăng khuyết.

Có lẽ là lâu không về nên có chút cảm giác không quen. Giống như lúc ở Quý Châu trở về, lại có điểm không giống. Sau khi dạy học quay về đây là hoàn toàn thả lỏng tâm tình, đối với đoạn tình yêu mới này là vui sướng cùng chờ mong. Mà hiện tại, y nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Uống một ngụm café, vị đắng ngập cả khoang miệng. Đột nhiên nghĩ tới, Cao Phi rất giống với café, nghiêm cẩn mà lãng mạn, cao quý mà bình thường. Còn y? Cười cười, trong tiểu thuyết hay phim mà gặp phải tình tiết này, chắc là café gặp sữa đi? Bất quá y không thể chấp nhận mình giống như sữa, vậy thì – chocolate? Chắc là chocolate, độ tinh chất không thấp, thoạt nhìn hương vị ngọt ngào mê người, thực tế cũng đắng gắt nồng hậu.

Ân, nghĩ như vậy, y và Cao Phi vẫn là có điểm giống nhau.

Khoé miệng hơi gợi lên, lại nghĩ đến những chuyện này, xem ra y và Cao Phi đã phát triển đến một giai đoạn nhất định.

Linh cảm dâng lên, uống nốt chỗ café, Đằng Niệm đi đến bàn vẽ đã làm bạn với mình nhiều năm, lấy ra một tờ giấy A0, dùng bút chì bắt đầu phác hoạ.

Không ai ép buộc đi ngủ, thật tốt!

Cao Phi đi công tác năm ngày, sau khi trở về liền đi tìm Đằng Niệm, chỉ thấy người nào đó ở trong phòng ngủ ngủ đến không biết trời đất. Giật nhẹ khoé miệng, trở lại phòng khách. Cao Phi đi qua bàn vẽ ngó thử, liền thấy một bức tranh tuy chưa hoàn thiện nhưng đã thành hình, là một nam nhân trần nửa thân trên, nhìn thế nào cũng thấy giống mình.

Thở dài, Cao Phi hết cách, gọi điện cho em gái, nói đêm nay hắn ở lại nhà Đằng Niệm, không trở về. Cao Đình nói vừa hay cô bé cũng đến nhà bạn chơi, bảo hắn không cần lo lắng.

Cúp điện thoại, cởi áo khoác tây trang, cầm chìa khoá và ví tiền ra ngoài.

Đằng Niệm mở mắt, ngửi được mùi đồ ăn, cái bụng cũng theo đó kêu réo, ách, ngủ bao lâu rồi?

Ngáp một cái xuống giường, đẩy cửa, quả nhiên thấy được nam nhân đang cặm cụi ở phòng bếp, ách, Đằng Niệm theo bản năng nhìn về phía bức tranh kia.

“Hi”. Đến phòng bếp, Đằng Niệm bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận mở miệng.

Nhưng là đôi mắt thâm đen không thể che giấu được, Cao Phi lườm y một cái. “Mấy ngày nay ngủ mấy tiếng?”

“Tám cộng hai cộng hai mươi hai…. Ba mươi hai tiếng”. Đằng Niệm rất là tự tin.

“………” Cao Phi bất đắc dĩ, xoay người tiếp tục làm thức ăn.

“He”. Đằng Niệm tiến lên, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Cao Phi, đầu dựa trên vai hắn cọ cọ, hít lấy hít để hương vị trên người nam nhân. “Khẳng định muốn ăn cơm trước sao?”

Cao Phi tiếp tục động tác trên tay, một chút cũng không bị quấy nhiễu. “Đương nhiên”.

“………” Buông tay, đem đồ ăn đã xong bưng ra, Đằng Niệm u buồn đứng tựa vào cạnh bàn. “Anh hiện tại đã không còn hứng thú với cơ thể của em nữa rồi à?”

“Anh hiện tại rất có hứng thú với tư tưởng của em”. Cao Phi trả lời.

Đằng Niệm chu mồm, Cao Phi giật giật khoé miệng. “Còn không lại đây ăn cơm”.

Bữa cơm ăn trong trầm mặc, Đằng Niệm tuy không nhận mình không đúng, nhưng nhiều ít cũng có chút chột dạ – khi nào thì sức ảnh hưởng của người kia đối với y đã đến tình trạng này?

Ăn xong, Đằng Niệm vốn muốn chủ động rửa bát, nhân tiện nhận sai, nhưng Cao Phi nhìn y chân đi còn chẳng có lực, liền tức giận ép y quay về phòng, để cho y tiếp tục đi ngủ.

