Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 34: Ôn nhu không cần lời nói

Sau khi lấy ra hết đám đá nhỏ, Lệ Thú dùng một câu "hiểu chưa?" tới để kết thúc buồn rầu của dân chúng ven bờ sông Hoàng Hà.

Tiểu Tiểu vội vàng gật đầu, nếu không gật đầu mà nói, liền đến lượt dân chúng ven bờ sông Trường Giang tới hận nàng !

Sau đó, Lệ Thú lại bắt đầu tiếp tục tìm kiếm những điểm phá trận kế tiếp, Tiểu Tiểu nghĩ nên tìm một đề tài nằm trong khu vực “an toàn” để tiếp tục nói chuyện với Lệ Thú.

"Tiểu tử béo hiện tại cũng không biết thế nào."

Nói chuyện về con của bọn họ Lệ Vân, đề tài này đủ "an toàn" nhỉ!

"Ôn Nhận đại ca cùng Ôn đại tẩu là người cẩn thận, có bọn họ chăm sóc Vân Nhi hẳn là không có chuyện gì đâu." Câu trả lời trong quy trong củ tuyệt đối thuộc về Lệ Thú.

"Thú ca sau này lúc chàng dạy Vân Nhi võ công thì cũng dạy thiếp nữa nhé!" Tiểu Tiểu như cũ không quên chuyện học võ công, tuy không có kỳ vọng trở thành một đời nữ hiệp, nhưng thế nào cũng không thể bằng công phu mèo cào kia của nàng mà tung hoành thiên hạ được!

"Về vấn đề giáo dục Vân Nhi, ta cảm thấy cũng nên thương lượng một chút, tuy rằng ta sẽ dạy Vân Nhi võ công, nhưng ta cảm thấy Vân Nhi cũng nên đọc sách, bằng không, Vân Nhi có thể trở thành một người không biết lễ ..."

... Được rồi, đột nhiên Tiểu Tiểu cảm thấy đề tài này cũng không an toàn, cái này thật sự đến phiên dân chúng ven bờ Trường Giang hận nàng rồi.

"Không biết lễ người không thể sống yên với đời sau..."

Tiểu Tiểu nhìn về phía bầu trời, ông trời, chẳng lẽ người thật sự không có thời gian chú ý đến nàng một trong muôn dân thiên hạ sao?

...

...

Vẻn vẹn thời gian ba ngày, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú di chuyển trong La Mạc trận, để loại bỏ La Mạc trận phải có trình tự nhất định, đồng thời còn cần tìm được mắt trận, có thể là giống như phía trước chặt cây, đào đá, cũng có thể là nhổ một đóa hoa, hoặc là lại mở ra một trận nhỏ khác, thậm chí là cần Lệ Thú dùng đến máu để loại bỏ, trong thời gian ba ngày này, Lệ Thú cũng cảm thụ được tinh tế La Mạc trận, đối với lý giải trận pháp nâng cao thêm một bước.

Mà ba ngày thời gian này Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu cũng không phải hoàn toàn đều là "dạy", còn kể lại cho Tiểu Tiểu cuộc sống trên núi trước kia của hắn, chẳng hạn như việc săn bắn, làm ruộng của hắn, các loại yêu cầu cổ quái của Vân Hành, thậm chí đến lời bình "không có nữ nhân có thể chịu được hắn cổ hủ lại không thú vị" của Vân Hành đều nói cho Tiểu Tiểu.

Vốn quá khứ hẳn là rất sinh động, đến miệng Lệ Thú liền trở thành bình thản không mong đợi gì, rất nhàm chán.

Nhưng Tiểu Tiểu lại ngửi thấy mùi ngon, cảm thấy càng gần với Lệ Thú một ít."Thú ca, ngày nào đó chàng nhất định phải để thiếp gặp sư phụ chàng nha, cho ông ấy biết lời bình của ông ấy đối với chàng không đúng nha!"

Lệ Thú cũng cười, nụ cười hiếm thấy khiến Tiểu Tiểu nhìn đến nhập thần:"Ta đã sớm muốn mang nàng đi gặp ông ấy, nhưng ta đến cả ông ấy ở đâu cũng không biết."

