Nhị lang sơn cách chỗ Hạng Chân ra đi hơn năm mươi dặm đường.
Hạng Chân đã băng bó vết thương kỹ lưỡng, chàng phóng đi như bay, nhưng đôi mày kiếm chau chặt.
Hai ngọn đồi đầy những khối đá lởm chởm đã hiện ra trong tầm mắt, hai ngọn
đồi ấy bị cắt ngang bởi một dãy núi không cao lắm, hệt như gánh lấy hai
ngọn đồi, thảo nào đã có tên là Nhị lang sơn, hệt như Nhị lang thần gánh núi mà đi.
Hạng Chân dựa người vào một tảng đá, hổn hển thở một
hồi, vết thương trên mình lại đau nhức khôn tả, chàng biết lẽ ra mình
không nên lao lực nữa, nhưng nếu không vậy thì lại sợ lỡ việc, vốn dĩ
giúp người là phải giúp cho chót mà.
Phía trước đã là tổng đà của Song nghĩa bang, tốt hơn hết là đừng khiến chàng phải vấy máu. Chàng
như một làn khói lướt đến chân Nhị lang sơn, trước mặt là một con đường
đá xanh dần lên núi, song chẳng ai dại gì theo con đường đó mà đi cả.
Hạng Chân đảo mắt nhìn quanh, rồi thì phi thân vào trong khe đá bên đường,
thận trọng từng bước đi lên, lát sau chàng đã an toàn vượt qua sáu chốt
mai phục.
Cẩn thận phóng qua một sợi dây mảnh như tơ, trên dây có treo những chiếc chuông đồng báo động, vượt qua ba giàn phóng đá vôi,
vách trại rào bằng gỗ lại hiện ra trước mắt!
Mười sáu đại hán áo
xám canh phòng trước cổng trại, một lá cờ nền xám thêu hai chữ Nghĩa màu trắng song song rất to, phần phật tung bay theo gió. Trên hàng rào
những thấy bóng người thấp thoáng, ánh đao sáng ngời, quả là canh phòng
hết sức nghiêm ngặt.
Hạng Chân nhắm một nơi tối mà hai ngọn đèn
treo cao trước cổng không soi đến được, như một bóng u linh lướt tới
chân hàng rào, thụp xuống, hai tay dùng sức nhổ những thanh cây to cỡ
bắp đùi được kết chặt bằng sợi dây thép và đinh sắt. Lát sau chàng đã
nhổ ra được một lỗ hổng to cỡ một thước, tiếng giây thép đứt khẽ đến mức không sao nghe thấy được, chỉ có điều hàng rào nửa phần trên lỗ hổng
thoáng nghiêng đi chút ít mà thôi.
Hạng Chân nhanh chóng chiu
qua, trước mắt là mấy mươi ngôi lầu to nhỏ bất nhất, có ngôi dựng bằng
gỗ, có ngôi dựng bằng đá. Xa xa có một ngôi nhà trắng sừng sững đứng
trên một gò đất cao, rất to lớn hùng vĩ.
Hạng Chân phóng qua lách lại một hồi, bỗng thấy một gã đại hán áo xám vội vã đi về phía mình,
chàng ẩn nấp trong bóng tối dưới một mái hiên nhà, chờ gã đại hán kia đi ngang qua, bất thần vung chỉ điểm vào huyệt đạo gã.
Gã đại hán
không hé lên được một tiếng đã bị Hạng Chân kéo vào bóng tối, mặt gã
ngập đầy vẻ kinh khiếp. Hạng Chân vỗ vào sau lưng giải huyệt cho gã,
giọng thấp trầm hỏi:
- Bằng hữu nếu muốn sống thì đừng kêu la, bằng không sẽ vĩnh viễn không còn trông thấy ánh mặt trời nữa!
Gã đại hán vội gật đầu, Hạng Chân lạnh lùng hỏi:
- Vị hôn thê của Yến Lập hiện giờ ở đâu?
Gã đại hán ngơ ngác:
- Vị hôn thê của ai?
