Chân Huy bước mạnh mẽ hơn hay tay Nhã Thư buông hờ.

Cả đám đông xung quanh ồ lên. Mặc. Những người trên sân lúc này chưa bao giờ là những người để ý đến mọi chuyện.

-Qua người tớ đi!

Dương đứng lặng nghe giọng nói của người cô yêu. Tất cả vỡ òa trong chốc lát. Cô gái ấy thấy mình chếnh vếnh như mất đi đôi chân vậy. Gió vẫn tạt qua. Gương mặt cô vẫn trơ ra với gió, tóc dính chặt lấy hai bên thái dương. Dừng lại để thấy mình vẫn thở, dừng lại để thấy tim mình còn đập. Yêu! Nó đau đớn thế sao? Nó có khả năng làm cô điên, làm cô ác, cũng có thể giết chết cô thế này sao! Đã nghìn lần dặn bản thân rằng đừng yêu thương, ở gần ai quá lâu! Để mọi thứ đều là nguy hiểm như lúc này. Hóa ra chàng trai trước mặt đang nhìn sâu như cố đào bới mọi thứ trong mắt cô lúc này chính là “thủ phạm” của tất cả. Thủ phạm mà quan tòa là cô chỉ biết yêu mà không hề dám phán xét hay luận tôi. Dù anh có tội gì đi nữa, cô cũng sẵn sàng chết tay anh.

Dương cứ đứng vậy, tay đập bóng theo như một phản xạ, mắt hun hút nhìn vào từng gương mặt Huy. Cái nhìn ấy hoang hoải quá, khắc khoải quá,yêu mà không nỡ yêu, hận mà không hận nổi. Chỉ biết điên lên!

-Tránh ra!

Cô gào lên, thanh quản như vỡ ra. Gió như cũng gào lên, nỗi đau bật tung khỏi cuống họng, tan hoang trong phút ấy.

-Tớ sẽ ở đây, ngay đây, trước mặt cậu, dù cậu có đuổi, có đánh tớ thì tớ vẫn biết chỗ của tớ là ngay đây: bên cạnh cậu!

Dương nâng bóng, đùng lực bàn tay, bật mạnh. Cô không lướt qua Huy. Cô đứng yên chỉ có quả bóng đi với tốc độ chóng mặt đập mạnh vào ngực Huy. Nước mắt Dương cũng chảy theo từng đường bóng. Cô cứ vừa khóc vừa đập bóng hối hả. Cứ vừa khóc vừa nhìn Huy nghiến răng chịu đựng những tiếng bóng bốp mạnh càng lúc càng dày.

-Tránh ra, tránh ra khỏi tớ, cậu biết đúng không?

-Tránh ra, cút đi, biến mất khỏi cuộc đời tôi!

-Chỗ của cậu không phải ở đây!

-Chỗ của cậu ở đâu, cậu biết, tớ biết, con nhỏ đó cũng biết!

-Cút đi

Cùng với từ cút đi, Thụy Dương nghiến răng, mặt đỏ ừng vì khóc, vì mệt tưởng muốn khụy xuống. Cô dồn lực của cả cơ thể đập một cú trời giáng. Nhưng Dương nhầm, trái bóng không đập mạnh vào người Huy mà điểm đến là con bé mà Dương căm hận nhưng mang nợ. Con bé mà bản thân cô cũng không thể, không dám làm tổn thương thêm nữa: Nhã Thư.

Nhã Thư ngã ngay trong vòng tay Huy. Dương không nhặt bóng, cô đứng yên nhìn cảnh tượng trước mắt mình hồi lâu rồi quay mặt đi,tay cứng đờ vì lạnh, vì buốt và tê vì đập bóng quá nhiều. Chầm chậm cho vào túi quần, những nỗi đau như thế có là gì. Có xá gì với nỗi đau trước mặt.

-Haha... haha

Cô cười, cười to.

-Hay rồi, cuối cùng thì mày cũng dám to gan “ nổi dậy” một lần. Nhưng yên tâm, tao không hi vọng tối nay mày dám “nổi dậy” vì tao đâu. Ha Ha.

Cô vẫn cười, tay nhẹ đưa lau một giọt nước mắt vừa lăn xuống vết roi da tối qua hằn trên ngực. Lau đi, để đừng thấy buốt. Những bước chân thập thững, chỉ muốn khụy xuống. Gió táp vào da thịt. Lạnh. Thế đấy “cơn điên” đi qua để lại người ta trốc trơ với nỗi đau thế đấy! Con người vẫn chỉ là con người thôi, có điên cuồng trốn chạy, có cố gắng, quyết liệt dẹp bỏ hết mọi thứ thì vẫn cứ là con người có da thịt, có trái tim thôi. Càng hành hạ bàn thân càng hiểu: Đời một đứa con gái bị buộc phải bất cần đáng sợ đến thế nào!

-Mặc thêm áo vào, lạnh!

Dương không ngoành lại. Nhưng chân cô khựng lại rồi chợt cười khẩy nhớ đến những gì cô vừa nhìn thấy. Cười chính bản thân mình rồi bước tiếp.