Nhưng bản thân Triệu Nghiêm lại cực kỳ tỉnh táo, hắn là một Trưởng Sử hàm ngũ phẩm lại nắm giữ quyền lực quận lớn hàm tam phẩm gần một năm, điều này cho dù như thế nào vẫn là một chuyện cực kỳ không bình thường. Hơn nữa thế lực hùng mạnh Sở gia tại Giang Hoài lại vẫn duy trì sự im lặng. Đó là nguyên nhân bởi vì Sở gia đề cử Thứ Sử quận Hoài Âm Hàn Tu đổi sang nhậm chức Thứ Sử quận Quảng Lăng vẫn luôn không được triều đình phê chuẩn. Một khi thời cơ chín muồi thì Sở gia tất nhiên sẽ xuống tay đối với mình.
Vừa đúng lúc này, trong triều liền truyền đến tin tức Trương Hoán trở về họ cha là Lý thị đồng thời nhậm chức Giám Quốc, mà Sở gia lại phát sinh đối lập với triều đình. Về công về tư thì sự lựa chọn của Triệu Nghiêm đều không có khả năng thiên về Sở gia.
Triệu Nghiêm đi lên chắp tay làm lễ ra mắt Đỗ Mai “ Tại hạ Triệu Nghiêm. Hoan nghênh Đỗ Phán Quan đến Quảng Lăng.”
Đối phương có quan hệ đặc thù với đô đốc của mình nên Đỗ Mai cũng không dám tự cao tự đại ở trước mặt hắn, ông ta liền vội vàng đáp lễ: “ Dọc đường đến đây ta nghe được không ít sự tích về Triệu sứ quân! Hôm nay gặp mặt, Đỗ Mai cực kỳ vinh hạnh.”
Triệu Nghiêm chỉ mỉm cười, hắn lập tức hạ lệnh cho ông lão gia nhân: “ Tuyền thúc, ông đi ra cửa xem qua liệu mấy người khả nghi kia có còn ở bên ngoài không?”
Đỗ Mai bị dọa tới giật mình “ Sao vậy! Ngay cả phủ Thứ Sử cũng bị giám thị sao?”
“ Sở Hành Thủy biết quan hệ của ta với Trương Hoán, làm sao ông ấy không thể đề phòng ta vài phần. Nhưng mà xin Đỗ Phán Quan yên tâm. Đã vào trong phủ của ta thì ta liền có khả năng đảm bảo ngài không có việc gì.” Nói đến đây, Triệu Nghiêm khoát tay cười nói: “ Mời Đỗ Phán Quan đến thư phòng của ta nói chuyện!”
“ Mời!”
Đỗ Mai đi theo Triệu Nghiêm tới thư phòng của hắn.
Huyện Diêm Thành cách quận Hoài Âm tám mươi dặm về phía bắc,có một đội quân ba vạn người đang hăng hái tiến lên về hướng nam. Dưới ánh sao đầy trời trông giống hệt một dòng sông màu đen chảy về hướng nam giữa những cánh đồng muối trắng xoá nhìn không thấy điểm cuối.
Đội quân này chủ yếu bao gồm kỵ binh, đồng thời xen vào giữa có gần trăm cố Phích Lịch xa. Bọn họ chính là bộ đội chủ lực từng tiêu diệt quân Thổ Phiên và quân Đại Thực tại An Tây. Không lâu sau lại là chi quân đội tiên phong đánh tan kỵ binh người Khiết Đan tại Hà Bắc. Bọn họ là tinh nhuệ trong tinh nhuệ giữa bốn mươi vạn đại quân của Trương Hoán. Bọn họ cưỡi thuần một sắc ngựa Ả rập thu được từ quân Đại Thực. Giáo dài, hoành đao, nỏ thép, áo giáp chắc chắn hơn nữa lại có thuật cỡi ngựa cao siêu, khí thế tác chiến dũng mãnh cùng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú khiến cho chi quân đội này đánh đâu thắng đó, sắc bén không thể đỡ.
Quân đội như vậy thì Trương Hoán đương nhiên là muốn nắm chắc trong tay. Giờ phút này, Đại nhân Giám Quốc của chúng ta liền giống như lúc hắn ở tại An Tây, mũ giáp khắp người cùng đại quân nam tiến.