- Yến Lập, một người râu xồm!
- À, Yến Lập đã phản bội. À tình nhân của hắn đang bị giam cầm trong đại lao, đó là ngôi nhà bằng đá mài ở phía trước không xa.
Hạng Chân đưa mắt nhìn về phía trước, quả nhiên có một ngôi nhà bằng đá mài
nằm trơ trọi trên một bãi đất trống, trông hết sức u ám!
Gã đại hán nuốt một ngụm nước miếng, lại nói:
- Canh hai đêm nay ả ta sẽ bị xử tử, có lẽ là dùng hỏa thiêu!
Hạng Chân ngạc nhiên nhìn đối phương, bởi chàng đâu có hỏi về điều đó, vậy mà gã lại tự động nói ra.
Gã đại hán hiểu ý chàng cười cay đắng nói:
- Chẳng giấu gì hảo hán, việc của Yến Lập tất cả mọi người trong bang đều biết cả, ai phải ai trái tuy ngoài miệng không nói nhưng lòng thì hiểu
rất rõ. Vả lại tiểu nhân với Yến Lập trước nay giao tình vẫn không tệ,
tiểu nhân biết rõ là hảo hán đến đây để cứu người đàn bà của Yến Lập, y
thị không có tướng chết yểu!
Hạng Chân mỉm cười:
- Vậy thì mỗ cũng chẳng làm khó bằng hữu, thôi hãy nghỉ tạm ở đây một lát vậy!
Đoạn vung chỉ nhanh như chớp điểm vào huyệt ngủ đối phương. Gã đại hán hự
lên một tiếng, người lập tức nhũn ra, may thay nơi góc tường có một chỗ
khó bị người phát hiện, đó là một con mương khô có lót ván bên dưới.
Vài cái tung mình Hạng Chân đã đến bên phải ngôi nhà đá mài, ngôi nhà nằm
giữa bãi đất trống, không có vật gì che chắn, trước cửa nhà có bốn đại
hán áo xám bồng đao đứng ngay ngắn, chung quanh cũng có vài bóng người
qua đi tuần lại, nếu muốn tiếp cận ngôi nhà, khoảng đất trống trải hơn
mười trượng, quả là một trở ngại lớn.
Khẽ hít vào một hơn không
khí, Hạng Chân vừa định đứng lên chợt cảm thấy mặt choáng váng, mắt tối
sầm. Chàng vội hất mạnh đầu, ngạc nhiên đưa tay lên xoa màng tang, sao
lại choáng đầu thế này? hay là vì quá mệt nhọc?
Nghỉ một hồi,
chàng bước ra khỏi bóng tối, nghênh ngang đi đến trước ngôi nhà, vừa
được vài bước, bỗng hai tiếng vỗ tay vang lên, liền thì một tiếng quát
hỏi:
–Ai đó?
Hạng Chân cũng vỗ tay ba cái, giọng thấp trầm nói:
- Huynh đệ đây!
Đối phương như kinh ngạc, Hạng Chân xoải bước đã nhẹ nhàng vượt qua một trượng, đồng thời nói:
- Các huynh đệ vất vả quá, bang chủ đã sắp đến rồi!
Một bóng người tiến tới nghi hoặc hỏi:
–Vị huynh đệ nào vây? Ám hiệu trả lời vừa rồi không đúng?
Trong khoảng khắc ấy, Hạng Chân lại tiến thêm được một quãng đường dài nữa, chàng điềm tĩnh nói:
- Vừa mới đổi ám hiệu sao không đúng được? Bang chủ hỏi về việc hỏa hình đã chuẩn bị xong chưa?
Đối phương hãy còn cách chừng hai trượng vẫn kinh nghi bất định nói:
- Đã đổi ám hiệu ư? Sao huynh đệ không biết nhỉ?
Hạng Chân buông tiếng cười khảy, loáng cái đã đến bên cạnh đối phương, chẳng thấy chàng động thủ, gã đại hán kia đã nằm xuống.
