Nỗi mệt nhọc và xây xẩm của thể xác tuy không chịu
đựng nổi, song thần trí của Hạng Chân vẫn còn rất tỉnh táo, chàng loạng
choạng lùi sau mấy bước, cố nắm lấy mép giường, giọng khản đặc nói:
- Uông cô nương, người trong phòng này đâu?
Uông Lăng không đáp tiến tới chút nữa lạnh lùng nhìn chàng chằm chằm, ánh mắt ngập đầy thì hận lẫn đau xót.
Hạng Chân hất mạnh đầu gào lên thật to:
- Nói mau, họ đâu cả rồi?
Gương mặt của Uông Lăng nhòa đi, như cách rất xa, lại như rất gần, ngăn cách
bởi một lớp mây mù. Một giọng nói u oán như từ chân trời vọng lại, tuy
rất khẽ nhưng sắc lạnh vô cùng:
- Hạng Chân! Người đã đến ngày tận số rồi! Hẳn người biết câu lưới trời mênh mang thưa nhưng không lọt chứ?
Hạng Chân đưa tay xoa màng tang, gắng gượng nói:
- Cô nương đã hãm hại họ rồi ư?
Uông Lăng buông tiếng cười khảy, giọng đanh lạnh:
- Bởi người đã sát hại huynh trưởng và vị hôn phu của bổn cô nương trước, cho nên bổn cô nương mới đến đây báo thù. Hạng Chân, người là một tên
ác ma lòng người mặt thú!
Hạng Chân lại hất mạnh đầu thắc mắc hỏi:
- Ai... ai là huynh trưởng, ai là bị hôn phu của cô nương?
Uông Lăng tiến tới gần hơn, giọng oán độc nói:
- Khỏi nói nhiều! Hạng Chân, hãy nhớ câu nợ máu phải đền bằng máu!
Hạng Chân đề thử chân khí nơi đan điền, song chàng đã thất bại, chân khí như đã tản mác, không cách nào đề tụ được. Chàng nghiến răng tức giận nói:
- Nói mau, bằng hữu và tỷ tỷ của Hạng mỗ đâu cả rồi?
Uông Lăng giọng lạnh như băng giá:
- Ngươi biết, có một Cửu U địa phủ, họ sẽ cùng người đến đó một thể!
Hạng Chân bỗng hét vang, dốc hết sức bình sinh quát to như sấm rền:
- Xem đây!
Trong chiêu tản thủ của chàng, một trong Cửu Tuyệt thức là “Nguyệt Mông Ảnh”
(ánh trăng mờ) đột nhiên tung ra, song chưởng như hai ngọn dao sắc hết
sức nhanh hiểm, chỉ nghe một tiếng kêu lanh lảnh theo sau là một tiếng
hét giận dữ, Hạng Chân cảm thấy trước mắt tối sầm lại, người nhũn ra ngã xuống đất.
Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Hạng Chân cố mở mắt ra, đôi mi chàng trĩu nặng, xương cốt rã rời, toàn thân nhức nhối. Chàng
lại chầm chậm nhắm mắt, hồi lâu lại mở ra.
- Trời, đây là đâu?
Đập vào mắt trước tiên là một cái mái hình vòng cung ẩm ướt và u tối, một
ngọn đèn dầu loe lét treo lơ lửng. Qua ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu,
có thể loáng thoáng nhận ra đây là một gian phòng vuông vức, bốn bề đều
là vách đá.
Dưới lưng chàng là lớp rơm ẩm mục đến nóng bức, mùi
ẩm mốc len vào mũi khiến chàng cơ hồ nôn tháo ra. Chàng khẽ cựa mình,
mới hay hai tay đã bị khóa chặt bởi hai chiếc khóa thép nặng dầy, nơi
lưng là một vòng sắt to cỡ cườm tay, hai chân cũng có khóa kẹp, khóa
chân và vòng sắt xâu vào nhau bởi hai sợi dây xích to lớn, dài ra đến
hai vòng sắt to khảm vào trong vách đá, chỉ cần động đậy là vang lên
tiếng khua loảng xoảng.
- Đây là nơi nào? Tại sao mình lại ở đây?
Hạng Chân nhắm mắt suy nghĩ và rồi từ từ chàng đã nhớ ra những gì đã xảy ra vừa qua.
Chàng bặm chặt môi, nhất định là trước kia chàng đã gây oán kết thù với hai
cha con Uông Lăng, đã sát hại người thân nào đó của họ vì vậy họ mới tìm chàng báo thù, bắt chàng đến đây.
Chàng xoay người một cách khó
nhọc, đưa lưỡi liếm môi, cảm thấy khô chát và đau đớn vô cùng, môi nức
toác và cổ họng đắng chát. Nỗi căng thẳng trong đầu đã tan biến, song
mình mẩy chân tay bải hoải rã rời như vừa trải qua một cơn trọng bệnh.
Bỗng chàng nghe có tiếng kim khí chạm nhau rất khẽ, một bộ phận của gian
phòng từ từ mở ra. Ô, thì ra là một cánh cửa đá dầy hơn hai thước, chỉ
thấy bốn gã đại hán vạm vỡ ra sức đẩy một cách vất vả.
Nơi cửa có tiếng nói chuyện khe khẽ. Lát sau có ba bóng người đi vào. Hạng Chân
híp mắt nhìn, chính là hai cha con Uông Tiêu Phong và Uông Lăng. Người
thứ ba là một nho sinh mặt trắng tuổi trạc ngũ tuần, mặt vuông tai cá,
toàn thân y phục bằng đoạn trắng, dáng vẻ rất ung dung. Ba người chậm
rãi đi đến cạnh chàng.
Uông Tiêu Phong hươi chân đá chàng một cái, lạnh lùng nói:
- Hạng Chân, người đã tỉnh rồi chứ?
