Lục Chí lớp trưởng trường cấp 3 không biết thông qua phương pháp gì mà thăm dò được số điện thoại của hắn, giọng điệu thanh khẩn ở đầu bên kia điện thoại mời hắn tham gia họp lớp. Họp lớp gì đó, không phải là để khoe khoang sao, nghe nói Lục Chí hiện tại sống thật không tệ, đã là phó quản lý của công ty rồi, còn hắn à…

Kiều Mục cúi đầu nhìn cái áo ba lỗ cũ kỷ cùng cái quần cộc, trong lòng lặng lẽ ha ha một tiếng.

Vài ngày sau lúc ở chỗ Lộ Vọng Xuyên cọ ăn, Lộ đại thiếu tựa như lơ đãng nhắc một câu.

“Đi chứ, sao lại không đi, ăn chùa uống chùa mà, tiền sinh hoạt tháng này của tao không đủ, không phải đều đến chỗ này của mày cọ ăn còn uống sao.” Một bộ dạng vô lại dĩ nhiên không lưu tâm.

Lộ Vọng Xuyên há hốc mồm, tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó cũng không nói  nữa.

*

Ngày họp lớp đó Kiều Mục không lên chiếc Limousine của Lộ Vọng Xuyên, mà cưỡi chiếc xe đạp second- hand của mình.

Hắn cũng là vì suy nghĩ cho bạn học thôi, ngẫm lại thử xem, nếu hắn bước xuống từ chiếc xe có giá trị một trăm vạn, trên người lại mặc bộ quần áo chưa tới một trăm đồng, không phải là sẽ tạo thành tổn thương với tâm linh của mọi người hay sao, có tương phản cũng không nên tương phản theo cách ấy.

Tiến vào phòng, phản ứng của mọi người hiển nhiên đã làm Lục Chí sung sướng.

Trong mắt Lục Chí lộ ra vẻ đắc ý, lại còn bộ dạng nhiệt tình gọi: “A Mục à, cậu đã tới, tớ chờ cậu lâu lắm rồi đó.” A Mục (Manuel)? Có Astro Boy (1) đây này.

Kiều Mục cười ha ha nói: “Đã lâu không gặp, lớp trưởng cậu lại mập ra đó.”

Da mặt Lục Chí kéo kéo, sau nửa ngày không nói được lời nào.

(1) Astro boy: Sau khi mình tìm hiểu, đại khái là A Mục trong tiếng Trung dịch sang tiếng anh thành Manuel, là một tay đô vật nổi tiếng người Mexico, Astro Boy cũng là một tay đô vật nổi tiếng. Truyện này nhìn đơn giản mà chẳng đơn giản ha! *lau mồ hôi*