Rồi thì chàng xoay người như con gió lốc, hai gã đại hán cách đó chừng năm
thước cũng liền ngã xuống, ngay cả đối phương hình dáng thế nào, cũng
chưa trông thấy rõ.
Bốn gã đại hán bồng đao đứng canh trước cửa
vừa phát giác có biến, chưa kịp quát hỏi, bóng người nhấp nhoáng, bốn gã đại hán đã như kẻ say rượu ngã xuống một đống.
Hạng Chân lao nhanh vào cửa, hai gã áo xám từ sau một chiếc bàn gỗ lập tức cùng buông tiếng quát vang, nhất tề lao bổ tới.
Hạng Chân buông tiếng cười khảy, nhanh nhẹn xoay người, hai tay vung lên,
cùng lúc tung ra hai mươi bảy chiêu thức, thế là hai gã áo xám cũng liền ngã xuống giống như những kẻ bên ngoài.
Đây là một gian chính
đường không chút bày trí, hai bên tử hữu đều có một cánh cửa đá khép
kín. Hạng Chân lao đến bên cánh cửa đá bên trái toàn lực tung ra một
chưởng, cửa đá đã sụp đổ, hiện ra một con đường hầm tối om, hai bên
đường hầm có chừng tám gian phòng giam.
Hạng Chân liền thấp giọng gọi:
- Ai là vị hôn thê của Yến Lập? Xin hãy trả lời!
Chàng liên tiếp lập lại ba lượt, chỉ khiến cho trong tám gian phòng nhốn nháo cả lên.
Lập tức chàng vung chưởng bổ vào cánh cửa đá bên phải, trong đá vụn tung bay, chàng lại thấp giọng hỏi:
- Ai là vị hôn thê của Yến Lập? Tại hạ đến đây giải cứu, xin trả lời mau!
Đến lần thứ nhì vừa dứt tiếng thì trong phòng giam cuối cùng có tiếng phụ nữ run rẩy nói:
- Chính... tiểu nữ đây!
Chẳng chút do dự Hạng Chân vọt thẳng vào chân chưa chạm đất đã vung chưởng
đánh sụp cánh cửa phòng giam bằng gỗ rắn chắc. Trong bóng tối một người
tuy mặt mũi lem luốc, áo quần dơ bẩn song vẫn nhận ra được đó là một nữ
nhân qua vóc dáng yểu điệu đang gắng gượng lê người tới, hai chân hai
tay đều bị khóa chặt.
Hạng Chân vội vàng liếc nhanh, rồi liền vung chưởng chém đứt hết khóa xích hối hả nói:
- Cô nương chính là vị hôn thê của Yến Lập ư?
Nữ nhân ấy thổn thức gật đầu giọng run run nói:
- Đơn... Đơn Tuẫn định sẽ hỏa thiêu tiểu nữ tối naỵ..
Hạng Chân cắp lấy nàng ta lạnh lùng nói:
- Hắn không thực hiện được đâu!
Đoạn liền tung mình lao nhanh ra ngoài. Song vừa ra khỏi cánh cửa đá vỡ nát, ánh lửa sáng choang đã khiến cho mắt chàng chói lòa, ngoài cánh cửa đá
vô số đại hán áo xám đã lặng lẽ đứng vây quanh. Tất cả đều vũ khí tuốt
trần trong tay, ánh thép chói ngời dưới ánh lửa soi, người nào cũng vẻ
mặt trơ lạnh, bầu không khí nặng nề và ngập đầu chết chóc.
Kẻ cầm đầu chính là Song nghĩa bang chủ Tam mục tú sĩ Đơn Tuẫn, vây bên y đều
là cao thủ bậc nhất của Song nghĩa bang, lãnh đạo của tam đường lục đà.
Vết sẹo hình quả ấn nơi giữa chân mày Đơn Tuẫn hiện lên màu hồng, đôi mắt
lạnh đến đỏ quạch, vẻ mặt đanh lạnh nhìn chòng chọc vào Hạng Chân đang
đứng lặng trước mặt.
