Địa cung của Huyền Thiên Đại Đế chính là nơi hắn bế quan, phạm vi không lớn, chi khoảng hơn một nghìn trượng, không giống như những bí cảnh trước đây Diệp Húc từng thấy, động một tý là doạ chết người.
Bên trong địa cung cũng rất đơn giản, không có nhiều đồ trang trí, nhưng cũng không vì thế mà mất đi sự tao nhã, rõ ràng phẩm vị của vị đại đế này cực cao, không hề dùng đến những đồ trang trí xa hoa để trang trí nơi ở của mình.
Vị Huyền Thiên Đại Đế này là một trong số những vị Thiên đế Diệp Húc khâm phục nhất, trong số tất cả các Thiên đế, lai lịch của mỗi một người đều phi phàm siêu đẳng, chi có Huyền Thiên Đại Đế là thuộc Ma tộc của Hằng cổ Ma Vực, tư chất của hắn không hề được coi là tốt, ngộ tính cũng vậy, thậm chí có thể nói hơi ngu ngốc, vận khí cũng rất có vấn đề.
Hắn sau khi tu thành Vu Hoàng mới rời khỏi Hằng cổ Ma Vực, hao tốn năm trăm năm tu luyện, mới tu lên Thánh Hoàng kỳ, tim được Đế Hưng chi địa của thế giới Vu Hoang.
Đáng tiếc là, khí vận của ba nghìn thế giới trong Đế Hưng chi địa lúc đó đã không còn nhiều tác dụng đối với hắn, hắn đã bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất để hấp thu những khí vận này.
Sau khi đến thiên giới, vị thiếu niên đại đế này không hề có bất kỳ sự quen biết nào, trong thiên giới cuộc sống long đong gian nan, vất vả cực nhọc tu luyện, mỗi bước đi đều vô cùng gian khổ, thậm chí còn bị người ép bức, đành phải trốn vào trong Thiên Phần.
Sau khi đến Thiên Phần, ma thần lộng hành, những ngày tháng của hắn cũng không dễ sống, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị ma thần giết chết, phơi thây cho thú ăn thịt, có thể nói nguy hiểm liên tiếp không dừng.
Chính là một người xui xẻo như vậy, ngu ngốc như vậy, nhưng trong chặng đường tu luyện tới đỉnh cao, đã đánh bại thiên hạ Chư Thiên Thần Vương Đế Quân, trở thành một trong những đại đế vẻ vang nhất từ trước đến nay!
Ngọc sàng Huyền Thiên Đại Đế từng nằm!
Bọn xông vào một căn phòng trong địa cung, Phong Tuỳ Vân mắt chợt sáng lên, nhìn thấy một chiếc ngọc sập, hết sức vui mừng nói: Cừ thật, không ngờ lại là ngọc sàng do Thái Cổ tiên ngọc cấp bậc đế binh luyện chế thành!
Diệp Húc hào hứng, vung tay lên nói.
Ám tử sa Huyền Thiên Đại Đế từng dùng! Phó Tây Lai cũng phát hiện ra, vô cùng vui mừng nói.
Diệp Húc cũng cực kỳ mừng rỡ, thấy trên người Phó Tây Lai, Phong Tuỳ Vân sớm đã cất đầy linh mạch, không còn chỗ nào có thể chứa thêm, lúc này mới tế khởi ngọc lầu thu hồi ấm tử sa.
Mau nhìn! Bồ đoàn Huyền Thiên Đại đế ngồi khi ngộ đạo!
Ta phát hiện một thế cờ do Huyền Thiên Đại Đế tự chơi với chính mình!
Diệp huynh, trên tường có vết chữ viết, hắn là chữ cổ hình thành do thần văn khắc lên, thâm sâu khó hiểu!
Đánh sập vách tường này xuống, đem đi!
Diệp huynh, những cây cột chống đờ địa cung này cũng không phải vật tầm thường.
chính là được luyện chế từ thần kim dùng để đúc luyện đế binh, quả thật tuyệt vời, một khối cũng đủ để đổi được không biết bao nhiêu tổ binh!
Lấy đi Phong huynh khoan đã! Nếu huynh phá cây cột này, địa cung chẳng phải sẽ sập luôn sao? Đợi lát nữa chúng ta rời đi, thì hẵng lấy những cây trụ này!
Hao Thiên Khuyển hấp tấp chạy tới, đưa ra một món bảo vật nói: Chủ công chủ công, ngài xem ta cũng tim được một món bảo vật này!
