Những sợi linh mạch lơ lửng trong vũ trụ nguyên thuỷ lúc hợp lúc tan, linh khí nồng đậm, ma khí hỗn loạn, chủng loại đa dạng, có loại là linh mạch cấp thấp như Thương Minh linh mạch, cũng có loại cấp cao như Thái Thanh linh mạch, Thượng Thanh linh mạch.

Kim cầu ngăn cách vũ trụ trạng thái nguyên thuỷ, gió mùa không có cách nào thổi đến, nếu không chỉ cần là gió mùa đơn thuần ở nơi này cũng có thể dễ dàng khiến đám người Diệp Húc hoá thành tro bụi!

Loại thủ pháp tạo hoá thiên địa vạn vật, biến đổi vũ trụ hồng hoang, Diệp Húc đến nghe cũng chưa từng nghe nói đến, thậm chí ngay cả Phong Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai cũng chưa từng nghe nói qua.

Hai người bọn họ một người là thiếu chủ của Tạo Hoá Môn, một người là thiếu chủ

của Thanh Hiên Thần Phủ, thân thế cao quý, cha chú cũng đều là những nhân vật có tiếng trong thiên giới, kiến thức hiểu biết ắt phải rộng hơn Diệp Húc rất nhiều, có điều ngay cả là bọn họ, cũng chi biết ngơ ngác nhìn thủ pháp của Huyền Thiên Đại Đế.

Thiên đế không hổ là Thiên đế, Huyền Thiên Đại Đế khi xây dựng nơi này, có lẽ vẫn là tu vi Đế Quân, nhiều nhất chỉ là Thần Vương, vậy mà lại có thực lực cùng tài nghệ kinh thiên động địa đến vậy, quả thật khiến người ta phải khâm phục!

Diệp Húc đột nhiên nhìn thấy một cơn lốc xoáy vô cùng dữ dội cuốn theo vô số tinh cầu, ầm ầm quét đến, hắn trong lòng kinh động, không khỏi hoảng sợ.

Cơn lốc xoáy này gào thét thối đến, từ trên kim cầu đảo qua, tình huống này không đích thân trải qua, rất khó có thể hình dung được loại cảm giác đáng sợ đến thế nào!

Hao Thiên Khuyển liên tiếp rùng mình, lẩm bẩm nói: Cây kim cầu dưới chân chúng ta, liệu có bị quét sập hay không

Hai lòng bàn tay Diệp Húc cũng đổ mồ hôi lạnh ngắt, cũng may cây kim cầu này chính là do Huyền Thiên Đại Đế tự tay chế luyện, bắc qua vũ trụ nguyên thuỷ, chưa hề bị bất kỳ đạo lốc xoáy nào phá huỷ.

Phía trên kim cầu, trời yên biển lặng, không một chút gợn sóng nào.

Diệp Húc rút hết toàn bộ khí huyết của Lăng Tiêu thái từ, đem hết chỗ khí huyết đó truyền vào cơ thể Xi Thiên Ma Tổ, tôn ma thần này so với trước kia lại càng mạnh hơn, có điều pháp lực tiêu hao khi thôi động cũng càng lớn hơn.

Thái từ, thứ lỗi cho ta không tiễn xa được. Diệp Húc vung tay vứt Lăng Tiêu thái tử ra

khỏi kim cầu, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.

Diệp Húc thoáng thấy bên ngoài cuồng phong đã ngừng thổi, lập tức thò tay khua về hướng vũ trụ nguyên thuỷ, túm lên một sợi Thái Thanh linh mạch, nuốt vào trong bụng, liền đó luyện hoá.

Tu vi của hắn dần dần khôi phục một ít, lại vội vàng đưa cả hai tay ra khoắng, từng sợi Thái Thanh linh mạch bị hắn túm được, không ngừng nuốt vào luyện hoá, tu vi cũng bắt đầu khôi phục đâu vào đấy.

Hai người Phong Tuỳ Vân mắt sáng lên, bắt chước Diệp Húc, cũng lấy được không ít linh mạch, Hao Thiên Khuyển lại càng hung mãnh, há to miệng ra, ngoạm tới một miếng, liền nuốt vào một sợi.

