*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói đến cuộc gặp mặt của Kiều Mục và Lộ Vọng Xuyên, đó tuyệt đối là nghiệt duyên, nếu là tiểu thuyết, như vậy tiêu đề đại khái là: Điểu ti nghịch tập thông đồng Cao Phú Soái đi đến đỉnh cao nhân sinh! Tuy hướng trọng tâm hình như hơi lệch một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là trọng tâm.

Bạn học Kiều Mục ở năm ba tiểu học, dựa vào việc thuộc lòng toàn tập thám tử Sherlock Holmes cùng bản lĩnh xem thiên tượng thần kỳ, thành công tìm được vở bài tập bị vứt của Lộ Vọng Xuyên, đập tan lời nói dối gian ác “Bài tập của em bị chó tha rồi.” Trong sự khen ngợi của giáo viên cùng với ánh mắt phẫn hận của Lộ đại thiếu, đắc ý tiếp nhận sự sùng bái của một đám bạn nhỏ không có nhiều kinh nghiệm sống.

Tiếp đến là ngày hôm sau bạn học chính trực Kiều Mục bị Lộ đại thiếu vẻ mặt hung ác người đầy vết thương chặn lại trong hẻm.

Ơ, bị gia bạo à.

*

Kết quả là Kiều Mục thắng.

Ánh chiều tà rãi đầy trên đất, ở trong khung cảnh tráng lệ ấy, có hai gã học sinh tiểu học toàn thân bẩn thỉu ngồi ở trên khán đài sân bóng của trường vẻ mặt thâm trầm mà nhìn về phương xa.

Sau khi uống xong chai Wahaha (1) trong tay, Kiều Mục vỗ vỗ mông định rời đi.

Lộ Vọng Xuyên ở phía sau do dự mở miệng: “Này! Mày… Mày… Tên gì?”

Kiều Mục quay đầu có chút ý vị thâm trường nhìn Lộ Vọng Xuyên, để lại một câu mà sau này đã được lưu truyền rộng rãi.

“Tao tên Hồng Lĩnh Cân.(2)”

Hắc, bồi thường cho mày một chai Wahaha là đủ rồi ha ha, oắt con còn dám tiếp tục xảo trá với tao sao?

(1) Wahaha: là công ty nước giải khát lớn nhất Trung Quốc

(2) Hồng Lĩnh Cân: Khăn quàng đỏ, giống như là đội thiếu niên tiền phong ấy. Anh công cũng không quên xạo xạo một chút ))