Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú tiến vào La Mạc trận, liền cảm thấy phong cảnh bên trong còn tốt hơn nhiều so với phong cảnh bên ngoài, thời tiết bên ngoài là giữa hè, nhưng trong cốc lại là cảnh đầu xuân, đóa hoa nở rộ, giọt sương sớm còn chưa tan, lẳng lặng đọng trên cành lá đung đưa. Thiếu đi sương mù mênh mông tuy bớt đi vài phần tiên cảnh cao nhã nhưng lại hơn vài phần nhân gian hữu tình bừng bừng sức sống.

Không có sương mù sơn cốc vừa nhìn là có thể nhìn thấy ngay Bích Lạc đàn của bang Khô Lâu, nhưng Lệ Thú vẫn như trước cẩn thận kéo tay Tiểu Tiểu, cũng không đi thẳng, mà là đi vòng quanh tại chỗ.

Tiểu Tiểu biết đạo lý vật trong trận pháp không thể tin, nhưng cảnh vật trước mắt thật sự quá mức chân thật, tất cả khiến nàng cảm thấy Bích Lạc đàn như ở trước mắt .

Đại khái sau khoảng hai nén hương, Lệ Thú đột nhiên rút kiếm, một kiếm chém đứt một gốc cây khổng lồ cao ngút, Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn cảnh sắc trước mắt thế nhưng lại chuyển biến, chẳng phải trở nên khó coi, cảnh sắc nơi này vẫn như trước xinh đẹp như cũ, nhưng biến thành cảnh tượng ở một chỗ khác, nếu nàng nhớ không lầm, trừ bỏ hơn một khúc gỗ, cảnh sắc mới chuyển này vừa rồi có thấy qua.

Tiếp theo, Lệ Thú lại bắt đầu kéo tay Tiểu Tiểu đi vòng vèo, sau đó...

Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt— cùng với cảnh sắc chuyển biến sau khi Lệ Thú phá bỏ trận pháp giống nhau! Chẳng qua là thiếu đi đoạn gốc cây kia thôi!

"Tiểu Tiểu, đem mấy hòn đá nhỏ kia đào ra." Lệ Thú một mặt biểu cảm nghiêm túc, đã ngồi xổm xuống bắt đầu công việc.

Tiểu Tiểu nghe lời cùng Lệ Thú ngồi xuống cùng nhau đào mấy hòn đá nhỏ, nhưng người luôn luôn hoạt bát như Tiểu Tiểu cũng sẽ không ngoan ngoãn lặng yên không một tiếng động đào mấy tảng đá như vậy, cho nên...

"Thiếp nói này, Thú ca, " Tiểu Tiểu chuyên chú đào đá, cũng không nhìn Lệ Thú: "Chàng cảm thấy Sở Văn Di thế nào?"

Ngoài miệng nói tự tin, nhưng làm gì có nữ nhân nào không thèm để ý loại chuyện này đây? Nhất là đối phương vừa xinh đẹp lại vừa cao nhã.

"Tiểu muội?" Lệ Thú ngẩng đầu, nhìn Tiểu Tiểu vẫn nghiêm túc đào đá như trước, rồi cúi đầu tiếp tục công việc: "Nàng thì như thế nào?"

"Nàng thấy nàng ấy thế nào?" "Cao ngạo, mèo khen mèo dài đuôi." Mặc dù tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Lệ Thú lại có thể bằng trái tim hết sức chân thành để quan sát mỗi người, cho nên hắn có thể thấy rõ bên trong của mỗi người.

"Chàng không thích nàng ấy?" Nhất thời trên mặt Tiểu Tiểu nhiễm lên ý cười.

"Người muội muội kết nghĩa này ta cũng không tiếp xúc nhiều lắm nên chưa nói tới có thích hay không thích."

Nói thế này làm Tiểu Tiểu an lòng, bởi vậy bắt đầu tào lao một ít chuyện linh tinh, tựa như phần đông thất cô bát dì (ý chỉ nói mấy nữ nhân bà tám đây

Cánh tay đang đào đá dừng một chút, trên mặt Lệ Thú nhất thời biến thành vẻ mặt nghiêm túc không có biểu cảm: "Nói đến đây ta mới nhớ ra, Tiểu Tiểu, thời điểm chúng ta lần đầu tiên gặp mặt nàng đã nói phụ thân nàng đã chết..."

"phải phải phải!" Lại tới nữa! Tiểu Tiểu chịu không nổi lật mắt xem thường, cái này gọi là làm tự làm bậy không thể sống!:"Lời nói dối lời nói có thể làm cho hai người thân quay sang tàn sát lẫn nhau, nhà tan cửa nát, núi sông rung chuyển, Hoa Hạ diệt vong!"

"Không, " không nghĩ tới Lệ Thú lại lắc đầu: "Về tác hại của nói dối, ta đã cùng nàng đã nói rồi, ta tin tưởng nàng sẽ không phạm phải lần nữa."

Tiểu Tiểu kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu Đại đầu gỗ khi nào thì đổi tính, kết quả câu sau liền trực tiếp đem Tiểu Tiểu từ trên thiên đường đá xuống địa ngục.

"Lần này ta muốn nói cho nàng, tùy tiện nguyền rủa người khác là hành vi không tốt..."

Nước sông cuồn cuộn không dứt lại vô tình tàn phá thần kinh yếu ớt của Tiểu Tiểu, hiện tại Tiểu Tiểu xác định vỡ đê Hoàng Hà tuyệt đối là do Lệ Thú gây ra!

Ông trời! Tiểu Tiểu không có nguyện vọng gì vượt trời, vì dân chúng ven bờ Hoàng Hà, Trường Giang, người chừng nào thì có thể khiến đại đầu gỗ thoát khỏi cái loại dạy dỗ bằng "trần thuật sự thật" đây? Bằng không nàng thật là trở thành tội nhân thiên cổ mất, muốn đổ máu nơi đoạn đầu đài rồi!

Đáng tiếc, ông trời còn quản không hết mấy chuyện quốc gia đại sự, thời gian đâu mà quản loại chuyện nhỏ nhặt này của nàng, cho nên Lệ Thú vẫn còn tiếp tục...

Nước sông Hoàng Hà tiếp tục lan tràn...