Nữ nhân cắp dưới nách Hạng Chân run lẩy bẩy, sắc mặt trắng nhợt, chân tay co rúm, nàng ta đã khiếp hãi đến cực độ.
Đơn Tuẫn đôi mày thoáng động, giọng âm trầm nói:
- Hạng Chân người đã chậm mất một bước rồi!
Hạng Chân bình thản dựa vào vách đá, như thể không hề trông thấy cảnh tượng trước mặt ơ hờ nói:
- Thú thật là chẳng may các người đã đến sớm một bước!
Đơn Tuẫn cười khảy:
- Hạng Chân hôm nay chỉ e người khó mà rời khỏi được nơi đây!
Hạng Chân vẫn hết sức bình thản:
- Chớ có lạc quan, người sẽ được chẳng bù mất!
Đơn Tuẫn cố nén giận lòng căm thù nói:
- Hạng Chân, người không nên dồn người đến đường cùng, nếu người muốn
cưỡi trên đầu Song nghĩa bang, hừ người chưa đủ bản lĩnh đâu, kẻ khác sợ người chứ Đơn mỗ chẳng xem người ra gì cả!
Hạng Chân hít vào một hơi, chàng lại cảm thấy choáng váng, lồng ngực cũng nghe đau nhói.
- Đơn Tuẫn, người phụ nữ này là của kẻ khác, hà tất chia rẽ vợ chồng
người ta? Ngươi không quan trọng về người phụ nữ này nhưng kẻ khác lại
cần có bên nhau trọn đời!
Đơn Tuẫn giận dữ quát to:
- Im ngay! Yến Lập cám dỗ thị thiếp của bổn bang chủ, tội đáng muôn thác.
Nay tên cuồng đồ người lại nối giáo cho giặc, cả gan đến đây cướp lao và
sát thương người, nếu Song nghĩa bang ta để cho người tiếp tục lộng hành thế này, ngày sau trên chốn giang hồ còn có chỗ đứng chân ư?
Hạng Chân đưa tay xoa huyệt thái dương thấp giọng nói:
- Không nên nông nổi, Đơn Tuẫn! Vì một người đàn bà mà vấp ngã thì thật chẳng đáng!
Một tiếng cười gằn, Ngụy Vũ xuất hiện bên cạnh Đơn Tuẫn, y quay sang Đơn
Tuẫn gật gật đầu vẻ bí ẩn, đoạn quay sang Hạng Chân vẻ mặt u ám nói:
- Hạng Chân ngay tức khắc người sẽ rõ ai mới là kẻ vấp ngã vì một người đàn bà, người tức khắc thôi!
Hạng Chân cảm thấy đau nhức dữ dội hơn, chàng hất mạnh đầu, giọng nói lạc hẳn đi:
- Đơn Tuẫn, Hạng mỗ hỏi người câu nữa, có chịu tránh đường không?
Đơn Tuẫn cười sắc lạnh:
- Tránh đường đơn giản thôi, chỉ cần người có thể lấy hết tính mạng của toàn Bang Song Nghĩa này!
Hạng Chân bỗng cười quái dị:
- Đơn đại bang chủ, người nghĩ Hạng Chân này không đủ khả năng làm ư?
Đơn Tuẫn thoáng lùi sau một bước, gằn giọng nói:
- Bổn bang chủ đang chờ người làm đây!
Hạng Chân ung dung cười, vẻ kiêu ngạo đủng đỉnh tiến ra cửa.
Đơn Tuẫn buông tiếng cười khảy khoác tay, lập tức bọn lãnh đạo chắn ngay
cửa lẹ làng phóng sang hai bên. Sau lưng họ ba mươi đại hán áo xám đứng
thành hình thang, trên tay mỗi người đều cầm một ống đồng dài chừng hai
thước, sau đuôi ống đồng có một chốt kéo, tay mọi người đều đặt trên
chốt ấy, trong ống đồng chắc chắn không phải hỏa dược thì cũng phải là
một loại hơi hay khói độc gì đó.
Hạng Chân thoáng giật mình song vẫn bình thản nói:
- Đơn Tuẫn, người quyết định một ăn một thua ư?