Ba ngày trước Trương Hoán đến Bành quận, hắn không hề do dự lập tức tiếp nhận quyền chỉ huy từ trong tay Vương Tư Vũ. Hắn đồng thời cũng chia binh ba đường. Lệnh cho Tào Hán Thần đi hướng tây chỉ huy hai vạn quân từ Hào Châu xuôi nam. Lại mệnh cho Vương Tư Vũ làm Đại tướng trung lộ chỉ huy ba vạn quân từ Lâm Hoài vượt sông Hoài Thủy để kiềm chế chủ lực Sở gia. Còn chính hắn thì tự mình dẫn ba vạn quân tinh nhuệ này đi Diêm Thành. Sở dĩ hắn đi Diêm Thành là bởi vì thám báo thăm dò được tin tức ở vùng Diêm Thành có hai vạn quân đội của Sở gia đóng quân, chủ tướng đúng là Lý Sư Đạo mà hắn một mực lo lắng đề phòng. Còn trong hai vạn quân lại có một vạn người chính là quân Bộc Dương trước đây của Lý Sư Đạo.
Trương Hoán tuyệt không lo lắng Sở gia có quyết tâm chống cự gì. Hắn chỉ lo lắng Lý Sư Đạo có thể lợi dụng cơ hội Sở gia mâu thuẫn triều đình lần này để thực hiện dã tâm của mình. Một khi Giang Hoài rơi vào trong tay Lý Sư Đạo thì chẳng khác nào Đại Đường bị chặt đứt một chân. Không thể cho Lý Sư Đạo bất cứ cơ hội gì, đây là nguyên nhân khiến cho Trương Hoán không chút do dự chỉ huy quân xuôi nam.
Vài tên kỵ mã thám báo đón đại quân đang cấp tốc phi ngược, bốn vó lao nhanh, đuôi ngựa tung bay giống như mây trôi nước chảy. Chỉ chốc lát, thám báo liền tìm được đô đốc trong trung quân. Một người Giáo Úy lập tức chào theo nghi thức quân đội rồi nói: “ Khởi bẩm đô đốc, cánh quân của Lý Sư Đạo hiện đóng quân cách huyện Diêm Thành năm dặm về phía tây, cách đây ước sáu mươi dặm. Bọn họ hiện tại không có dấu hiệu rút lui. Chúng thuộc hạ lại dò xét dọc theo đường cũng không phát hiện chỗ nào có khả năng dùng để mai phục.”
Trương Hoán gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong màn đêm xanh thẫm đầy sao long lanh. Còn cách hừng đông ít nhất bốn canh giờ, dựa theo tốc độ hành quân hiện tại thì lúc trời sáng là có thể đến Diêm Thành. Trương Hoán không chút do dự hạ lệnh đạo: “ Truyền lệnh đi tiếp, toàn quân đi thêm bốn mươi dặm rồi nghỉ ngơi!”
Huyện Diêm Thành cũng là vùng Diêm Thành Giang Tô ngày nay. Dưới Đường triều thì nơi này thường bị nước biển tràn vào, ở phía đông Diêm Thành đều là những vùng rộng lớn nhiễm muối kiềm không có một ngọn cỏ, dân cư cũng cực kỳ thưa thớt. Hơn mười năm trước thi thoảng còn có vài thôn xóm thưa thớt, dân thôn phơi muối mà sống. Từ thời Túc Tông thì bắt đầu thực hành giữ độc quyền về diêm nghiệp nên không cho phép tư nhân phơi muối, đa số diêm dân bị buộc chuyển xuống phía nam khiến ở khu Diêm Thành dân cư càng thêm thưa thớt, thường xuyên đi hơn mười dặm cũng không nhìn thấy một hộ gia đình.
Mà huyện Diêm Thành là huyện thành duy nhất trong vòng mấy trăm dặm, vẻn vẹn có hơn ngàn hộ gia đình, phần lớn là phơi muối cho quan phủ để duy trì sinh kế. Nhưng giờ phút này huyện Diêm Thành lại đồn trú gần hai vạn đại quân Sở gia để phòng ngừa quân đội Trương Hoán đột phá từ phía đông. Đúng như thám báo quân Lũng Hữu thăm dò, chủ tướng chỉ huy đội quân này đúng là Lý Sư Đạo. Chỗ hắn đóng quân chứng thật là phía tây huyện Diêm Thành năm dặm, nhưng có một điều Trương Hoán lại thật không ngờ, lúc đầu Sở Hành Thủy bố trí cho Lý Sư Đạo đóng quân là huyện An Nghi phía tây huyện Diêm Thành ước ba trăm dặm. Nơi đó là chỗ mà tuyến vận chuyển lương thực đường sông nhất định phải đi qua. Nhưng năm ngày trước Lý Sư Đạo lại báo tin tức giả cho Sở Hành Thủy rằng tại vùng Diêm Thành phát hiện thám báo quân Lũng Hữu, quân Lũng Hữu rất có thể sẽ từ Duyên Hải xuôi nam. Điều này khiến cho Sở Hành Thủy thay đổi bố trí quân đội, đồng ý cho hắn chuyển tới vùng Diêm Thành đóng quân. Sự thực là Lý Sư Đạo không muốn gặp phải đại quân Trương Hoán để bảo tồn đội quân hai vạn người của mình, lấy đó làm vốn liếng để hắn đông sơn tái khởi (đợi thời trở lại).