Đây là cái gì?
Diệp Húc nhìn xuống bảo vật Hao Thiên Khuyển mang đến, không khỏi ngây người, chi thấy đó là một cái thùng được đậy nắp tròn tròn, kim quang chói mắt, mở nắp thùng ra, chi thấy bên trong cơ hồ cất chứa toàn bộ ô uế của thế gian, hắc vân cuồn cuộn, tanh hôi
xộc tận trời cao, vô cùng hung ác, nhìn một cái cũng đủ khiến hai mắt chảy máu, nếu như bị hút vào bên trong chiếc thùng này, chi sợ cho dù là có thực lực như Diệp Húc cũng sẽ bị ô nhiễm thân thể nguyên thần, gọt sạch cả tu vi!
Phong Tuỳ Vân cẩn thận quan sát, nghi hoặc nói: Hình như là một cái bô dùng để đại
tiện
Sai rồi!
Phó Tây Lai học thức lại càng uyên bác, cười nói: Đã là bô của đại đế dùng, thì không thể gọi là bô, mà nên gọi là Hỗn Nguyên Kim Đấu.
Diệp Húc trầm ngâm nói: Bô Huyền Thiên Đại Đế từng dùng Lấy đi!
Ba người cùng một con chó hung hăng vơ vét hết một lượt địa cung, tìm được mấy cái ly trà, một chiếc ngọc bình, còn có một đôi giày rách Huyền Thiên Đại Đế từng đi, một chiếc lò đồng, một bức hoạ treo tường, ngoài ra còn có một ít bảo vật vụn vặt.
Gạch lát nhà thật tốt, luyện chế từ Thái cổ thần kim, thật là lãng phí
Ba người tế khởi đạo môn của mình, thánh bảo gia cố thân thể, toàn lực huy động tu vi, nỗ lực nạy hết gạch lát nhà lên, mệt đến thở dốc hổn hển, gạch Huyền Thiên Đại Đế dùng để lát nhà cũng không phải vật tầm thường, mà chính là được luyện chế từ Thái cổ thần kim, mỗi một khối đều cần ba người dốc toàn lực mới có thể nhấc lên.
Hao Thiên Khuyển thấy thế cũng vội vàng chạy ra giúp.
Qua một lúc lâu sau, ba người cùng một con chó mồ hôi ròng ròng, cuối cùng cũng vơ
vét sạch sẽ địa cung, Diệp Húc cười nói: Tìm lại xung quanh xem, đừng bỏ sót thứ gì.
Bọn họ lại tiếp túc lục soát một vòng, xác định không còn bất kỳ một món bảo vật nào sót lại mới hài lòng tiến vào trung tâm của địa cung.
Trong trung tâm địa cung chính là một động quật sâu không thấy đáy, ma khí dũng mãnh phun ra, ùng ục sục sôi bốc lên phía trên, luồng ma khí này rõ ràng là do đạo ngân đạo văn, đạo vận thần văn thậm chí là thần vận tạo thành, đủ loại ma âm gào thét truyền đến, xâm chiếm đầu óc của bọn họ, quấy nhiễu tu vi tâm cảnh của bọn họ!
Trong ma khí lơ lửng mười tám tầng địa ngục, hình dáng kỳ lạ, so với mười tám tầng địa ngục do Luân Hồi thái tử thi triển càng hoàn chỉnh hơn.
Địa ngục này nhìn có vẻ không lớn, nhưng quan sát kỹ lường, lại thấy rộng lớn vô bờ,
có thể nhìn thấy không gian rộng cả tỷ vạn dặm, hoàng tuyền, minh hải, âm dương lộ, cầu sinh từ, diêm la điện, quỷ môn quan đủ loại kiến trúc viễn cổ hùng vĩ.
Bên dưới động quật này, ắt hẳn là trang tâm của mười tám tầng địa ngục bị Huyền Thiên Đại Đế phong ấn, chính là trung tâm của mười tám tầng địa ngục, nơi sinh ra khí vận của mười tám tầng địa ngục!
Diệp Húc ánh mắt chớp động, đang định tiến lên phía trước quan sáng kỹ lường, đột nhiên chi nghe thấy một tiếng thét lên, vội vàng quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy quanh thân Phong Tuỳ Vân ma khí bốc lên, hai mắt đỏ đạm, sát khí quanh người phóng ra, mơ hồ dần dần hoá ma.
