Chương 13

Lịch sử hơn hai trăm năm của gia tộc Griffin, đã có bốn thế hệ ra đời, gia tộc hoàng gia Griffin lại sắp đổi chủ lần nữa.

Chiếc BMW đen bóng băng băng trên đường lớn, mọi thứ diễn ra đều quá đổi bình thường như bất kỳ con đường nào người qua xe lại.

Tư dinh Griffin toạ lạc ở Libourne tỉnh Gironde thành phố Bordeaux, là toà dinh thự rộng lớn nhất quận Libourne.

Tư dinh Griffin có tổng diện tích hai mươi lăm hecta, bao gồm dinh thự rộng bảy hecta, khuôn viên sân vườn quanh dinh thự là bốn phẩy hai hecta, tám trăm năm mươi phòng ngủ ở khu nhà chính, một nhà bếp lớn và một nhà bếp nhỏ, một nhà ăn lớn năm nhà ăn nhỏ, phòng khiêu vũ, nhà thờ, hầm rượu, khu nhà năm nghìn hai trăm mét vuông cho giai nhân, sân vận động thể thao và nơi tập luyện dành cho người thừa kế.

Chiếc xe chạy vào đỗ ở sân vườn, Trưởng Quản gia Louis Andrea dẫn đường cho Prantcey đến phòng khách, vừa vặn gặp được vài nam nhân phát ra khí khái quý tộc.

- Quản gia, đây là? - Một người đàn ông đưa tay cản đường, hỏi.

- Là khách của Chủ Tước thưa Hầu Tước. - Trưởng Quản gia Louis Andrea kính cẩn nghiêm kính nói.

Louis Andrea trả lời rồi cũng không nán lại thêm, cúi người chào rồi tiếp tục dẫn người đi, đi được mười mấy phút rốt cuộc tới được phòng khách, căn phòng không quá đặc biệt chỉ như phòng của khách bình thường, Diệp Ôn ở ngay phòng bên cạnh.

Hành lý không có gì gọi là nhiều, chỉ có vài bộ quần áo, laptop và giấy tớ các thứ.

Dù gì cũng là chủ tịch của công ty GL vẫn có giấy tờ cần giải quyết chứ chẳng phải chỉ riêng chuyện thâu tóm cổ phần.

Giờ cơm tối, người hầu đến phòng mời Prantcey đi dùng bữa, ở phòng ăn được xếp ngồi đối diện Chủ Tước nơi đầu bên kia bàn, cả buổi chẳng có lấy một người hỏi đến kẻ lạ mặt ngồi cùng bàn ăn, Prantcey nó cũng chỉ có an phận ăn phần ăn được chuẩn bị riêng nơi đầu bàn.

Suốt bữa mắt chỉ nhìn xuống đồ ăn chưa hề dời tầm mắt đi lấy một lần, Diệp Ôn đứng bên cạnh cũng không nhìn đến đầu bàn bên kia, chỉ nhìn vào khoảng không mông lung suy nghĩ.

Thực đơn ở France được chuẩn bị từng phần, món khai vị là Salad Nicoise và Foie Gras và dùng Sparkling Wine trước bữa ăn.

Món chính Cassoulet thịt lợn, hàu Aquitaine, phomat Saint Albray, Prantcey đã dùng một ly Bordeaux Blend trong bữa ăn.

Món tráng miệng French Lemon Tart, sau đó lại uống một ly Cointreau với đá.

Một bữa ăn ở France lâu hơn Trung Quốc rất nhiều, người ở đây đều thưởng thức bữa ăn một cách chậm rãi mà trọn vẹn, ăn xong cũng đã hơn hai mươi giờ tối.

Trở về phòng với sự nhạt nhẽo mang theo từ bữa ăn làm Prantcey có chút muốn nhanh chóng kết thúc ‘ mở đầu ’, nó cũng không để tâm đến vị quản gia đang trong tình trạng u sầu, không nói sẽ không ai biết, không làm sẽ không ai để tâm, chỉ có vậy.

Một ngày trôi qua mà chẳng có lấy một chút biến động, nhàm chán.

Ở Tam Á, Trung Quốc.