Có điều Lý Sư Đạo cũng không ngờ rằng hứng thú của Trương Hoán đối với hắn thì lớn hơn nhiều lắm so với Sở gia. Cũng không biết sau khi hắn biết rõ điểm này thì cảm thấy vinh hạnh hay cay đắng đây?
Thẳng thắn mà nói, Lý Sư Đạo xác thật có một ít tài năng cầm quân. Để hoàn toàn khống chế đội quân hai vạn người mà hắn đặt ra quân kỷ cực nghiêm. Cho phép cướp đoạt tài sản của dân, nhưng không được phép bỏ túi riêng; cho phép gian dâm phụ nữ, nhưng phải mang về doanh cùng hưởng với huynh đệ khác; trong quân đội chỉ có tuyệt đối phục tòng thượng cấp, hơi có khác ý là chém đầu không tha; Đồng thời, hắn lại lấy việc luận võ trong quân cùng với các thủ đoạn hành quân đường dài đào thải rất nhiều tướng quân trung cấp, song song đó từ trong quân Bộc Dương chọn ra một nhóm binh lính thông minh tháo vát. Cứ như vậy, ngắn ngủn nửa tháng là hắn liền hoàn toàn nắm giữ đội quân này.
Giờ phút này, đêm đã khuya lắm rồi. Vào lúc sắp đến canh tư mà trong đại trướng của Lý Sư Đạo đèn dầu vẫn sáng. Hắn đang trắng đêm không ngủ ngồi ở trong đại trướng nghiên cứu bản đồ vùng đông nam. Lý Sư Đạo biết rất rõ, Sở gia nhất định sẽ bị Trương Hoán tiêu diệt. Mà sau khi Trương Hoán tiêu diệt Sở gia hẳn là sẽ quay đầu sang hướng tây đối phó Lý Hi Liệt ở Hoài Tây. Như vậy vào lúc đó thì cơ hội của hắn sẽ đến. Nếu như quét sạch vùng Giang Hoài giàu có, sau đó lại chuyển hướng phát triển tới Tuyền Châu và vùng Lĩnh Nam thì hắn chưa chắc không thể thành lập cơ nghiệp của mình.
Lý Sư Đạo đưa mắt dọc theo bản đồ về phía nam, cuối cùng hắn nắm tay liên tiếp gõ vào Tuyền Châu một hồi, thở phào nhẹ nhõm mà tự nhủ: “ Chính là nơi này !”
Đột nhiên, ở bên ngoài truyền đến một tràng tiếng chân dồn dập hấp tấp, một tên thân binh gần như là xông vào. Mặt mày hắn kinh hoàng liền cao giọng bẩm báo: “ Tướng quân, việc lớn không ổn. Ở phía bắc khoảng hai mươi dặm phát hiện có đại quân hạ trại.”
“ Cái gì!” Lý Sư Đạo cả kinh lập tức đứng lên, “ Là đại quân Trương Hoán đến sao! Tại sao hắn không đi theo tuyến vận chuyển lương thực đường sông?”
Ngây người chỉ ở trong nháy mắt, Lý Sư Đạo lập tức liền phản ứng lại mà khẩn cấp hạ lệnh: “ Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân lập tức tập hợp chuẩn bị rút lui về phía nam!”
“ Vâng!” Thân binh vừa muốn đi ra ngoài, thì Lý Sư Đạo lại gọi hắn “ Chờ một chút, không vội truyền lệnh.”
Lý Sư Đạo cau mày, hắn chắp tay đằng sau đi vài bước trong đại trướng rồi đột nhiên hỏi lại: “ Vừa rồi ngươi hình như nói bọn họ hạ trại cách khoảng hai mươi dặm, mà không phải hành quân, đúng không?”