Đơn Tuẫn trán nổi gân xanh, tiếng rít qua kẽ răng nói:
- Bỏ ả ta xuống, tự điểm vào nhuyễn ma huyệt!
Hạng Chân mỉm cười:
- Đại bang chủ biết rõ Hạng mỗ không bao giờ làm được kia mà!
Đơn Tuẫn ánh mắt bỗng rắn lại, khóe môi co giật. Thế là Hạng Chân đã hiểu
đối phương định làm gì, bao năm qua chàng đã tập tành thói quen Tiên hạ
thủ vi cường, đương nhiên, lần này cũng không ngoại lệ.
Một chiếc bóng vàng nhạt nhanh như chớp lao đến bên cửa, cơ hồ như trong cùng một lúc. Dưới một tiếng quát to, tiếng “Bùng bùng” vang lên rầm rĩ, những
cuộn lửa xanh rờn bay vút đến trước mặt bóng vàng kia.
Nhanh hơn
tia nhìn của mọi người, bóng vàng nằm mọp nơi ngạch cửa, chẳng thấy rõ
đã đứng lên tự bao giờ, ngay khi ấy hai vị đà chủ Song nghĩa bang đã rú
lên thảm thiết và văng bay ra xa ngoài ba trượng.
Lúc này những
hỏa cầu mới bắn vào trong thạch thất, sau một chuỗi tiếng nổ vang rền,
trong thạch thất lập tức trở thành biển lửa, lửa bám vào vách đá cháy
rực, ánh lửa xanh rờn.
Vâng, đó là độc lân đạn, chỉ cần dính vào
một chút, trừ khi tức khắc xẻo mảng thịt đó đi, bằng không sẽ cháy vào
tận trong xương.
Ba mươi gã đại hán cầm ống đồng hết sức trầm
tĩnh, vừa thấy không trúng đích, liền lập tức thò tay vào lòng, thành
thạo và nhanh chóng lại cùng lấy ra một quả cầu màu đỏ to cỡ nắm tay trẻ em, vội vã lắp vào đuôi ống đồng.
Hạng Chân tả chưởng trong chớp nhoáng đã tung ra hai mươi mốt thức, cùng lúc đẩy lùi năm cao thủ Song
nghĩa bang, liếc mắt nhìn lập tức nghiêng người xoay nhanh, một làn sáng hình bán nguyệt kèm theo tiếng rít ghê rợn bay vút đi.
Ánh sáng
màu vàng hình bán nguyệt xoay tít, bay đi nhanh như tia chớp, loáng cái
đã có chín cái đầu đầm đìa máu tươi rơi lăn lóc dưới đất.
Tiếng
ống đồng rơi xuống keng keng, tiếng rú thảm thiết vang lên ầm ĩ, hòa lẫn vào nhau đinh tai nhức óc. Đơn Tuẫn tức giận chửi mắng và xông tới,
ngọn Hiết Tử (bọ cạp) câu vung tít, tới tấp tấn công đối thủ.
Hạng Chân với mũi chân trụ đất, xoay người vùn vụt ra xa năm trượng, trong
tầm di chuyển của chàng, lại có thêm mười mấy gã đại hán áo xám ngã gục, không ai trông thấy rõ đối phương đã ra tay như thế nào.
Ba bóng người lướt nhanh tới, chia thành ba hướng khác nhau lao vào, chưởng thế trầm hùng, kình lực mạnh mẽ. Họ chính là ba vị đường chủ của Song nghĩa bang gồm Minh ý đường chủ Dư Liêm, Thanh tâm đường chủ Tụ lý châm (kim
trong tay áo) Thôi Hỉ, Trừng lãng ( trong sáng) đường chủ Tử Nhiêm ( râu tía) Vạn Bách Hầu.
Hạng Chân chân tấn vững vàng đứng yên, tay
trái vung ngang hình vòng cung, chưởng phong ngưng tụ thành một bức
tường khí đồng thời cũng đã nghênh tiếp ba vị đường chủ mỗi người mười
lăm chưởng.