Hạng Chân lại đưa lưỡi liếm môi, giọng khản đặc:
- Đã tỉnh! Lão trượng bệnh ho cũng đã khỏi rồi chứ?
Uông Tiêu Phong hậm hực:
- Hừ, người tưởng hoàn cảnh như vậy có lý thú lắm hả?
Hạng Chân mỉm cười:
- Tại hạ không hề nghĩ như vậy! Nhưng Hạng Chân này đã đắc tội với lão trượng từ bao giờ?
Vừa dứt lời, bỗng thấy trước mắt hoa lên, trên má đã lãnh lấy bốn cái tát nảy lửa.
Uông Lăng với giọng căm hờn nghẹn ngào nói:
- Hạng Chân, người còn nhớ trận đấu với phái Cửu hiền ở Thiểm Tây hồi năm năm trước chăng?
Hạng Chân hồi tưởng một lúc đoạn ơ hờ nói:
- Còn!
Uông Lăng nước mắt chảy dài, sụt sùi nói:
- Còn nhớ người thứ nhì đã chết dưới tay người chăng?
Hạng Chân thản nhiên:
- Nhớ chứ, đó là Hiền Thư Tử Uông Triệu...
Bỗng sửng sốt nói tiếp:
- Đó là huynh trưởng của cô nương ư?
Uông Lăng càng khóc tợn hơn, hằn học nói:
- Phải, người còn nhớ sau khi người giết chết Cửu hiền, một thanh niên
vóc dáng trung bình đã đến liều mạng quyết chiến cùng với người không?
Hạng Chân thở hắt ra:
- Phải rồi, người ấy rất là anh tuấn và phong độ. Hạng mỗ không nỡ giết y nhưng y đã khăng khăng ép buộc, sau cùng bất đắc dĩ...
Uông Lăng giọng bi thiết tiếp lời:
- Bất đắc dĩ ư? Hứ bất đắc dĩ mà người lại sử dụng độc chiêu Bát Khuyên
Trảm phân thây y hả? Tội nghiệp cho Vĩ ca đã chết chẳng toàn thây!
Hạng Chân đưa mắt nhìn Uông Lăng giọng bình thản:
- Thanh niên ấy tên là Trương Vĩ, y là vị hôn phu của cô nương ư?
Uông Lăng càng khóc thảm thiết hơn:
- Phải, chính người đã giết!
Hạng Chân chậm rãi nói:
- Cô nương có biết là y đã sử dụng Ô Độc Sa và Hồi Hồn Hương loại ám khí
tối độc hạ lưu đối phó với Hạng mỗ trước không? Cô nương có biết là Hạng mỗ đã hơn ba lần tha chết và dùng lời khuyên y bãi chiến không?
Uông Lăng giậm chân gào lên:
- Ác ma, ta không cần biết, ta chỉ biết chính người đã giết ca ca và
chồng ta, đã phá hoại gia đình và hạnh phúc trọn đời của ta. Trời hỡi,
người là một tên đồ tể muôn thác cũng chưa đủ chuộc lấy tội.
Hạng Chân cười nhạt:
- Cô nương đã không màng lẽ phải thì Hạng mỗ còn gì để mà nói nữa?
Uông Lăng bỗng trợn trừng mắt, vẻ ghê rợn cúi xuống dằn mạnh từng tiếng nói:
- Ác ma, ta sẽ giết người bằng phương pháp tàn bạo nhất thế gian. Ta phải khiến người chết lần mòn trong đau khổ tột cùng. Ta phải chính mắt
trông thấy người quằn quại, chính tai nghe thấy người rên la. Ta sẽ moi
tim người để cúng tế huynh trưởng và phu quân ta, ta sẽ băm vằm người ra làm muôn mảnh cho thú ăn...
Hạng Chân thoáng nhướng mày, giọng uể oải nói:
- Có lẽ cô nương sẽ phải thất vọng, Hạng Chân này chẳng dễ quằn quại và
cũng không bao giờ rên la. Hơn nữa, nếu có khả năng, bốn cái tát tai vừa rồi sẽ phải hoàn trả gấp đôi!
Uông Lăng tức đến toàn thân run rẩy, nàng tay run run trỏ Hạng Chân nói:
- Ngươi... người... người...
Nho sĩ mặt vuông tai cá tự nãy giờ đứng yên lặng một bên, lúc này bỗng tiến tới một bước, hai tay vung lên, tát đến Hạng Chân mặt đầy máu tươi, hai má sưng húp.
Y với giọng sắc lạnh nói:
- Quân khốn kiếp chết đến nơi rồi mà còn dám ương bước nữa hả?
Hạng Chân lúc lắc đầu thản nhiên nói:
- Các hạ cao danh quý tánh?
Nho sĩ mặt trắng trầm giọng cười khảy nói:
- Thanh tùng sơn trang đệ nhất viện chủ Hề Hòa!
Hạng Chân ngẫm nghĩ chốc lát đoạn nói:
- Bạch Diện Kiêu Hề Hòe ư?
- Phải, thế nào?
Hạng Chân cười nhạt:
- Không có gì, Hạng mỗ chỉ nghĩ, chỉ trong hoàn cảnh này các hạ mới dám xấc xược với Hạng mỗ thôi!
Bạch Diện Kiêu Hề Hòe trừng mắt hậm hực:
- Hạng Chân, người định dùng phương pháp khích tướng với Hề mỗ là người lầm rồi, Hề mỗ không bao giờ buông tha cho người đâu!
Hạng Chân ngước nhìn Hề Hòe:
- Hạng mỗ rất hiểu, không bao giờ các hạ chịu buông tha cho Hạng mỗ, nếu
là bình thường, Hề Hòe, e rằng các hạ chẳng dám trêu vào Hạng Chân này
đâu!
