Sáng sớm hôm nay, Sở Hành Thủy lại nhận được tin tức đại quân Trương Hoán áp sát. Tin tức đột nhiên tới lập tức dập tắt sự căm hận tràn trề của Sở Hành Thủy. Vốn ông ta tưởng rằng triều đình không dám phá hủy sự phồn vinh của Giang Hoài. Sau khi giằng co một thời gian ngắn thì Trương Hoán sẽ phái trọng thần đến Quảng Lăng đàm phán. Sở gia bọn họ sẽ lui một bước, có thể mất một nửa thậm chí bảy thành binh lực mà đồng thời toàn lực ủng hộ Trương Hoán lên ngôi, Trương Hoán tự nhiên cũng phải lui một bước, cam đoan cho Sở gia có được lợi ích và địa vị được tăng lên trong triều đình mới. Như vậy tất cả mọi bên đều đại hoan hỉ, đạt được một cục diện cùng thắng lợi.
Nhưng chuyện cũng không hề phát triển như ông ta nghĩ, Trương Hoán cứng rắn làm ông ta chuẩn bị không kịp. Đầu tiên là con trưởng Sở Duy bị bắt tại Trường An, ngay sau đó đại quân xuôi nam rất có dấu hiệu phát động chiến tranh. Sở Hành Thủy không thể không tỉnh táo để suy nghĩ hậu quả chuyện này. Nếu như chiến tranh cuối cùng lại nổ ra, liệu Sở gia của ông ta có thể ngăn cản được quân An Tây tinh nhuệ nhất của Trương Hoán hay không. Liệu có thể đáp trả nam bắc giáp công không, lại còn có vũ khí bí mật sắc bén nhất trong tay quân An Tây: Hám Thiên Lôi! Sở Hành Thủy cảm giác chính mình lên lưng hổ khó xuống .
Sở Hành Thủy đi tới trước kho hàng, chỉ huy quân đóng ở kho hàng tiến lên bẩm báo: “ Khởi bẩm đại soái, tình hình kho hàng Giang Đô yên tĩnh, không có bất cứ gì khác thường.”
Sở Hành Thủy yên lặng gật đầu. Ông ta ngắm nhìn những đống lương thực chồng chất như quả núi nhỏ, cuối cùng rốt cục thở dài một hơi mà bảo: “ Đi nói cho Dương Chuyển Vận Sứ. Ta đã cho phép hắn trước hết thuỷ vận hai trăm vạn thạch lương thực cùng một trăm vạn quan tiền ngược bắc. Ngoài ra, cần phải bảo hắn xuất phát vào trước buổi trưa ngày mai!”
Đối mặt Trương Hoán kiên quyết gây sự, Sở Hành Thủy không thể tránh được mà chỉ có thể bày ra vài phần dáng dấp hòa giải.
Một chiếc xe ngựa từ tốn lăn bánh trên đường chính của huyện Giang Đô. Hai bên đường cửa hàng san sát, trên không trung có đủ loại kiểu dáng biển hiệu cực lớn vắt ngang. Những cỗ xe ngựa mặc dù không lớn tiếng hô hét nhưng chất đầy hàng hóa cũng không ngừng từ trong các hẻm nhỏ chạy nhanh ra. Đủ các chủng loại người thường lui tới cửa hàng. Người Nhật Bản nhỏ thấp mà khiêm tốn , người Thiên Trúc da ngăm đen mặc bộ trường bào màu đen. Người Đại Thực ống quần rộng rãi thắt chặt, người Đại Tần con mắt xanh thẳm giống như hãy còn chưa hoàn thành tiến hóa. Mỗi nét đặc sắc của cửa hàng biểu hiện ra sự phồn vinh của tòa thành nổi tiếng này trên đất Giang Tả.
Đỗ Mai đẩy một bên màn xe ra, vẻ mặt chăm chú nhìn cảnh náo nhiệt trên đường. Xe ngựa chạy nhanh qua một bảng hiệu lớn cao năm trượng, rộng hai trượng, trên bảng hiệu có ba chữ Cẩm Tú Phường to bằng cái đấu. Đây là Tống điếm mà Lý Thừa Hoành mở tại Quảng Lăng.