Một lúc lâu sau, Diệp Húc chi cảm thấy tu vi đã hồi phục được bảy tám phần, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: Một nơi thật tốt, nếu như không có cây kim cầu này, với thực lực của ta, cho dù là khôi phục trạng thái toàn thịnh, điều khiến tôn thân ngoại hoá thân Xi Thiên Ma Tổ, e rằng cũng khó có lấy được bất kỳ thứ gì trong vũ trụ nguyên thuỷ này!

Ngọc Thanh linh mạch! Phong Tuỳ Vân ánh mắt sáng lên, thất thanh nói lớn.

Diệp Húc vội vàng nhìn về phía hắn, chi thấy một sợi linh mạch thuần tuý tạo thành từ thần văn, giống như một con thuồng luồng hung ác vặn vẹo thân hình, trườn trên đỉnh đầu bọn họ, thần văn trong sợi linh mạch này vô cùng thô chắc, tiên thiên cường mạnh, khẽ khàng lướt qua, liền thổi quét đi một lượng lớn tinh cầu.

Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc! Bảo vật khủng bố như vậy trong vũ trụ nguyên thuỷ cũng không nhiều, vậy mà chúng ta lại không có khả năng đoạt lấy. Phó Tây Lai liên tục thở

dài.

Sợi Ngọc Thanh linh mạch này đột nhiên bị một cơn lốc xoáy quét tráng, phân thành bốn năm mảnh, thần văn đều bị chấn vỡ, hoá thành nghìn vạn sợi linh mạch nhỏ bay lượn khắp nơi.

Nguyên Tái ấn, thu!

Diệp Húc đột nhiên đưa tay ra, hoá thành Nguyên Tái Khống thăng thiên, phong ấn một trong số những mảnh vỡ của Ngọc Thanh linh mạch, mặc dù sợi linh mạch đó chi là một phần vô cùng nhỏ bé của Ngọc Thanh linh mạch, nhưng vẫn có uy năng không gì địch nổi, lắc đầu vẫy đuôi, khẽ khàng rung lên, liền có thể chấn vỡ Nguyên Tái Khổng thăng thiên.

Với thực lực của ta, vậy mà ngay cả một mảnh vụn của Ngọc Thanh linh mạch cũng không thể thu phục, xem ra đành phải dùng đến thân thể Xi Thiên Ma Tổ rồi.

Diệp Húc tâm niệm vi động, Xi Thiên Ma Tổ từ trên trời giáng xuống, ầm ầm hạ trên kim cầu, bàn tay to lớn đưa ra, hoá thành Nguyên Tái Khổng thăng thiên, một chướng chụp tới, tóm được sợi linh mạch này vào trong lòng bàn tay, liền đó cất vào ngọc lầu.

Hắn khống chế Xi Thiên Ma Tổ, liên tiếp đưa tay ra với, phong ấn từng sợi linh mạch, lần lượt ném vào trong ngọc lầu trấn áp, chi một lát sau, liền thu hoạch được rất nhiều, thu về hai mươi ba sợi sợi linh mạch vỡ vụn.

Một cơn gió mùa vũ trụ thổi qua, những sợi linh mạch vụn bị gió cuốn đi, Diệp Húc ngừng tay, đột nhiên chi thấy một quả tình cầu kim sắc trôi tới, hình dáng giống hư một con rắn quấn quanh thân rùa, rõ ràng là được tạo thành từ Huyền Vũ Long Văn Kim thuần

tuý.

Quả tình cầu này to lớn không gì sánh bằng, bề mặt tinh cầu tràn ngập yêu khí nồng đậm, bày bố đầy những hoa văn, đạo vận, thần văn kỳ lạ, hình thành một cách tự nhiên, giống như vảy rắn mai rùa, thần kim thuần tuý như vậy, vô cùng hiếm gặp.

Phong Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai nhất thời ngơ ta, thất thanh nói: Nếu như có thề lấy được quả tình cầu này, đừng nói là luyện chế tổ binh, ngay cả thần binh ước chừng cũng không kém là bao!

Thứ đồ tốt!

Diệp Húc tâm niệm vi động, thình lình trong những thần văn đang bay lượn phía sau, một bàn tay không nguyên vẹn bay ra, gào thét xông về hướng quả tinh cầu này.

Chi thấy mảnh vỡ đế binh này tách tình cầu ra thành nhiều mảnh vờ to như những ngọn núi vạn trượng, liền đó lại bị Xi Thiên Ma Tổ thu hồi.