Prantcey đi France cũng được một ngày cũng nên bắt đầu công việc được giao rồi.

Roberta hôm nay lại không mặc đồ hầu gái, thay vào đó là một bộ tây trang nghiêm chỉnh cùng với đôi giày cao gót nhọn, sửa lại tóc tai, tóc mái vuốt ngực ra sau để lộ cả một vầng trán vuông, đôi mắt lãnh đạm đến đáng sợ, đưa tay nâng gọng kính.

Xong việc lần này Roberta cô sẽ đi nghỉ mát ở bờ biển, ngày nghỉ hiếm hoi của Roberta lại bị dời đến tận mấy ngày sau khiến cô không vui, bất kỳ kẻ nào cô không vừa mắt liền bị đem ra trút giận, điển hình là kẻ từ khi bước chân vào dinh thự đã khiến cô gai mắt, Vị Mẫn Nghi.

Vị Mẫn Nghi này cư nhiên muốn chiếm đoạt vị trí hầu cận mà sau này sẽ là tuỳ tùng cận thân của tân gia chủ kế nhiệm nhà Griffin, trừ chị em cô ra thì bất kỳ kẻ nào dám ngó nghé đều không được yên thân.

Roberta rất tự tin nhưng cũng không khinh địch, kẻ kia là người lai lịch bất minh nhưng cũng có thể đặt chân vào dinh thự nhà Griffin, tuyệt đối không tầm thường.

- Eliona.

Vừa cất lời bỗng có tiếng nói mà không thấy hình người phát ra từ đâu đó.

- Có.

- Có con gà rừng lạc vào dinh thự mấy ngày nay, xử lý nó nhưng đừng để nó chết.

- Rõ.

Cuộc hội thoại ngắn diễn ra sau đó không còn tiếng nói nào nữa, Roberta chuẩn bị xong cũng lên đường, hôm nay phải giải nén gần nửa sự khó chịu này.

Công ty tập đoàn Vĩ Bạch chi nhánh số năm.

- Chú Ba.

- Hửm? Có chuyện gì vậy cháu trai.

- Chú có bao giờ hối hận về chuyện quá khứ chưa? - Vĩ Bạch Ninh Viễn giọng trầm xuống.

- Sao lại hỏi thế? - Lão tam gia Vĩ Bạch Minh Thành giọng nghi hoặc.

- Chú trả lời đi.

- Không có. - Một lời ngắn gọn thốt ra không chút do dự.

- Bất kỳ chuyện gì? - Vĩ Bạch Ninh Viễn nhướng mày dò xét.

“ Hôm nay nó là dụng ý gì đi dò xét ta? ”

- Không.

- Ngài sẽ hối hận vì lời vừa rồi. - Vĩ Bạch Ninh Viễn chậm rãi đứng dậy từ tốn thốt ra một câu, bước đến bên cửa sổ chạm đất kia mà nhìn xuống.

- Là ý gì?

- Cổ đông cũng như nhà đầu tư của tập đoàn Vĩ thị đang rút vốn đầu tư.

- Vậy thì làm hợp đồng bắt họ trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng. - Vĩ Bạch Minh Thành nhàn hạ cầm lên tách trà nóng, nói.

- E là không thể, bởi đó là nhà đầu tư lớn nhất của công ty, nắm giữ hơn sáu mươi phần trăm cổ phần. - Vĩ Bạch Ninh Viễn nhếch mép cười khẩy nhìn xuống dưới sân nơi có đám người vừa bước xuống từ chiếc xe Ferrari.

Mở to mắt Vĩ Bạch Minh Thành đơ người trong chốc lát, còn chưa định thần lại liền nhận được đòn tâm lý tiếp theo.

- Cho ngài trả lời lần nữa, ngài có từng hối hận về chuyện quá khứ không?

- Hãy trả lời tôi trước khi đến ngày sinh nhật con bé.

Vĩ Bạch Ninh Viễn đi ra cửa lại dừng chân, không quay đầu hỏi nhỏ.

- Ngài đã từng nhớ về cô ấy chưa?

Nói xong liền đi khỏi phòng để lại một mình Vĩ Bạch Minh Thành rơi vào trầm tư cùng căn phòng ngộp ngạt đến khó chịu.