Sau một hồi tiếng chưởng chạm nhau lốp bốp, ba đường
chủ đều hự lên một tiếng khô khan, cùng ngã sang hai bên, sắc mặt người
nào cũng có vẻ nhợt nhạt.
Tam mục tú sĩ Đơn Tuẫn lại điên cuồng lao tới quát to:
- Hãy quyết lấy mạng tên cuồng đồ này, đêm nay dù chúng ta đổ máu tất cả thì cũng không để cho tên súc sinh này sống còn!
Hai lưỡi câu trên ngọn Hiết tử câu lấp lánh ánh sáng lạnh ngắt, biến hóa
khôn lường công vào Hạng Chân, đồng thời một ngọn roi da trăn cũng xé
gió quất vào cổ chân chàng.
Hạng Chân siết chặt nữ nhân dưới
nách, trong cùng lúc ấy chàng đã lách người né tránh khỏi đòn tấn công
của Đơn Tuẫn, đồng thời khủy tay thúc vào người cầm roi, đó chính là
Ngụy Vũ.
Ngụy Vũ hét to hốt hoảng tung người tránh né, y không
hiểu sao đối phương đã dùng thân pháp gì mà lại nhanh đến như vậy. Trong khi y tung mình tránh né, Trừng lãng đường chủ Tử Nhiêm Vạn Bách Hầu đã trầm giọng quát to, nhắm sau lưng Hạng Chân đồng lúc tung ra mười
chưởng chín cước.
Hạng Chân vụt chao qua, chao lại, một chưởng bổ thẳng vào cổ đối phương, thế chưởng như vô hình đến từ hư vô. Vạn Bách
Hầu giật mình cố sức thối lui, nhưng soạt một tiếng, vai áo đã bị rách
toạc, Vạn Bách Hầu nào biết đó chính là Quỷ Hồn Sách, một tuyệt chiêu
cực kỳ lợi hại của Hạng Chân.
Nhất Tý Kiên Sơn Dư Liêm buông
tiếng quát vang, ngọn Song hoàn kim đao của y đã từ bên chéo bổ xuống,
đồng thời đôi chân cũng như cuồng phong quét ra tới tấp.
Hạng
Chân lại cảm thấy hai mắt tối sầm, chàng nghe gió định vị, chớp nhoáng
di chuyển chín vị trí khác nhau, lại một chiêu Quỷ Sách Hồn bức lui Tụ
lý Thôi Hỉ từ bên trái công tới.
Tam mục tú sĩ Đơn Tuẫn hai mắt trợn trừng, như con hổ điên múa tít Hiết tử câu tấn công tới tấp.
Và bây giờ bốn vị đà chủ còn lại cũng đã xông vào trận chiến cùng Đơn Tuẫn, năm người kết hợp nhau tấn công ráo riết.
Hạng Chân mỗi lúc càng cảm thấy mỏi mệt và đầu đau nhức dữ dội, như thể có
một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim chàng, Hạng Chân biết là không ổn, đã bị trúng độc rồi, nhưng mình đã trúng độc ở đâu và lúc nào?
Như một bóng u linh, Hạng Chân luồn lách tránh khỏi những đòn tấn công hung hiểm, trong khi xuất thủ nghinh địch, Hạng Chân đã cảm thấy có phần trì trệ.
Thế là chàng vung tay bổ ra hai mươi mốt chưởng trong khi ấy đã tung mình ra xa sáu trượng.
Đơn Tuẫn gầm vang đuổi theo, tức giận quát:
- Hoàng Long, đó là tác phong đã thành danh của người đó hả?
Hạng Chân lặng thinh vung tay lên, ba luồng sáng vàng hình bán nguyệt lấp
lóa đã bay ngược ra sau, chàng không hề ngoảnh lại, tiếp tục phóng đi,
song đã nghe sau lưng tiếng rú thảm thiết vang lên liên hồi. Chàng hiểu
một khi Đại Long Giác đã ra tay, xưa nay chưa bao giờ không nhuốm máu.