Phía trên kim cầu, hắn căn bản không cần lo lắng về việc tu vi tiêu hao, nơi này có vô số linh mạch cho hắn tiêu phí, cho dù là thôi động Xi Thiên Ma Tổ tôn hoá thân cự phách này, Diệp Húc cũng không hề để tâm đến.

Chi một lúc sau, quả tinh cầu khổng lồ này cơ hồ đã bị Diệp Húc dùng tồ binh cắt rời ra thành từng mảnh một, thu vào bên trong ngọc lầu.

Tàn phiến đế binh đột ngột cắt đến tinh hạch của quả tinh cầu này, nhưng lại không thể cắt được khối tình hạch này, ngược lại bị bắn lên trên cao, Diệp Húc trong lòng cả kinh, chi thấy tình hạch của Huyền Vũ tinh không ngờ lại là một trái cầu nhỏ màu đỏ như thịt, giống như một bào thai, lại đập thùng thùng giống như một trái tìm, tản mát ra yêu khí

cực kỳ nồng đậm.

Thiên sinh ma thần?

Trong lòng Diệp Húc nổi lên lòng tham, ma thần hoài thai trong quả Huyền Vũ tinh này còn chưa sinh ra mà đã có thể cản được tàn phiến tổ binh của hắn, chất lượng cao hơn so với Huyền Vũ Long Văn Kim không biết bao nhiêu lần, nếu như lấy để luyện bảo, chắc chắn hiệu quả sẽ vô cùng tốt, có thể dùng để đúc tạo đế binh!

Hắn đang định thôi động Xi Thiên Ma Tổ, cường chế thu hồi phôi thai tinh cầu này, đột nhiên một luồng gió mùa vũ trụ thổi đến, không biến đã cuốn phôi thai này đi đâu.

Diệp Húc thầm than đáng tiếc, thần ma sinh ra trong miền vũ trụ nguyên thuỷ này, chắc chắn sẽ vô cùng cường mạnh, không giống tầm thường, có điều đáng tiếc là miền vũ

trụ nguyên thuỷ này hung hiểm như vậy, cho dù là tôn ma thần này có thể sinh ra, e rằng cũng sẽ bị nghiền nát.

Dọc đường đi, đám người Diệp Húc phát tài lớn, không ngừng thu lấy Thái Thanh linh mạch, thu nhiều đến mức tay mỏi nhừ ra, thậm chí Diệp Húc còn dùng Xi Thiên Ma Tổ thu cả Thượng Thanh linh mạch, nhiều vô số kể!

Trên người Phong Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai sớm đã chất đầy Thái Thanh linh mạch, không còn chỗ có thể cất, thậm chí ngay cả bụng của Hao Thiên Khuyển cũng nhồi đầy linh mạch, con phá cẩu này vốn dĩ đã có một cái đầu to tròn như tinh cầu, giờ phút này lại nuốt nhiều linh mạch như vậy, trở nên càng thêm mập mạp đáng sợ.

Nó sớm đã biến thành hình dáng của cự thú, thân thể bành trướng như núi, có điều ăn no đến mức bốn cái chân mũm mĩm đầy thịt, chi có thể dùng móng chân bước đi, thậm chí

cái đuôi thô chắc mà nó vẫn lấy làm kiêu ngạo, chi còn thừa lại mấy sợi lông lộ ra bên ngoài, khiến Diệp Húc không kìm nổi dùng cây tú hoa châm chọc vào người nó, khiến con phá cẩu này xẹp xuống giống như một quả bóng da.

Hai người cùng một con chó trơ mắt nhìn Diệp Húc không ngừng thu linh mạch vào trong ngọc lầu, không khỏi trông thấy mà thèm, không gian trong ngọc lầu của Diệp Húc dường như vô tận, đã cất chứa nhiều linh mạch như vậy mà vẫn chưa hề đầy.

Ầm ầm!

Đột nhiên ngọc lầu của hắn lại mọc thêm một tầng, chính là do Diệp Húc đập nát Thái Thanh linh mạch, trực tiếp nuôi dường ngọc thụ trong ngọc lầu, khiến ngọc thụ không ngừng tăng trướng, cuối cùng mọc đến hai mươi mốt tầng.

Bên trong ngọc lầu của hắn, không gian vô cùng vô tận mở ra, cơ hồ giống như một vũ trụ thế giới hoàn chỉnh, vòm trời bên trong ngọc lầu, ngưng tụ vô số linh khí, hoá thành từng quả tình cầu, càng lúc càng lớn, treo đầy bầu trời.