Còn Phó Tây Lai cũng không khá hơn là bao, quanh người ma văn giăng đầy như mạng nhện, nhưng lại vẫn đứng im chăm chú nhìn khí vận mười tám tầng địa ngục, tựa hồ
không hề để ý đến.
Ngay cả con Hao Thiên Khuyển cũng bắt đầu có chiều hướng ma hoá phát cuồng.
Diệp Húc trong lòng cả kinh, đám người Phong Tuỳ Vân còn chưa chạm vào ma khí mà chi là từ xa nhìn đến, định thừ nghiền ngẫm đạo lý cất chứa trong khí vận địa ngục này, vậy mà đã liền bị ma hoá!
Tâm pháp bọn họ không hợp với mười tám tầng địa ngục, rất dễ bị ma tính khống chế!
Diệp Húc đánh ra một đạo Thanh Minh ấn, hai người cùng phá cẩu mới khôi phục thần trí, không khỏi toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: Diệp huynh, nơi này không phải là chỗ bọn ta có thể ở được, mấy người bọn ta ra ngoài kia đợi huynh!
Diệp Húc gật đầu, hai người vội vàng mang theo Hao Thiên Khuyển rời đi.
Diệp Húc ngẩng dầu nhìn về phía khí vận địa ngục, Huyền Thiên Đại Đế đã rời khỏi nơi đây cả trăm vạn năm, khí vận của trung tâm mười tám tầng địa ngục vẫn nồng đậm vô cùng, nếu như có được những khí vận này, tu vi của hắn đạt đến cảnh giới Đế Quân cũng không cần phải đi lĩnh ngộ thêm đạo lý địa ngục thâm sâu nào nữa.
Có điều thứ khiến Diệp Húc càng quan tâm hơn chính là trung tâm của mười tám tầng địa ngục.
Trung tâm Mười tám tầng địa ngục mới là thứ bảo vật quý giá nhất, nếu như có thể đại được trung tâm của mười tám tầng địa ngục, lĩnh ngộ sẽ càng thêm tinh thâm, đạt đến cảnh giới của Huyền Thiên Đại Đế.
Hắn hít một hơi dài, bước lớn lên trước, một bước sải ra, đột nhiên chi cảm thấy một áp lực nghiền ép đến, hơn nữa theo mỗi bước tiếp cận đến, áp lức lại càng mạnh hơn, ép đến mức xương cốt của hắn phát ra từng tiếng lách cách xèo xèo, khiến hắn vô cùng khó chịu!
Trung tâm mười tám tầng địa ngục bên trong động quật này, vô cùng nặng nề, bóp méo thời không, mơ hồ chứa cả trọng lượng của viễn cổ, nếu như Diệp Húc cường chế tiến lên phía trước chắc chắn thân thể sẽ bị nghiền ép nát bấy.
Đã tiến vào đến đây, chẳng lẽ lại không thể nhìn trung tâm của mười tám tầng địa ngục một cái? Xi Thiên Ma Tổ!
Xi Thiên Ma Tổ đột nhiên bay ra từ ngọc lầu, Diệp Húc lập tức thôi động tôn hoá thân này bước lên trước, nỗ lực đi về phía động quật, một lúc sau, hắn cuối cùng cũng tiếp cận,
thò đầu nhìn xuống bên dưới.
Bên trong địa quật ma khí chen chúc, tuôn lên phía trên, ma khí ăn mòn thân thể Xi Thiên Ma Tổ, mơ hồ phá huỷ bộ thân thể Xi Thiên Ma Tổ này.
Diệp Húc liếc vội một cái, chi thấy dưới đáy địa quật ma khí cực nặng, vô cùng vô tận, rất khó nhìn thấy bên trong rốt cuộc là cái gì.
Đột nhiên ma khí ngừng phun, nhờ vào một khắc ngắn ngủi này, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy đáy của địa quật, chi thấy mười tám quả địa cầu còn lớn hơn tinh cầu gầp nhiều lần, đang lăn lộn dưới đáy địa quật, mười tám quả địa cầu này hợp lại một chỗ, giống như một chuỗi phật châu.
Trên đó có người
Diệp Húc trong lòng cả kinh, đột nhiên chú ý đến trên những quả cầu này, mỗi cái đều có một tôn ma thần khoanh chân ngồi trên, tựa như đang yên lặng ngủ say, lại cũng như đang tu luyện loại ma công nào đó.