Cố đề tụ một hơi chân khí, Hạng Chân như một làn khói nhẹ bị cuồng phong thổi bay đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Lát sau chàng đã xuống đến chân Nhị Long Sơn, song trán và mặt chàng ướt
đẫm mồ hôi. Chàng cố nín thở, bởi nếu không thì công lực trong người sẽ
tiêu tan tức khắc, dù chỉ một lần thở.
Nữ nhân dưới nách gần như
đã ngất xỉu, người nhũn ra bất động, tay chân buông thõng, mái tóc rối
bời rũ dài xuống, lúc này thể trọng của nàng ta dường như đã gia tăng
rất nhiều.
Hạng Chân cố sức phóng đi, miệng chàng đắng chát, cổ
họng khô đến nóng ran. Chàng cố chong mắt lên, bởi trong mắt tựa hồ có
một lớp sương mỏng, nhìn vật gì cũng thấy nhập nhoạng cả.
Chặng đường hơn năm mươi dặm tựa hồ như không bao giờ đi hết được, dài hun hút, xa vời vợi.
Chàng đưa tay trái lên lau mồ hôi, cảm thấy tim đập dữ dội, cả áo trong lẫn áo ngoài đều ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào người.
Chàng khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, vận thêm sức xuống đôi chân, nhưng
đồng thời cũng như tăng thêm hai quả cầu sắt, trĩu nặng đến mức như bị
mặt đất hút dính.
Một hồi lâu Hạng Chân thở phào một hơi dài,
chàng đã vượt qua Tư Quy Cốc, đến trước hàng cây tùng, ngôi nhà cổ trang nhã đã hiện ra trước mắt. Ô hãy còn loáng thoáng ánh đèn thật êm dịu và thanh thản, Hạng Chân ước gì được vào ngay và nằm xuống giường ngủ một
giấc ngon lành.
Hạng Chân lại xốc chặt nữ nhân dưới nách, kéo lê
từng bước trĩu nặng, vất vả lắm mới đến được trước nhà. Chàng bước lên
bậc thềm, dựa vào ngạch cửa thở một hồi, uể oải đưa tay gõ cửa và cất
tiếng gọi:
- Bao lão ca mở cửa, Hạng Chân đã về.
Chàng
bỗng im bặt, cánh cửa theo tay chàng kẹt một tiếng bật mở, trong nhà yên ắng không một tiếng động, cũng chẳng có một bóng người. Thế nhưng mọi
vật trong nhà y nguyên như trước. Trực giác báo cho chàng biết đã có
chuyện chẳng lành xảy ra, chẳng chút chần chừ, chàng tung mình vào
trong, tung chân đá mở cửa sương phòng trái, trong đó có Quân Tâm Di,
nhưng Quân Tâm Di đã biến mất, không có trên giường, tấm chăn hai lớp đã bị vứt xuống dưới đất.
Lập tức chàng cảm thấy trời đất đảo lộn,
gian phòng quay cuồng, mọi vật trước mắt nhảy múa loạn xạ, người bải
hoải rã rời, nữ nhân dưới nách chàng cũng tuột xuống đất.
Chàng
lảo đảo hai tay vươn ra định nắm lấy vật gì đó để gượng người lại, lòng
chàng nóng như thiêu đốt. Chàng biết mình không được ngã xuống, tuyệt
đối không thể ngã xuống.
Trong cơn mơ, trong màn sương đen nhập
nhòa, một gương mặt tươi ngọt đã xuất hiện nơi cửa chính. Gương mặt ấy
như từng quen biết. Ô phải rồi, nàng là Uông Lăng. Nhưng sao vẻ ngọt
ngào trên gương mặt ấy giờ đây đã biến mất rồi?
Đổi lại là ánh
mắt sắc lạnh, nụ cười thâm hiểm và đầy chế giễu, vẻ mặt độc ác như mụ
phù thủy đến từ chốn thâm sơn cùng cốc, suốt ngày làm bạn với loài rắn
dơi dã thú!