Hề Hòe mặt thoáng co giật, giọng sắc lạnh:
- Hết sức
không may, Hạng Chân, lúc ấy Hề đại gia này đã không gặp người, lúc gặp
thì người đã thảm não như thế này đây. Cho dù người ghê gớm, danh vọng
đến mấy, song dưới tay Hề đại gia thì lại vấp ngã đến mũi sưng mắt bầm.
Hạng Chân thản nhiên cười, có lẽ làm động đến vết thương, chàng chau lấy mày nói:
- Không có gì, bởi phương sách của các hạ chẳng chút cao minh, nếu như
đường đường chính chính, một mình Hạng mỗ thừa sức hóa kiếp ba người như các hạ!
Hề Hòe bỗng cười lên khằng khặc, đồng thời hai tay đánh lia lịa, đánh đến Hạng Chân máu miệng văng tung tóe.
Một hồi lâu Hề Hòe đã mỏi tay, mới dừng lại híp mắt nói:
- Giờ thì người còn cứng miệng nữa hay thôi hả?
Hạng Chân môi trên lẫn môi dưới đều nức toác, hai má bầm tím, chàng mấp máy đôi môi sưng húp, gắng gượng nói:
- Đây mới chỉ là khởi đầu, sắp tới hãy còn ghê gớm hơn nữa, Hề Hòe cho
đến khi Hạng mỗ không nói được nữa, lúc ấy lẽ dĩ nhiên là Hạng mỗ sẽ
không nói nữa.
Hề Hòe cười khảy:
- Ngươi quả là chẳng phải ngu ngốc, hình phạt ghê gớm hơn đúng là hãy còn trong sắp tới!
Uông Tiêu Phong bỗng tiến tới một bước, giọng thấp trầm nói:
- Hề lão đệ, vậy thì hãy bắt đầu màn thứ nhất nhé!
Hề Hòe gật đầu:
- Công tôn huynh có lẽ nóng lòng muốn hỏa thiêu hắn ngay tức khắc phải không?
Uông Tiêu Phong mỉm cười không đáp, Hạng Chân ngạc nhiên hỏi:
- Lão trượng không phải là họ Uông ư?
Uông Tiêu Phong chầm chậm ngoảnh lại, gằn giọng nhấn mạnh từng tiếng nói:
- Lão phu không phải họ Uông mà là Công Tôn Uông Phong, Uông Lăng là thế
điệt nữ (cháu bạn gái) của lão phu và sư đệ lão phu là Aâm Dương Sứ Giả
Chu Sùng Lễ đã chết bởi tay người hồi ba năm trước.
Hạng Chân thoáng trầm ngâm:
- Chu Sùng Lễ là lệnh sư đệ ư? Lần đó, vì một chiếc Thiên Châu Thúy Hoàn, y đã liên tiếp sát hại mười bảy người, Hạng mỗ thật không chịu nổi, bèn dùng lời phải trái khuyên ngăn. Y chẳng những không nghe mà còn định
giết chết luôn cả Hạng mỗ, do đó Hạng mỗ đành phải tự vệ!
Công Tôn Tiêu Phong quắc mắt nhìn Hạng Chân giọng đanh lạnh:
- Lão phu không vả miệng người Hạng Chân, lão phu sẽ cho người nếm mùi thú vị hơn!
Đoạn quay sang Hề Hòe gật gật đầu, Hề Hòe cười hiểm độc, ngoảnh ra sau lớn tiếng gọi:
- Bay đâu!
Lập tức hai hán tử áo dài màu xanh nước biển bước vào, trên tay mỗi người
đều có một chiếc hộp gỗ sơn đỏ vuông vức cỡ chừng một thước.
Hề Hòe nheo mắt thâm hiểm nói:
- Các người hãy đến hầu hạ Hạng đại gia, phải làm cho vị ấy thật thoải mái đấy!
Hai gã đại hán thoáng khom mình với Hề Hòe. Một người trong số mở hộp lấy
ra một con dao nhỏ sắc bén, nhổ một sợi tóc nhẹ, sợi tóc lập tức đứt
đôi. Y cười hài lòng, lấy dao ngâm vào một dung dịch thuốc trong chiếc
lọ màu đen trong hộp gỗ. Lát sau lấy trở ra, thộp ngực áo Hạng Chân xé
mạnh, soạt một tiếng, lồng ngực Hạng Chân đã lộ ra.
Y trố to mắt từ từ cắt vào da thịt Hạng Chân rạch một đường cạn và dài hơn tấc.
Hạng Chân hai mắt khép hờ, dáng vẻ hết sức bình thản, như là lưỡi dao đã cắt vào người kẻ khác, thậm chí mắt cũng không chớp lấy một cái.
Gã
hán tử ấy tiếp tục rạch đến đường thứ mười mới bỏ dao xuống. Ngay lập
tức Hạng Chân cảm thấy những đường rạch ngứa ngáy khôn tả và mỗi lúc
càng thêm kịch liệt, như hàng vạn con kiến trùng bò cắn, đau khổ đến tột độ.
Chàng thầm cắn răng, hai mắt vẫn khép hờ, vẻ mặt trơ lạnh.
Hồi lâu, gã hán tử cầm dao thấy Hạng Chân không có phản ứng, bất giác
ngơ ngẩn đưa mắt nhìn lọ thuốc đen trong hộp.
Hề Hòe thấy vậy liền cười khanh khách nói:
- Không cần nhìn, thuốc này chẳng bao giờ mất hiệu nghiệm đâu, chẳng qua
là vì sức chịu đựng của Hạng đại gia chúng ta hết sức phi thường đó
thôi. Nào, nào, Tiểu Ngũ Tử hãy tăng thêm chút nữa đi.
Gã hán tử tên là Tiểu Ngũ Tử liền tức cầm lọ thuốc lên, rưới lên ngực Hạng Chân.