Đỗ Mai nhìn chăm chú thật lâu vào cái bảng hiệu này. Một hồi lâu, hắn khinh thường lắc đầu, “ xoát” một cái kéo màn xe khép lại. Xe ngựa lượn quanh chỗ rẽ lại đi lên một con đường khác rộng, đi ước hai dặm thì đến nha môn Thứ Sử quận Quảng Lăng. Bây giờ đã là buổi tối, nha môn đã đóng cửa, hai cái bảng hiệu lớn khác đứng sừng sững ngay tại cửa.
Xe ngựa của Đỗ Mai không dừng lại trước nha môn mà là rẽ ngoặt để đi tới cổng sau của nha môn Thứ Sử. Cửa sau là một cái cửa màu đỏ thẩm. Cửa không lớn, những bậc thang nho nhỏ làm từ đá chạy suốt lên đến cửa sau. Tùy tùng của Đỗ Mai nhảy xuống xe ngựa tiến lên gõ cửa, chỉ chốc lát cửa mở một khe nhỏ. Một gia nhân cao tuổi thò ra nửa khuôn mặt kinh ngạc nhìn tùy tùng cùng xe ngựa. Tùy tùng nói nhỏ vài câu với gia nhân cao tuổi, đưa vào một cái danh thiếp rồi quay đầu lại chỉ chỉ vào xe ngựa, người gia nhân già gật đầu lập tức đóng cửa lại để đi vào bẩm báo.
Sau một lúc lâu, từ cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Cử “ két kẹt!” một tiếng rồi mở, gia nhân tóc trắng xoá vừa rồi nhiệt tình đi về phía xe ngựa mà chắp tay “ Lão gia nhà ta mời tiên sinh vào.”
Đỗ Mai xuống xe ngựa, hơi khom người tỏ vẻ biết ơn liền bước nhanh đi vào dãy nhà sau của phủ Thứ Sử . Phủ Thứ Sử cũng không lớn, chủ yếu chia làm hai khu lớn. Một bộ phận là hơn mười gian nhà trệt. Chủ yếu cho người hầu cùng một số khách khứa bình thường ở, còn một bộ phận khác có tường hoa vây quanh. Nhìn quanh một vòng, đầu tường và các hốc tường tràn ngập màu xanh biếc tươi tốt. Đây là chỗ chủ nhân ở, người gia nhân già dẫn Đỗ Mai theo một cửa nhỏ bước vào bên trong rồi đi nhanh theo một con đường đá nhỏ. Trong viện có đủ loại các loại cây cối. Mấy căn phòng cũ thấp thoáng ẩn hiện trong màu xanh dày đặc. Mặc dù không có hoa và cây cảnh quý báu để làm đẹp, cũng nhìn không thấy lầu son gác tía tinh xảo, nhưng hoa và cây cảnh trong vườn đều được tỉa xén sạch sẽ. Ngay cả trên những ngọn cỏ trên mặt đất nhô ra từ khe hở giữa những tấm đá đều được chăm sóc, lộ rõ vẻ yên tĩnh mà thanh nhã. Đỗ Mai vẫn luôn chú ý chi tiết âm thầm gật đầu, nhìn ra được chủ nhân nơi này là người chăm chỉ mà có trình độ.”
“ Triệu thứ sử ở đây đã bao lâu?” Đỗ Mai không để ý mà hỏi han.
“ Gần một năm, trước kia lão gia làm quan ở nơi khác. Tháng năm năm ngoái mới chuyển đến Quảng Lăng làm Thứ Sử.”
Lão gia đinh quay đầu lại liếc nhìn Đỗ Mai vừa cười vừa giải thích: “ Trước kia Thứ Sử cũng không ở chỗ này nên nó chỉ là một tòa nhà để không. Bọn họ tại huyện Giang Đô ai nấy đều có phủ đệ, chỉ có lão gia nhà ta gia cảnh nghèo khó, làm quan liêm khiết, hàng năm đều được bình xét là tốt nhất. Từ hồi làm Huyện lệnh Giang Đô đã ở trong nhà của nha môn, cho tới bây giờ cũng không có tòa nhà của mình, ai! Quan tốt như vậy thật là không có nhiều lắm .”
“ Lão nhân gia đi theo Triệu Thứ Sử đã bao lâu?” Đỗ Mai cười hỏi.
“ Ngươi muốn hỏi bao lâu sao?” Ông lão ngửa đầu ha hả cười một tiếng “ Lão gia thì từ nhỏ chính ta nhìn thấy lớn lên, ngươi thử nói xem là bao lâu?”