Diệp Húc chi cảm thấy uy năng ngọc lầu của hắn, so với trước đây lại càng lớn mạnh

hơn.

Kia là cái gì?

Diệp Húc đột nhiên chú ý đến, phía sâu bên trong miền vũ trụ nguyên thuỷ này, một chưởng ấn cực lớn khắc trong vũ trụ, vô số tình cầu treo phía trên, mặc cho gió mùa thồi quét, không hề nhúc nhích, cũng không hề bị phá huỷ.

Phong Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai cũng chú ý đến chướng ấn này, trong lòng không

khỏi hoảng sợ, chưởng ấn này không ngờ lại làm thay đối hình thái của vũ trụ nguyên thuỷ, quả thực mạnh mẽ đến trình độ không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ là Luân Hồi Pháp Vương?

Diệp Húc vừa nghĩ đến đây, lại nhìn thấy rất nhiều chướng ấn, còn có một vài bông liên hoa đang nở rộ trong miền vũ trụ cuồng bạo này, toàn bộ đều là bị ai đó dùng Đại Thần Thông ấn thay đổi quy tắc của miền vũ trụ này, cho dù là miền vũ trụ này định hình, thì những chưởng ấn cùng liên hoa kia cũng sẽ không biến mất, tồn tại vĩnh hằng!

Đây chính là dấu vết do Luân Hồi Pháp Vương cùng Nhiên Mĩ Lão Phật lưu lại, hắn là hai vị Thần Vương này đã gặp nhau, động thủ tại đây!

Diệp Húc trong lòng nghiêm nghị, loại sức mạnh này, không hổ là hai tôn Thần

Vương, khiến người ta không thể với tới.

Hai tôn Thần Vương này hẳn là đang tranh đoạt thứ đồ nào đó, thứ đáng để bọn họ phải ra tay cướp đoạt, e rằng chỉ có thể là những bảo vật hiếm có như nguyên liệu hay Ngọc Thanh linh mạch cấp tổ binh.

Đám người Diệp Húc tiếp tục đi lên phía trước, không biết đã qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy sâu bên trong vũ trụ nguyên thủ truyền đến một rung động vô cùng đáng sợ, giống như hai con cự thú khổng lồ đang giao thủ ở đó, Diệp Húc phóng mắt nhìn tới nhưng lại không hề thấy gì, đoán rằng hai vị Thần Vương đã đi quá xa, tới nơi sâu nhất của miền vũ trụ này.

Không biết hai tôn Thần vương tranh đoạt gì ở nơi đây

Diệp Húc trong lòng vô cùng hiếu kỳ, có điều cường nhân cấp bậc Thần Vương giao thủ, hắn ngay cả tư cách xem đấu cũng không có, huống hồ với thực lực của hắn, căn bản không có cách nào rời khỏi kim cầu, nhảy qua miền vũ trụ này, do đó chi có thể từ bỏ.

Các người tiếp tục đánh, ta đi nơi sâu nhất của bí cảnh này, vơ vét hết toàn bộ bảo vật ở đây, một sợi lông cùng không bỏ sót lại cho các ngươi!

Qua một lúc lâu, bọn họ cuối cùng cũng ra khỏi miền vũ trụ này, đến bên một khúc sông lớn, khúc sông này so với kỳ quan vũ trụ nguyên thuỷ hình thành từ Hoàng Sa đại mạc hoàn toàn không giống, chính là tình hà do trụ quang tạo thành, gào thét cuồn cuộn, tình hà trụ quang ở đây dày đặc đến đáng sợ, so với tinh hà trụ quang của Chu Thiên Tinh Cung còn dày đặc hơn không biết bao nhiêu lần, đang không ngừng cuộn chảy.

Kim cầu vững vàng lơ lửng phía trên tình hà trụ quang, bọn họ vô cùng cẩn thận đi ra

khỏi đạo ngân hà này, chỉ thấy đã đến được điểm cuối của kim cầu, trước mắt xuất hiện một toà địa cung, từng đạo đạo văn đạo ngân, đạo vận thần văn từ trong địa cung dũng mãnh phun ra.

Diệp Húc trong lòng kích động, bên trong địa cung, chính là nơi Huyền Thiên Đại Đế từng tu luyện, trung tâm của mười tám tầng địa ngục viễn cổ thế giới.