Ma khí một lần nữa phun lên, ào ào cuộn đến, Diệp Húc vội vàng thu hồi Xi Thiên Ma Tổ, sắc mặt trở nên cực kỳ cổ quái.
Huyền Thiên Đại Đế
Những ma thần ngồi khoanh chân trên những quả cầu đó chính là Huyền Thiên Đại Đế, vị đại đế này đem thân thể của mình phân ra thành mười tám bộ, lưu lại trên hạt nhân của mười tám tầng đại ngục, dường như đang đợi thiên địa dị biến một lần nữa, lục đạo phục hồi, từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, thống trị thiên địa một lần nữa!
Hắn muốn sống đến kiếp thứ hai, kiếp thứ ba, kiếp thứ mười tám, thậm chí trường tồn bất diệt! Không biết vị đại đế này, khi nào mới có thể tỉnh lại
Diệp Húc từ từ nhổ ra một ngụm trọc khí, bên trong địa quật có mười tám bộ thân thể của Huyền Thiên Đại Đế trấn áp, hắn căn bản không có cách nào lấy được trung tâm của mười tám tầng địa ngục.
Đừng nói là ta, cho dù Luân Hồi Pháp Vương cùng Nhiên Mi Lão Phật đến đây cũng không thể làm gì được những trung tâm địa ngục này! Ta vẫn nên hấp thu những khí vận này rồi lập tức rời đi thôi!
Diệp Húc tâm niệm vi động, đột nhiên chi thấy vô số căn tu trong ngọc lầu bay múa, lần lượt cắm vào khí vận trong mười tám tầng địa ngục, hút lấy đạo văn đạo ngân, đạo vận thần văn, thậm chí ngay cả thần vận cũng bị hút ra, liên tiếp không ngừng dung nhập vào
bên trong ngọc lầu.
Nhiên Mi Lão Phật, ngươi muốn tranh sợi tổ mạch tàn khuyết này với bổn toạ, vẫn là kém hơn một bậc!
Trong miền vũ trụ nguyên thuỷ kia, đột nhiên truyền đến tiếng cười lớn của Luân Hồi Pháp Vương, chi thấy Luân Hồi Pháp Vương đứng trong gió mùa vũ trụ, Lục Đạo Luân Hồi phía sau không ngừng chuyển động, chặn đứng từng đợt gió mùa, thuộc hạ của hắn, tam đại ma thần đứng trong Lục Đạo Luân Hồi, uy phong lẫm liệt.
Còn cách đó không xa, Nhiên Mi Lão Phật mặt đầy phật quang, chư phật Tam Thập Tam Thiên chuyển động không ngừng ở phía sau, sắc mặt tối sáng bất định, ha ha cười nói: Pháp Vương quả nhiên danh bất hư truyền, có điều đây chính là nơi Huyền Thiên Đại Đế từng ngộ đạo, nguy hiểm trùng điệp, con đường phía trước còn xa, chi bằng ta và ngươi
liên thủ, cùng nhau tim kiếm bảo vật, đợi đến khi tìm được trang tâm của mười tám tầng địa ngục, ta và ngươi tiếp tục phân cao thấp, tránh khỏi bị người khác nhanh chân chiếm trước, ý Pháp Vương như thế nào?
Ngoại trừ Đế Quân, còn có ai có thể vượt qua được ta và bà?
Luân Hồi Pháp Vương cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể đi đến được Huyền Thiên địa cung, lúc này cười nói: Nhiên Mi, thủ đoạn của bà mặc dù khiến cho người ta khinh thường, nhưng đích thực là một kẻ địch lớn của bồn toạ, có điều bà so với ta vẫn kém một bậc, cho dù bà giở thủ đoạn gì, bổn toạ cũng không sợ hãi. Nếu bà đã nói như vậy thì bổn toạ sẽ cùng bà liên thủ, thăm dò bí cảnh của Huyền Thiên Đại Đe!
Hai vị Thần Vương nối đuôi nhau đi, dọc đường liên tiếp gặp phải nguy hiểm, cuối cùng cũng đi ra được vũ trụ nguyên thuỷ, vượt qua tinh hà, đi đến phía trước Huyền Thiên
Đại Đế địa cung.
Hai người lén lút phòng bị lẫn nhau, liếc nhìn đối phương một cái, liền đi vào trong địa cung.
Nhiên Mi Lão Phật nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trước mắt, nhịn không được nối giận nôi đình, buột miệng văng ra mấy lời thô tục!