Hạng Chân lập tức nghe ngực nóng ran, cơn đau ngứa tăng hơn gấp mười lần,
thấm sâu vào tận xương tủy, nỗi đau khổ thật chẳng bút nào tả xiết.
Năm đôi mắt cùng trân trối nhìn vào chàng. Hạng Chân mím chặt môi, răng cơ
hồ cắn vỡ, song vẻ mặt chàng vẫn bình thản như mặt hồ thu không hề gợn
sóng.
Một lúc sau Hề Hòe đưa tay gãi mũi, trầm giọng nói:
- Hạng Chân, Hề đại gia mà không khiến được người quằn quại rên la thì
không còn kể được là nhân vật hạng nhất của Thanh Tùng sơn trang nữa.
Hạng Chân cố gắng nặn ra một nụ cười lạnh như băng sương, khiến Công Tôn
Tiều Phong tức tối buông tiếng cười gằn, tung chân đá vào má phải chàng, mũi chân mang theo một vệt máu tươi, má phải Hạng Chân đã bị toét một
đường máu.
Tiểu Ngũ Tử lẹ làng chộp lấy một nắm muối trong hộp
gỗ, đắp ngay vào vết thương trên mặt Hạng Chân và tiện tay cũng xáng cho chàng một cái tát nảy lửa.
Hạng Chân vẫn nằm bình thản, mí mắt
không hề động đậy, chàng bình thản đến mức khiến người hoài nghi phải
chăng đã mất hết cảm giác?
Hề Hòe chau mày quay sang ra hiệu với
gã hán tử đang rũ tay đứng yên. Gã hán tử ấy cũng liền ngồi xuống, mở
hộp gỗ lấy ra một cây gậy cán vàng dài chừng năm tấc, to cỡ đồng tiền,
trên đầu có một lớp màu tím như chất keo.
Y ấn mạnh đầu gậy lên người Hạng Chân rồi lại rút lên, thế là một mảng da to cỡ đồng tiền nơi ngực Hạng Chân cũng bị dính theo.
Gã hán tử ấy ra chiều hết sức thích thú, liên tục rút lên rồi ấn xuống,
lát sau vùng ngực Hạng Chân đã máu thịt nhầy nhụa, trông thật thảm
thiết.
Tiểu Ngũ Tử ngồi bên nhe răng cười, bốc lấy một nắm muối
chầm chậm rải lên những vết thương ấy, đồng thời lại còn dùng tay xoa
mạnh lên.
Hạng Chân vẫn nằm yên không chút nhúc nhích, vẻ mặt trơ lạnh, thậm chí thớ thịt cũng không co giật, nếu chẳng phải chàng vẫn
còn thở nhè nhẹ, kẻ khác ắt ngỡ là chàng đã chết.
Hề Hòe nhổ toẹt một bãi nước miếng vào mặt Hạng Chân hậm hực nói:
- Tiểu tử này giỏi chịu đựng lắm, Hề đại gia phải xem người chịu đựng được đến bao giờ!
Đoạn y chìa tay ra, hán tử cầm gậy liền hai tay đưa cho y mười mũi cương châm.
Hề Hòe chầm chậm ngồi xuống, nắm lấy bàn tay Hạng Chân xem xét một hồi, đoạn tặc lưỡi chanh chách nói:
- Bàn tay đẹp quá, hệt như của phụ nữ, đôi bàn tay này chẳng rõ đã gây
biết bao tội nghiệt, nhuốm máu và nước mắt của biết bao người. Ườm, vậy
thì hãy để cho Hề đại gia siêu độ cho.
Y cầm lấy một mũi cương
châm, chấm lấy thuốc lỏng màu đen, đâm vào kẽ ngón tay Hạng Chân sâu đến tận xương, đồng thời chú mắt nhìn phản ứng của chàng.
Hề Hòe đã
thất vọng, Hạng Chân chẳng hề có chút phản ứng, vẫn nằm yên như người
chết không có cảm giác. Thế nhưng Hề Hòe biết chàng chẳng phải không có
cảm giác, bởi đôi mắt Hạng Chân khép hờ và sắc mặt đã trở nên xám ngắt,
đó là vẻ mặt chỉ khi đau đớn đến mức không còn chịu đựng được nữa mới
bộc lộ.
Hề Hòe tức tối chửi mắng om tỏi, cương châm lần lượt cắm
vào mười đầu ngón tay Hạng Chân thật sâu và thật mạnh, như thể thật muốn cắm vào tim chàng.
Công Tôn Tiều Phong thấy vậy, mặc dù đã già dặn giang hồ, song y cũng không khỏi rùng mình.
Uông Lăng thì há hốc miệng, mắt trợn trừng, chót mũi phập phồng gấp rút,
nàng không tin người đàn ông trước mắt này còn có cảm giác của xác thịt, sự đau đớn này con người tuyệt đối không thể nào chịu đựng được, vậy mà y lại điềm nhiên như không và thậm chí chẳng chút chau mày.
Hề Hòe bực tức đứng lên, hậm hực nói:
- Công Tôn huynh, ngày mai ngu đệ sẽ bẩm rõ với trang chủ, bắt đầu cắt xẻo tứ chi của hắn!
Công Tôn Tiều Phong cười khan:
- Dù sao sự thành công phen này đều hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ của quý
bang. Hơn nữa quý đại công tử cũng hết sức thành khẩn với Lăng nhi, khi
nào hành quyết tên họ Hạng này, xin hoàn toàn tùy ý trang chủ và lão đệ!
Hề Hòe cười gật đầu:
- Hôm nay đến đây được rồi, dù thế nào thì cũng chẳng thể để cho tên tiểu tử này chết một cách nhẹ nhàng như vậy. Hãy giữ lại cho hắn một hơi
thở, chúng ta sẽ từ từ chỉnh trị hắn!