“ Vậy lão trượng có thể biết Trương Hoán?”
“ Trương Hoán?” Ông lão chần chờ một lát, ông đột nhiên nhớ lại nên không khỏi oán hận nói: “ Ngươi nói tới Trương Thập Bát lang à! Ta làm sao lại không nhận ra hắn, hắn cùng lão gia nhà ta có quan hệ tốt nhất. Năm đó ta thích đi câu cá, mà thằng nhãi đó thì thích lặn xuống nước, luôn ở trong nước bẻ thẳng lưỡi câu của ta, hoặc là phải quấn vào trong cỏ và rong rêu. Thằng nhãi đó không ít lần bị ta mắng oan.”
Đỗ Mai nghe ông ta trước thì một câu thằng nhãi này, sau lại một câu thằng nhãi kia liền không nhịn được cười mà hỏi: “ Lão trượng cũng biết Trương Hoán hiện đang làm gì chứ?”
“ Ta hình như nghe phu nhân nói rằng đang làm quan gì đó tại Lũng Hữu, mà cũng không chịu lấy Bình Bình. Làm quan thì sao, Bình Bình là nữ nhân tốt mà hắn lại không chịu lấy, nếu như ta trẻ lại ba mươi tuổi ...”
Không đợi ông lão nói xong, Đỗ Mai liền cắt đứt lời của ông ta “ Kỳ thật hiện tại cháu gọi ông ấy là Trương Hoán đã là bất kính, không bao lâu sau cháu phải gọi ông ấy là bệ hạ!”
“ Bệ hạ là cái ...” Ông lão đột nhiên lảo đảo, suýt nữa ngã sang bên. Đỗ Mai vội vàng đở lấy ông lão “ Lão nhân gia coi chừng đó!”
Ông lão thực sự bị hù dọa đến mềm nhũn, ông ta từ từ quay đầu lại nhìn Đỗ Mai với đôi mắt cầu khẩn “ Vị đại ca này, vừa rồi cái gì ta cũng không hề nói.”
Đỗ Mai mỉm cười bảo: “ Chỉ cần ông nói cho cháu biết, lão gia nhà ông không chịu lấy con gái Sở gia thì nguyên nhân thực sự là gì. Vậy là cháu sẽ coi như vừa rồi cũng không nghe thấy gì cả.”
Lúc này, từ phía trước đột nhiên vọng tới một âm thanh trầm thấp “ Đỗ phán quan hà tất làm khó cho một ông lão.”
Đỗ Mai nhìn theo tiếng nói chỉ thấy có một người đứng phía sau một bụi Thúy Trúc rậm. Tuổi ước trên dưới ba mươi, vóc người dong dỏng cao, khuôn mặt gầy, dưới hàm hắn có chòm râu ngắn, ánh mắt sáng ngời mà đầy vẻ chính trực. Người này đúng là Thứ Sử quận Quảng Lăng Triệu Nghiêm, bạn thân trước kia của Trương Hoán.
Thực sự mà nói thì bây giờ Triệu Nghiêm mới chỉ là tạm quyền Thứ Sứ quận Quảng Lăng, chức vụ chánh thức của hắn là Trưởng Sử quận Quảng Lăng. Một năm trước, ngay lúc Thứ Sử quận Quảng Lăng Vương Nguyên Bồi bất ngờ chết thì Bùi Tuấn muốn điều tâm phúc Thái Nguyên Doãn là Tiên Vu Thúc Minh tiếp nhận chức Thứ Sử quận Quảng Lăng, nhưng bị Sở Hành Thủy kiên quyết phản đối, hai người giằng co không quyết. Bùi Tuấn liền khéo léo mà tạm thời điều Triệu Nghiêm đến nhậm chức Trưởng Sử, tạm thời làm thay công việc của Thứ Sử. Không ngờ chả mấy chốc gặp phải trận loạn ở Trung Nguyên, sau đó Bùi Tuấn qua đời nên chuyện Thứ Sử liền kéo dài tiếp. Triệu Nghiêm đã làm thay Thứ Sử gần một năm, mặc dù phẩm bậc của hắn nếu so với Thứ Sử thì không lớn lắm, nhưng hắn làm việc công liêm khiết, lại đúng là thực sự làm việc vì dân chúng. Vì thế dân chúng Quảng Lăng đều gọi hắn là Triệu Thứ Sử với hy vọng hắn vĩnh viễn cầm quyền tiếp.