Rửa xong bát, dọn dẹp hết thảy, Cao Phi lại đến bàn vẽ của Đằng Niệm, xoa cằm nhìn bức vẽ kia. Tức giận thì tức giận, nhưng thuỷ chung vẫn cao hứng và đắc ý. Hắn không biết Đằng Niệm lại có thể dựa vào trí nhớ mà vẽ ra được tranh chân dung của hắn, hơn nữa, thấy thế nào cũng rất đẹp trai nha….

Trong tranh nam nhân để trần nửa người, trên thân vẫn còn đọng nước, một tay đang xoa tóc, đầu hơi nâng lên nhìn về phía trước.

“Thế nào? Thích không?” Thắt lưng bị người từ phía sau ôm lấy, thanh âm lười biếng khàn khàn của Đằng Niệm vang lên bên tai.

“Không đi ngủ?” Cao Phi xoay người lại, búng một cái lên trán y.

“Không ngủ được”. Đằng Niệm vô tội nói.

Giang tay ôm lấy người trước ngực, Cao Phi thở dài. “Em đó, không tự soi gương xem bộ dáng của mình lúc này có bao nhiêu doạ người, làm cho người ta rất đau lòng”.

“Có khoa trương như vậy sao?” Đôi mắt đen mở to. “Em đúng là không có soi gương”.

“Em ngay cả đi còn không vững”. Cao Phi tiếp tục vạch tội. “Giọng cũng khàn hết cả, liên tục thức đêm rất hại thân”.

“Ách”. Đằng Niệm mấp máy miệng. “Cũng có sao, trước kia đều như vậy….”

“Đừng có mạnh miệng”. Cao Phi không khách khí ngắt lời y. “Em cũng sắp ba mươi rồi, sao có thể so sánh với trước kia”.

“…… Được rồi”. Đằng Niệm bất đắc dĩ, lần này đấu khẩu y cư nhiên lại ở thế hạ phong.

Cao Phi nhìn bộ dáng đáng thương của y, bất đắc dĩ cười cười, đem trán áp trán. “Anh cũng không muốn quản em, cả Đình Đình bây giờ anh cũng ít quản – nhưng cứ mặc kệ nhìn em như vậy lòng anh rất khó chịu, cho nên em chấp nhận đi”.

“………” Đằng Niệm đầu tiên là bĩu môi, sau đó nhịn không được cười ra tiếng. “Anh nói lời ngon tiếng ngọt đến em cũng chịu không nổi….”

“Cho nên đừng có giận anh ngày thường không nói, em xem thời khắc mấu chốt mới có hiệu quả”. Cao Phi cũng cười khẽ.

Hai người nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương thấy được nụ cười ngọt ngào và thoả mãn của chính mình, dần dần nhắm mắt lại, hơi thở trộn lẫn.

Một phen dây dưa, Đằng Niệm giống như nỉ non. “Đến phòng ngủ, hay là ở luôn đây?”

“Đến phòng ngủ đi, bằng không làm được một nửa sức em chống đỡ không nổi còn có giường cho em nằm – em xác định sẽ không nửa đường ngất xỉu?”

“………”

Mang theo hộp giấy được đóng gói cẩn thận, ấn chuông cửa. Chỉnh lại đồng phục, cửa mở, là một nam nhân mặc đồ trắng, lịch sự cười hỏi. “Xin chào?”

“Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài đặt bánh đúng không ạ?” Nhân viên giao hàng mỉm cười hỏi.

“Đúng vậy”. Nam nhân trả lời.

“Vâng, mời ký nhận”. Nhân viên giao hàng đem hoá đơn để lên trên hộp bánh. “Mousse café chocolate, thêm phí giao hàng tổng cộng 538 tệ, thanh toán bằng thẻ đúng không ạ?”

“Đúng”. Nam nhân ký xong, nhận lấy hộp bánh. “Cảm ơn”.

“Không có gì, tạm biệt ngài”.

“Tạm biệt”.

Mang bánh ngọt vào nhà, thấy anh em Cao gia đang ở trong bếp bận bịu, Đằng Niệm cười cười, đem bánh cất vào tủ lạnh rồi đi qua nhập hội.

“Thông thường, người sinh nhật không thể ở trong bếp làm việc”. Đằng Niệm vỗ vai Cao Phi.

“Dù sao cũng nhàn rỗi”. Cao Phi không để ý.

“Không đi thay đồ đi, bạn bè của anh hôm nay đều tới”. Đằng Niệm cười hỏi.

Cao Phi cũng cười nói. “Cái đó hẳn là ‘nữ chủ nhân’ là em đi tiếp đón bọn họ nha”.