Đoạn y làm ra tư thế mời Công Tôn Tiều Phong và Uông Lăng, ngoảnh lại nói:
- Tiểu Ngũ Tử hãy thả hết kiến đỏ trong hộp ra đi, để chúng được thưởng
thức mùi vị máu của vị cao thủ võ lâm Hoàng Long Hạng Chân. Ô, đây đâu
phải là cơ hội dễ có!
Tiểu Ngũ Tử vâng một tiếng, từ trong hộp
lấy ra một chiếc hộp ngọc vuông cỡ một tấc, trên nắp có rất nhiều chỗ li ti để thông hơi. Y khẽ mở ra, bên trong quả nhiên lúc nhúc đầy kiến đỏ, con nào cũng há rộng đôi càng trông thật gớm ghiếc.
Uông Lăng
đưa mắt nhìn, bất giác rùng mình rởn gai ốc. Công Tôn Tiều Phong bật
cười ha hả, ngầm kéo tay áo Uông Lăng, hai người vội vã đi ra.
Tiểu Ngũ Tử nghiêng hộp trút hết kiến đỏ lên mình Hạng Chân. Lũ kiến vừa
ngửi thấy mùi máu tanh, lập tức tranh nhau nhung nhúc bò lên, bu vào vết thương cắn hút lia lịa.
Hề Hòe lạnh lùng nhìn Hạng Chân một hồi, giọng u ám nói:
- Hạng Chân, hôm nay kể như người giỏi, hãy chờ đấy, để rồi xem người có thể chịu đựng được đến mức độ nào!
Dứt lời y quay phắt đi, cùng hai gã hán tử kia lui ra. Thế là cánh cửa đá nặng nề lại từ từ khép kín.
Giờ đây trong thạnh thất tĩnh lặng, ánh đèn chập chờn như ma trơi, không khí nồng nặc mùi máu tanh và ngập đầu thù hận.
Hạng Chân từ từ mở mắt, chầm chậm hít thở. Lát sau lỗ chân lông trên người
bốc lên một làn sương lờ mờ và rồi mỗi lúc càng thêm dày đặc, nóng rừng
rực cất lên cao. Thế là lũ kiến đỏ trên ngực chàng bỏ chạy tứ tán, song
loài kiến này rất háu ăn, đến khi chàng buông bỏ mấy con trước mắt định
bỏ chạy thì đã không còn kịp nữa, tất cả như bị rơi vào trong một chảo
nước sôi, thoáng chốc đã chết sạch.
Hạng Chân chậm rãi và khó
khăn từ từ co tay lại, lúc này toàn thân chàng bắt đầu run lên dữ dội,
mặt co rúm đến biến dạng. Sau cùng, hai cánh tay mang khóa của chàng
cũng đã đưa lên trước mặt.
Môi chàng run run hé mở, máu tươi liền từ trong miệng trào ra. Lưỡi, nướu răng xoang miệng đã bị chàng cắn nát để chịu đựng trận hành hạ khủng khiếp vừa qua.
Chàng há miệng
cắn lấy mũi cương châm trên kẽ ngón tay, từng mũi lần lượt rút ra, rút
một mũi là toàn thân chàng co rúm, đến khi rút hết mười mũi cương châm
thì đã đau đến mức cơ hồ nghẹt thở.
Hai bàn tay bê bết máu bầm, run rẩy kịch liệt, nỗi đau thấu tận tim gan này đã khiến toàn thân chàng run lên bần bật.
Vết thương bị xát muối nóng ran như thiêu đốt, chàng thở ra một hơi, chầm
chậm rửa bằng hơi nước toát ra từ lỗ chân lông. Hiện tại sức chàng chỉ
làm được có vậy thôi.
- Ngày mai, đúng rồi, chàng nhớ là Hề Hòe
đã có nói, ngày mai sẽ từ từ cắt xẻo tay chân chàng, nếu muốn thoát thân thì chỉ có thời gian trong tối nay thôi.
Thế nhưng mình có thoát được chăng? Hiện tại chàng e rằng cầm lấy đôi đũa cũng hết sức vất vả.
- Quân tỷ chẳng rõ đã ra sao rồi? Họ đâu có thù hiềm gì với những người
này, hẳn không đến nỗi bị hành hạ giống như mình chứ? Và nhất là Quân tỷ và Yến Lập thương thế hãy chưa lành...
Đầu óc chàng quay cuồng
bao mối suy tư, chàng có thể chịu đựng nỗi đau của xác thịt, nhưng khó
thể chịu đựng nổi sự hành hạ tinh thần.
Hạng Chân bỗng mở bừng
mắt, nếu như đối phương hành hạ Quân tỷ hoặc Bao Yếu Hoa và thậm chí Yến Lập và người phụ nữ kia thì mình phải làm sao?
Chàng đau xót lắc đầu, cố thử đề vận chân khí nơi đan điền, chỉ cần đưa được chân khí lên đến thiên địa chi kiều là chàng có thể dễ dàng ra khỏi gian thạch thất
này. Thế nhưng chàng đã thất vọng, cụm khí thuần tinh thường khi vận
dụng như ý giờ đây lại cứ đề vận là tản mác, lực bất tòng tâm.
Chàng nghĩ khi nãy phải chi chàng có thể vận đề chân khí thì đâu phải chịu
đau khổ thế này. Chàng cười chua chát, nếu chàng mà vận đề được chân khí thì thế cờ đã đảo ngược rồi...
Ánh mắt chàng lơ đễnh lướt đi,
dừng lại nơi ngọn đèn dầu treo lơ lửng trên trần thòng xuống. Bỗng lại
cháy bừng lên, sáng rực. Ô, sao thế này? Phải rồi, tim đèn lại bén đến
chỗ còn dầu.