"Thú ca, thật sự chàng hẳn là nên cười nhiều hơn!" Tiểu Tiểu thốt ra một câu không liên quan.

Trong ánh mắt Lệ Thú xẹt qua một tia thần sắc kỳ dị, nhanh làm người ta khó có thể bắt giữ, nếu để Tiểu Tiểu biết hắn trước khi gặp nàng cho tới bây giờ không từng cười qua, Tiểu Tiểu nên lại gọi hắn là đại đầu gỗ nhỉ? Không phải tình cảm của hắn đạm bạc, mà là tính cách của bản thân hắn chính là nghiêm túc lại không thú vị, người khác nói một câu vui đùa mà hắn lại luôn quá mức tin tưởng, cứ như vậy cho dù có chuyện cười có tốt đến đâu đến hắn chuyện này cũng sẽ trở thành đần độn vô vị nhỉ?

Nhưng những lúc ở cùng Tiểu Tiểu, nụ cười sẽ không tự chủ xuất hiện trên mặt, thậm chí cũng học nói đùa giống như người khác, nếu để sư phụ biết nhất định sẽ hô to khẩu hiệu "Võ lâm muốn thống nhất , trụ trì Thiếu Lâm muốn hoàn tục " nhỉ?

Lệ Thú nhìn về phía Tiểu Tiểu, lại phát hiện trên khuân mặt khéo léo của nàng hiện lên một tia mỏi mệt.

Lệ Thú đi nhanh lên trước hai bước, nửa ngồi xuống trước Tiểu Tiểu: "Ta cõng nàng."

Tiểu Tiểu khẽ nháy mắt, nhếch môi nở nụ cười, sau đó lập tức bổ nhào lên lưng Lệ Thú: "Thú ca, thiếp nói cho chàng cuộc sống trước kia của thiếp nhé!" Nói xong, không đợi Lệ Thú trả lời liền bắt đầu giải thích, tỉ mỉ mà dài dòng, từ phụ thân của nàng đến huynh đệ tỷ muội, rồi lại nói tiếp đến mẫu thân nàng, Lệ Thú không có một chút không kiên nhẫn nào, mà là trầm mặc nghe nghiêm túc, vẫn luôn giữ vững nàng trên lưng, cho dù đường có gập ghềnh cũng không có nửa phần xóc nảy, như đi tên trên đất bằng. Vài lần Tiểu Tiểu muốn xuống tự đi, đều bị hắn ngăn cản.

"Mẫu thân thiếp hẳn là cũng đến Miêu Cương? Thiếp cũng không rõ ràng lắm!" Tiểu Tiểu buồn ngủ ách xì một cái, thanh âm càng ngày càng nhỏ: "Bà ấy hiện tại chắc là hạnh phúc nhỉ? Thiếp không muốn đi quấy rầy sinh hoạt của bà ấy..."

Tiểu Tiểu ở trên lưng Lệ Thú ngủ thiếp đi.

Không nghe thấy tiếng gì nữa Lệ Thú khẽ quay đầu lại thấy Tiểu Tiểu đang ngủ say, cẩn thận điều chỉnh cho Tiểu Tiểu một vị trí thoải mái, bước chân lặng lẽ chậm lại.

Trước khi Tiểu Tiểu tỉnh lại, bọn họ đã sớm đến điểm phá trận kế tiếp, nhưng Lệ Thú cứ để Tiểu Tiểu trên lưng như vậy, chậm rãi đi vòng quanh điểm phá trận, vẫn luôn chờ nàng tỉnh lại.

"Ngô." Tiểu Tiểu dụi dụi mắt: "Đã đến điểm phá trận?"

"Ừ."

"Chúng ta bắt đầu phá trận thôi!"

"Được."

Lúc này Thỏ Ngọc đã mọc lên ở phương Đông, ban đêm buông xuống, Lệ Thú cõng Tiểu Tiểu trên lưng đi lại đã vẻn vẹn ba canh giờ.