“Nè nè”. Cao Đình nhịn không được lên tiếng. “Em còn đang ở trong này đó”.

“A…. Nga….”

“Xí…. Nói, các anh bình thường cũng là buồn nôn đến buồn đi như thế này sao?” Cao Đình nháy nháy mắt, xấu xa hỏi.

Đằng Niệm còn nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu. “Đúng vậy, đều là thế này”.

Cao Đình run rẩy. “Vậy mà còn không ghê cổ sao?”

Hai nam nhân nhìn nhau cười.

Chuông cửa lại vang lên, nhìn Cao Phi không có chút ý tứ động chân, Đằng Niệm bất đắc dĩ buông đồ ăn trong tay, đi ra mở cửa.

“Hi!” Lý Hải Đông hướng y vẫy tay, sau đó một đám người đi theo cũng bắt đầu chào hỏi.

“Vào đi”. Đằng Niệm gật đầu, cười nói.

Mọi người nối đuôi nhau đi vào, sau cùng là một cô gái xinh đẹp.

Cô gái cũng nhìn y cười cười, từ phía sau giơ ra bó hoa hồng. “Nha, tặng cho Cao Phi, nặng muốn chết”.

“………” Đằng Niệm nhận lấy, cười nói. “Mời vào”.

Cô gái đối với phản ứng của y lại có chút nghi hoặc, sao lại không giống với mong muốn thế này?

Thấy mọi người đã vào hết, Đằng Niệm đóng cửa, đi tìm lọ hoa.

Mọi người đồng loạt hướng về phía phòng bếp. “Happy birthday!”

“Cảm ơn”. Cao Phi cười nói. “Tạm thời đang bận, mọi người qua phòng khách ngồi chơi đi”.

“A?” Lúc này mọi người mới phát hiện ra một chuyện. “Cao Phi cậu nấu cơm?!”

“Ân?” Cao Phi nghi hoặc. “Có vấn đề gì không?”

“………” Đúng vậy, có vấn đề gì đâu…. Chính là…. Tổng cảm thấy vẫn có vấn đề gì nha….

Sau đó, nên làm gì thì làm, đám bạn tốt đều đã từng đến nhà Cao Phi, ngựa quen đường cũ tuỳ ý đi lại.

Cho nên lúc Đằng Niệm ôm lọ hoa đã cắm xong bê ra, phòng khách chỉ còn lại có vài ba người.

Cô gái tặng hoa đang ngồi ở sofa, thấy y đi ra liền mỉm cười. Đằng Niệm cũng mỉm cười, đem lọ hoa để lên bàn.

“Hắc”. Cô gái rốt cuộc nhịn không được lên tiếng. “Cậu có biết tôi là ai không?”

“Ân, đại khái cũng biết”. Đằng Niệm trả lời.

“…. Cậu biết?” Cô gái trợn mắt.

“………” Lâm Húc ở một bên vỗ vỗ vai cô. “Vị này trừ bỏ là nhà thiết kế còn là một nhà tâm lý học đó”.

“………” Cô gái giật nhẹ khoé miệng, lần thứ hai nhìn về phía Đằng Niệm.

Đằng Niệm nhìn cô, vô tội mỉm cười.

“Được rồi”. Cố Thi nhún vai. “Thua”.

“Có lý do để đấu nhau sao?” Đằng Niệm hỏi lại.

“Không cam lòng a”. Cố Thi chun mũi. “Lúc tôi và anh ấy cùng một chỗ rất ít khi tới đây, cậu lại trực tiếp ở lại”.

Đằng Niệm chớp chớp mắt. “Được rồi, nhưng chúng ta cũng đâu có cùng một thời gian”.

“Dù vậy vẫn không thể tránh được đem ra so sánh a…. Chính là nói, cậu một chút cũng không ghen sao?” Cố Thi chọn mi, hỏi. “Tôi là bạn gái cũ của anh ấy nha”.

“Đương nhiên ăn”. Đằng Niệm cười nói. “Chua ngọt đắng cay đều là gia vị trong cuộc sống mà”.

“………” Lâm Húc lại vỗ vai Cố Thi. “Đã nói cậu ta là nhà tâm lý học”.

“………” Cố Thi ngã ra sofa, xé một gói khoai tây chiên. “Đừng có ngăn cản em, em phải biến đả kích thành ăn uống….”

“Ăn ít một chút”. Đằng Niệm thản nhiên nói. “Bằng không lát sẽ không ăn được nhiều, Cao Phi nấu ăn rất ngon”.

“Khoe khoang, đây chính là trắng trợn khoe khoang”. Cố Thi bĩu môi.