Hạng Chân mắt chợt rực lên, một tia sáng lóe lên
trong đầu, chàng sực nhớ ra, khi xưa mình có học qua một thứ phương pháp Dẫn khí độ mệnh chẳng phải nguyên lý như vậy ư? Tại sao mình lại quên
khuấy đi nhỉ?
Cố nén niềm khích động và vui mừng trong lòng,
chàng nhắm mắt ổn định lại tinh thần. Sau đó chàng chầm chậm co tay chân lại, từ từ hô hấp.
Chàng nhắm mắt để cho linh đài trong sáng,
không khí hít vào chầm chậm đi qua thiên địa chi kiều đi vào trong đan
điền, rồi lại ngang qua thiên địa chi kiều thở ra. Thớ thịt toàn thân
buông dãn hết, huyết mạch cũng hết sức khuếch tán, để cho khắp cơ thể đi vào cảnh giới yên tĩnh tuyệt đối, siêu nhiên vô ngã.
Lúc này
chàng chỉ chầm chậm hô hấp, ngoài ra không một động tác nào khác, dù là
thể xác hay tâm hồn. Chừng hai giờ sau, gương mặt xám xịt của chàng đã
dần trở nên hồng hào.
Cẩn thận đến cực độ, chàng thử đề dẫn luồng chân khí trong đan điền, chỉ mới dùng chút sức, luồng chân khí ấy liền
tức tan biến mất.
Chàng thở ra một hơi dài, lại từ từ thở nữa,
hết lần này đến lần khác, lần nào cũng hết sức cẩn thận nhẹ nhàng. Thế
rồi đến lần thứ mười bảy, luồng chân khí ấy đã như một quả cầu sắt treo
trên sợi dây mong manh, chầm chậm dẫn lên, qua bụng rồi ngực, thẳng lên
thiên địa chi kiều.
Chàng mở bừng mắt, thở mạnh một hơi, chân lực đột nhiên nảy nở, lan khắp tứ chi bách hài, thông suốt như một làn
nước, bắt đầu cuồn cuộn chảy quanh khắp người.
Hạng Chân nhếch
môi cười cay đắng, chàng không ngớt vận chuyển luồng sức mạnh mẽ ấy, mãi đến khi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi thở như sương khói mới từ từ
ngưng lại.
Giờ đây chàng đã hoàn toàn khác với lúc hai giờ trước, mặc dù vết thương ngoài da vẫn chưa lành, song tiềm lực trong cơ thể đã hết sức sung mãn, khắp người tràn trề sức lực.
Hạng Chân thử từ
từ ngồi dậy. Ô đã ngồi dậy được rồi. Chàng vung nhẹ cặp khóa nơi cổ tay
liền kêu lên cách cách, lúc này chàng đã thừa sức giải thoát xiềng xích
trên người.
Chàng thoáng cựa mình, chầm chậm nằm trở xuống, mắt
kỹ lưỡng xem xét gian thạch thất như ngôi mộ cổ này. Một hồi lâu bỗng
lại nghe tiếng kim loại va chạm nhau, cánh cửa đá lại từ từ mở ra chừng
hơn một thước, một hán tử mặc áo dài thò đầu nhìn vào.
Hạng Chân giả vờ rên lên một tiếng, như trong mơ nói:
- Nước... nước!
Gã hán tử cười to chế nhạo:
- Hứ, người sắp chết đến nơi rồi mà còn đòi uống nước hả? Mẹ kiếp, ta đã
bảo là hắn chưa chết được đâu, Tiểu Ngũ Tử lại sợ là hắn đã nằm thẳng
cẳng.
Xem đó, hắn chẳng đang kêu lên là gì?
Một tiếng nói khác ở bên ngoài cất lên:
- Trên đã căn dặn phải xem chừng thì chúng ta cứ nên lưu ý là hơn, đừng
để hắn ngỏm thật thì rắc rối to! Ngươi cũng hiểu độc hình đó dù là mình
đồng da sắt cũng chịu không nổi!
Gã hán tử ấy lại hướng về phía
Hạng Chân nhổ toẹt một bãi nước miếng, rụt đầu về, cánh cửa đá khép lại, loáng thoáng còn nghe gã lầu bầu:
- Tên tiểu tử này chết đi càng tốt, huynh đệ chúng ta khỏi phải chịu khổ sở ở cái nơi ẩm ướt hôi thối thế này!
Hạng Chân mở mắt ra. Không sai, nơi đây quả là ẩm thấp hôi thối ghê gớm, hay đây là một địa huyệt? Đúng rồi, thảo nào không hề có cửa sổ!
Chàng lại dưỡng thần thêm một hồi, đoạn khẽ khàng ngồi dậy, hít vào một hơi
không khí, hai cổ tay ngược chiều nhau xoay mạnh và tiếng rạn nứt cách
cách vang lên, một đường nứt khúc khuỷu đã hiện ra trên mặt khóa thép,
đường nứt mỗi lúc càng rộng, khóa thép đã gẫy đôi.
Hạng Chân
nhếch môi cười, lại dùng cách tương tự để bẻ gãy khóa chân, tháo mở vòng lưng. Lúc này chàng cảm thấy đã có phần mệt mỏi, bèn nghỉ ngơi một lúc. Sau đó đứng lên, nhon nhón đi loanh quanh trong thạch thất để hoạt động cho máu huyết lưu thông và bắp thịt hết tê dại.
Tám ngón Đại
Long Giác trong mình đã bị lấy mất, từ khi ngộ độc hôn mê đến giờ ít ra
cũng đã ba hôm. Nơi chàng ngộ độc là Trường du sơn, còn đây thuộc vùng
Sơn Tây, cách đây hơn năm trăm dặm đường, bọn họ thừa thời gian để lục
soát lấy hết vũ khí trong người chàng. Giờ đây trên người chàng ngoại
trừ một bộ y phục, thậm chí ngay cả sợi dây lưng cũng chẳng có!