Tự mình xuống tiền sảnh tiếp đón đám người Roberta, Vĩ Bạch Ninh Viễn hắn có nhớ người phụ nữ này, lần đầu gặp là khi hắn sáu tuổi và Roberta có lẽ mới mười sáu tuổi, ấn tượng đầu tiên từng làm hắn mê đắm người phụ nữ đáng sợ này, sau đó cũng rất ít gặp được.

Nhưng giờ khi hắn trưởng thành thì Roberta cũng đã là phụ nữ trung niên, sự yêu thích khi còn là trẻ con đã biến mất.

- Hân hạnh được gặp. - Vĩ Bạch Ninh Viễn lịch sự đưa tay ra.

- Vào chuyện chính đi, tôi không muốn lãng phí thời gian. - Roberta thẳng thừng từ chối cái bắt tay.

- Vâng, mời cô.

Hợp đồng này qua tay Roberta đã không còn là hợp đồng chuyển nhượng nữa mà thực sự trả thành hợp đồng rút vốn đầu tư, ngay cả bồi thường hợp đồng cũng được thực hiện ngay trong ngày, nhưng số vốn đầu tư qua nhiều năm như vậy đã chuyển thành cấp số nhân gấp ngàn lần, mà phần bồi thường lại theo thoả thuận ban đầu của gần hai mươi năm trước, sự mạnh tay này của Roberta khiến Vĩ thị gặp phải biến cố lớn, vốn đầu tư sinh lời gấp ngàn lần nhưng tiền bồi thường lại chỉ là con số nhỏ ban đầu, thực sự lần này bức chết người rồi.

Vĩ Bạch Minh Thành sau khi nghe tin lập tức ngã quỵ bất tĩnh nhân sự, trong khi Vĩ Bạch Ninh Viễn vẫn rất bình thản ký hợp đồng, lần quyết định này không có hại cho hắn bởi gia sản Vĩ Bạch gia được chia làm ba phần, một phần năm mươi hai phần hai lăm, phần năm mươi gia sản bị tước đoạt chính là thuộc về Vĩ Bạch Tuyết Tinh, và hai phần hai lăm là của Vĩ Bạch Ninh Viễn và Thịnh Viên Viên con gái của lão Nhị gia Vĩ Bạch Nhu Nhi.

Phần gia sản thừa kế của Vĩ Bạch Ninh Viễn hắn đã sớm lấy đi, vì hắn biết được kết cục khi giữ thứ vốn không thuộc về mình, và hắn không muốn vướng vào cuộc chiến tranh giành tài sản như các gia tộc khác, nên cái gì là của mình thì cứ lấy về càng sớm càng tốt.

Chạng vạng tối, Vĩ Bạch gia trang.

Nơi gian phòng ở tầng ba đối diện cổng chính, chiếc giường lớn với ga giường màu sẫm, chăn gối, đèn, vật dụng trang trí, thảm trải phòng và tường tất thảy một màu tối tăm, chưa kể rèm cửa luôn đóng kín càng khiến gian phòng trở lên u ám.

Lấp ló sau tấm rèm một con mắt hửng hờ nhìn xuống chiếc xe hơi màu xám đang chạy vào cổng.

Lại một ngày nhàm chán nữa sắp kết thúc, thú vui đứng nơi cửa sổ ngóng chờ cha mẹ về khi xưa biến mất đâu rồi?

Căn nhà này từ lâu đã mất đi sự ấm áp, chỉ có một màn lạnh lẽo càng thêm trống trãi bao trùm lên toàn bộ nơi đây.

Ấy vậy mà biệt phủ cách đây hai mươi dặm kia có thể khác hẳn trái ngược hoàn toàn nhà bọn họ.

- Tiểu thư không đi mừng ngài ấy? - Một nữ hầu đứng ở cửa cất tiếng nhỏ nhẹ hỏi.

- Đi làm gì...? - Một lời nói ra nghe sao vô lực nhưng chỉ là lời phía sau đã nhỏ lại như thể giảm dần âm độ khiến người ta khó lòng nghe được.

“ Dù gì cũng có phải người ta đang chờ đâu. ”