Đằng Niệm cười nhún vai, tiến lên vỗ vai Lâm Húc. “Tự chơi nhé, tôi đến phòng bếp xem chút”.

“Được”. Lâm Húc gật đầu.

Ăn cơm trưa, không khí vui vẻ thoải mái, tất cả mọi người đều không ngớt miệng khen tay nghề nấu ăn của anh em Cao gia.

“Nói đến thì, Cao Phi cậu từ lúc nào lại học nấu ăn vậy?” Một người hỏi.

Cao Phi hồi tưởng một chút, liếc mắt nhìn Đằng Niệm một cái. “Đại khái là lúc người nào đó vì để hoàn thành công việc mà năm ngày không ngủ, mệt đến té xỉu đi”.

“………” Đây là Đằng Niệm, một bên bất đắc dĩ vô tội cười, một bên cảm khái trí nhớ quá tốt của người nào đó.

“………” Đây là mọi người, một bên cảm thán ‘năm này không ngủ hoàn thành công việc”, một bên cảm thán quả nhiên tình yêu có thể thay đổi một người….

“A, tôi nghĩ ra chỗ nào không thích hợp rồi”. Lý Hải Đông bừng tỉnh đại ngộ, biểu tình có chút quỷ dị. “Cao Phi chẳng lẽ cậu là – ”

“Ân?” Cao Phi chọn mi.

“Cái kia…. Cậu nằm dưới?”

“………” Đây là hiện trường, một con quạ đen bay qua.

“Ha ha ha ha…. Khụ khụ!” Cao Đình một ngụm nước trái cây không nuốt trôi, phun hết ra, sặc gần chết.

Mọi người xôn xao, Cao Phi khoé miệng giật giật, bất đắc dĩ nhìn sang Đằng Niệm đang dùng giấy ăn che miệng, hai vai run run, nhịn không nổi ý cười.

“Ừ nha, rốt cuộc là như thế nào?” Lâm Húc mở miệng.

“Cậu từ đâu lại cho ra kết luận này?” Cao Phi hỏi Lý Hải Đông.

“Bởi vì, cậu nấu cơm a….” Lý Hải Đông biểu tình vô tội.

“Đúng vậy”. Mọi người gật đầu, lý do này là chính đáng cỡ nào a. Khó trách từ đầu đã cảm thấy kỳ quái, hoá ra mấu chốt là ở chỗ này.

Cao Phi bất đắc dĩ. “Được rồi, ở dưới, thỉnh thoảng”.

“Oa…. Nga”. Mọi người lại lần thứ hai xôn xao, sau đó mười phần ăn ý quay đầu nhìn Đằng Niệm.

Đằng Niệm đang đưa giấy ăn cho Cao Đình, cảm nhận được tầm mắt của mọi người, ngẩng đầu cười nói. “Như vậy, các vị đang ngồi đây, có mấy ai ở nhà là do bà xã nấu cơm?”

Lần thứ hai trầm mặc, cư nhiên không một ai giơ tay.

“Xem đi”. Đằng Niệm cười nói. “Cho nên mới nói chuyện này chẳng có quan hệ gì cả. Tất nhiên bình thường tôi cũng sẽ nấu cơm, bất quá hôm nay Cao Phi là vì thể hiện thành ý nên mới kiên trì tự mình xuống bếp mà thôi. Về mấy chuyện không thích hợp với trẻ con, xét thấy vẫn có trẻ con ở đây, cho nên tốt nhất là không nói đến nữa”.

Cao Đình vỗ vai y. “Đằng đại ca, không cần để ý đến em, thật sự không cần ngại đâu”.

Đằng Niệm nhìn cô bé một cái. “Được được, về vấn đề này lúc khác chúng ta lén trao đổi trao đổi nha”.

Cô gái nhỏ này, nói không chừng so với y còn hiểu rõ hơn….

Đối với giải đáp của Đằng Niệm, mọi người đều ngầm hiểu, quả nhiên a, Cao Phi là nam nhân cường đại như vậy…. Đương nhiên Đằng Niệm thoạt nhìn cũng không phải yếu kém, nhưng mà Cao Phi trông mới là người có khả năng hơn….

“Này này, dừng ngay mấy suy nghĩ trong đầu các cậu lại, mau ăn cơm cho tôi”. Nhân vật chính lên tiếng.

“Ok, Ok”. Mọi người gật đầu, chính là vẫn như trước cười đến đen tối.

~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~ *

Đằng Niệm với Cố Thi đã gặp nhau lúc ở khách sạn, Cố Thi cũng biết Đằng Niệm là bác sĩ tâm lý… mà chương này tác giả viết là chưa gặp nhau bao giờ orz (._.)