Hạng Chân đảo mắt nhìn quanh, cúi xuống bẻ lấy một đoạn xích sắt dài chừng năm thước, vậy là đủ, chàng lại nhếch môi cười.
Lại một hồi lâu, chàng ước tính thời gian đã sắp đến, bắt đầu lớn tiếng rên la, hết sức đau đớn thảm thiết, ngay chính chàng cũng lấy làm lạ mình
đã giả vờ giống thật đến vậy, hay là những tiếng ấy khi nãy đã nén trong lòng, giờ đây mới phát tiết ra?
Đúng như dự liệu của chàng, lát sau cánh cửa đá đã từ từ di động, tiếng nói khi nãy toét miệng mắng:
- Mẹ kiếp, la ó cái quái quỷ gì vậy hả?
Trong khi nói y đã thò đầu qua cửa đá, lớn tiếng quát:
- Đừng kêu la nữa, quân trời đánh thánh vật, sớm muộn gì người cũng bị
lột da băm xác, lúc ấy hẵng kêu la cũng chẳng muộn, bây giờ la ó cái
quái gì hả?
Như không tin vào mắt mình, chưa dứt tiếng đã ngớ
người ra, ý nghĩ khác chưa kịp đến thì một sợi dây xích đã bay tới quấn
vào cổ, kéo y bay bổng lên.
Gã hán tử ấy hai tay quơ loạn xạ, rơi phịch xuống đất, chưa kịp trông rõ việc gì đã xảy ra, một giọng nói
lạnh đến rợn người đã vang lên bên tai:
- Bằng hữu nhớ kiếp sau đừng nên mắng người bừa bãi như vậy nữa.
Gã hán tử ấy mắt trố to, người run lẩy bẩy, lưỡi thè ra ngoài, vừa định
vùng vẫy thì một bàn chân đã giẫm mạnh lên sọ não, phụp một tiếng, sọ y
đã nát bấy, máu óc nhầy nhụa!
Hạng Chân đưa chân lên, chùi vào người hãy còn co giật kia cho sạch vết máu.
Bên ngoài một tiếng nói bực dọc vang lên:
- Ngưu lão tam, mẹ kiếp người làm cái quái gì trong đó mà lấy quá vậy hả?
Bình rượu này lão tử người và Lý Thất ca sẽ uống hết đấy...
Hạng Chân khẽ buông tiếng cười khảy, nghiêng người lách qua khỏi cửa đá, bên ngoài là một đường hầm dài hơn trượng, nơi tận cùng có một bậc thang đá thông thẳng lên trên, bên trên còn có một tấm sắt trông rất dày đậy
lên.
Hai đại hán kia cũng mặc áo dài, tay áo xắn lên, đang co
chân ngồi dựa vào vách, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có một
vò rượu và mấy đĩa thức ăn.
Lúc này hai người đều đã đỏ bừng mặt vẻ ngà say, xem ra đã uống khá nhiều rồi.
Hạng Chân vừa ra đến, gã đại hán quay mặt về hướng này nhổ toẹt một bãi đờm rồi nói:
- Con của ta, người cũng thật là lôi thôi, cứ bảo tên tiểu tử đó câm cái
mồm lại, chẳng lẽ người còn phải hầu hạ như chàng nữa hay sao? Mẹ kiếp
rõ là ngớ ngẩn!
Đại hán kia lại nốc cạn một ly, giọng lè nhè nói:
- Hắn cũng như rồng mắc cạn, chẳng còn làm quái gì được nữa!
Hạng Chân mặt thoáng co giật, giọng sắc lạnh nói:
- Con rồng ấy đã phá lao thoát ra ngoài rồi!
Hai đại hán thoáng sửng sốt, ngơ ngẩn ngoảnh lại nhìn kỹ. Lập tức như thể
trông thấy quỷ dữ, sợ hãi đến giật bắn người, đứng phắt dậy, cuống quít
đến độ đụng ngã cả bàn rượu thịt.
Hạng Chân buông tiếng cười
khảy, người lướt tới nhanh như u linh, sợi xích trong tay quét cho một
tên văng bay đi, ra xa hơn năm trượng đâm đầu vào vách...
Tên còn lại chưa kịp cầm lấy vũ khí để dựa vào vách, bóng xích lấp loáng, bàn
tay phải đưa ra giữa chừng đã rắc một tiếng, bị quất trúng nát bét, đau
đến mặt mày méo xệch và lại còn bị kéo ngã ra sau.
Hạng Chân một
chân giẫm lên ngực y, gương mặt sưng húp và bê bết máu của chàng dưới
ánh đèn chập chờn hệt như quỷ dữ, chàng chòng chọc nhìn gã hán tử nằm
dưới đất, lạnh lùng nói:
- Đây là đâu?
Gã đại hán này khắp người đã đau đến tê dại, gã run lẩy bẩy, hai mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép, trông thật thảm não.
Hạng Chân thoáng nới chân giọng thấp trầm hỏi:
- Đây là đâu?
Gã đại hán thở hắt ra một hơi dài thậm thượt, hồi lâu mới giọng run run nói:
- Xin hảo hán tha mạng... Tiểu nhân nói, đây là nhà lao dưới đáy hồ sen Đệ nhất viện trong Thanh tùng sơn trang!
- Hừ phía trên có nước hả?
Gã đại hán thở dốc một hồi mới nói:
- Có... có nước...
Hạng Chân chau mày:
- Ra khỏi đây bằng cách nào?
Gã đại hán thoáng lưỡng lự, bàn chân Hạng Chân đã giẫm mạnh lại nới ra, gã vội nói:
- Tiểu nhân nói... Bên phải nắp sắt kia có một nút bấm, chỉ cần ấn tay
vào là sẽ có một ống sắt to trong có bậc thang hạ xuống, trùm kín nắp
sắt, đi vào trong ống sắt lên trên sẽ gặp một hòn giả sơn nhô lên khỏi
mặt nước, đến đó là thoát.
Hạng Chân mỉm cười:
- Ấn mấy cái?
Gã đại hán lại lần ngần, Hạng Chân giọng rắn lạnh quát:
- Ấn mấy cái?
Gã đại hán cắn răng:
- Bảy!
Hạng Chân gật đầu giọng sắc lạnh:
- Nếu không đúng, ta vẫn kịp giết người!
Đoạn chàng khẽ nhún mình, phi thân lên trên bậc đá, bên phải nắp sắt quả
đúng là có một cái nút cỡ đầu ngón tay cái, chàng liền ấn nhẹ vào đó bảy lần.
Tiếng máy chuyển động văng vẳng vang lên, lát sau nắp sắt
đã chầm chậm di chuyển sang bên, quả nhiên phía trên có một đường ống
bằng sắt rất to, có thể loáng thoáng trông thấy trên cùng là cửa ra tối
om.
Chàng ngoảnh lại nhìn gã đại hán đang thừ ra, cười nói:
- Xin đa tạ!
Gã đại hán lúc này mới lồm cồm bò dậy la to:
- Bớ...
Tiếng thứ nhì chưa kịp ra khỏi miệng tay phải Hạng Chân đã vung lên, vòng sắt trên đầu cùng sợi xích đã choang một tiếng bắn vút đi, thật nhanh và
chuẩn xác bay thẳng vào miệng đối phương, sức mạnh còn đẩy gã đại hán ấy bay người ra sau hơn bảy thước.
Hạng Chân thở phào một hơi dài, chậm rãi bò vào đường ống từng bậc trèo lên.
Bỗng phía trên xuất hiện một gương mặt hung ác, giồng ồ ề nói:
- Lý Thất việc gì mà phải đi lên hả? Chưa đến giờ không được thay phiên.
Mẹ kiếp, người là lôi thôi nhất, phen này nữa là người đã lên ba lần rồi!
Hạng Chân lặng thinh tiếp tục trèo, bộ mặt hung ác nhìn chàng chằm chằm bỗng như có vẻ nghi ngờ hỏi:
- Ủa, Lý Thất người đã thay áo hồi nào vậy? Sao lại là màu vàng?
Chỉ còn vài thước nữa là lên đến nơi, Hạng Chân ngước mặt lên giọng nhạt nhẽo nói:
- Áo của Hoàng Long bao giờ chẳng là màu vàng?
Bộ mặt hung ác kia như bất thần bị giáng một quyền, lập tức ngớ ra. Hạng
Chân nhìn y cười, trước khi y có động tác thứ nhì, sợi xích sắt đã bay
vút lên, quấn ngay vào cổ, kéo y rơi thẳng xuống bậc đá phía dưới.
Hạng Chân chẳng thèm ngó ngàng tới, nhẹ nhàng tung mình lên, bên trên quả
nhiên là một huyệt động giả sơn khúc khuỷu, qua khe đá, có thể hô hấp
không khí trong mát, hưởng thụ gió đêm lành lạnh và còn có thể trông
thấy nước hồ gợn sóng nhè nhẹ. Không sai, lao thất kia đúng là ở dưới hồ nước!
Hạng Chân theo con đường hầm khúc khuỷu thận trọng đi tới, được mười mấy bước đã thấy hai gã đại hán áo dài đang đứng dựa vào một
tảng đá thầm thì to nhỏ gì đó, bên lưng người nào cũng có một ngọn quỷ
đầu đao sáng loáng.
Hạng Chân nhẹ bước tới gần, giọng bình thản nói:
- Các người thảnh thơi quá nhỉ! Phía trước còn có bao nhiêu chốt gác nữa?
Hai người ngoảnh lại và mắng:
- Mẹ kiếp khéo vờ vĩnh, trong động giả sơn đến năm chốt canh mà còn không dám chợp mắt, đó đâu phải là phòng người mà là phòng ruồi...
Hạng Chân lại tiến đến gần hơn hỏi:
- Viện chủ có đây không?
Hai gã đại hán cười dâm tà:
- Có lẽ đang hú hí với giai nhân trên giường rồi! Ôi thôi, người gì đâu mà trắng nuột nà, thật là...
Hạng Chân lạnh lùng:
- Vậy ư?
Hai gã đại hán lại bật cười, một trong số nói:
- Sao không vậy... Ủa? Mẹ kiếp người là ai mà giọng nói...
- Ta là Hạng Chân!
Sợi xích sắt loảng xoảng vang lên, hai gã đại hán vừa kịp nghe được hai
tiếng Hạng Chân thì đã bị đánh văng bay sang hai phía, máu óc tung tóe.
Hạng Chân chậm rãi đi tới, bốn chốt canh còn lại, chàng giải quyết hết ba
một cách dễ dàng. Sau cùng đã đến cửa ra, bên ngoài có đến tám đại hán
áo dài canh giữ, người nào cũng cầm sẵn quỷ đầu đao trong tay, dáng vẻ
nghiêm trang và trầm trọng.
Hạng Chân thoáng ngẫm nghĩ, đoạn sải bước đi ra, còn cách chừng vài bước thì một gã đại hán quay lại, lạnh lùng quát:
- Ai? Cây sắt nở hoa!
Hạng Chân biết đó là ám hiệu xuất động, giọng sắc lạnh nói:
- Không sai, cây sắt sau cùng rồi cũng đã nở hoa!
Gã đại hán ấy ngớ người liền tức hét to:
- Gian tế!