ương không ngoành lại. Nhưng chân cô khựng lại rồi chợt cười khẩy nhớ đến những gì cô vừa nhìn thấy. Cười chính bản thân mình rồi bước tiếp.
Đám đông đã giải tán từ bao giờ không kịp chứng kiến phần 2 của câu chuyện. Tiếng trông đã kéo mọi người vào lớp với không ít lời bàn tán về Dương. Mặc. Cô vốn không quan tâm đến điều ấy.-Hot thế! Mày định tán tỉnh nhỏ Dương hả?Huy không trả lời. Cậu ngồi im nơi góc sau của cầu thang lên sân thượng. Mũ áo khoác trùm kín đầu, hoàn toàn không suy nghĩ. Đôi khi người ta lười suy nghĩ bởi có quá nhiều việc cần phải nghĩ. Và nghĩ rồi liệu có giải quyết được để ít người tổn thương hơn! Bọn bạn vẫn thi nhau nói:- Kể cũng thú vị phết nhẩy? Yêu ai không yêu, yêu cái con nhỏ điên đơ đó. Mày dạy nó cười hộ tao nhé!- Không được nói cô ấy điên đơ!- Ờ không điên đơ nhưng mà tao thấy nó cũng có vẻ thích mày sao ấy nhỉ? Có nhiều chuyển biến lắm. Không còn điên đơ như trước mấy nữa!- Tao bảo không gọi cô ấy là điên đơ!- Ừm không điên đơ cơ mà hồi trước bọn tao tưởng mày thích con nhỏ Thư. Tao thấy chị em nhà nó ai cũng hot nhưng mà nhỏ Thư thì đáng yêu hơn. Tao mà chọn, chọn Thư ngay. Cái con Dương cứng đầu khó dạy!- Không được gọi Dương là con nghe chưa? Nói lần cuối - Mẹ ôi! Mày yêu cmnr!Cả bọn đồng thanh hét lên. Huy không lên tiếng, mũ vẫn chùm qua đầu, đi thẳng: Thụy Dương không ở lớp... Chiếc exiter dừng phịch trước cửa quán. Tùng ngước lên nhìn thằng bạn quý hóa hơi bất ngờ: Lẽ ra giờ này nó phải ở trường chứ nhờ. Nhưng rồi nhanh chóng cúi xuống chăm chú với ly trà sữa mật ong cho cô bé 9x xinh xinh ở bàn cuối. Bông Xù thì không thế, nó hào hứng nhảy cẫng lên người Huy, cọ cọ mũi vào má Huy như cách trước đây vẫn thường làm với cô chủ. -Thôi nào, thôi nào. Tao mệt Bông Xù biết thân biết phận lặng lẽ bám ngay sau chân Huy, không dám sủa to. Nó trơ mắt nhìn cậu chủ đá cái ghế nhỏ ra để ngả mình lên cái ghế dài rồi bắc luôn chân lên chiếc ghế ban nãy. Chiếc mũ vẫn trùm kín đầu, trông như có chuyện gì đang suy nghĩ khủng khiếp lắm. Tùng lại nhếch mắt lên nhìn thằng bạn trong chốc lát, đột nhiên khẽ lắc đầu: Trẻ con lắm nhưng lại thích nghĩ nhiều. Không ngẩng đầu lên, cậu khẽ hỏi: -Lại biến à?-Không-Thế sao mệt! Vì gái?- Này, mày đi dép trong bụng tao đấy hả thằng kia!-Đơn giản là mấy cái biến của mày lúc nào chẳng liên quan đến một con bé nào đó. Nói rồi, mang ly trà sữa ra cho cô bé đang ngồi vẽ vẽ một cái gì nơi một góc quán. Tay vỗ nhẹ lên vai thằng bạn như thói quen, đột nhiên hơi bất ngờ khi bị Huy nắm tay giữ lại:-Mùi? - Mùi gì?- Trà sữa mật ong!- Chà! Trí nhớ ấn tượng đây!- Bảo đừng bán nữa cơ mà!-Cơ mà con bé đó nằn nì! Mà tao thấy mùi này hơi bị hay!-ơ, cái thằng, muốn chết hả? Tùng đã tót đi từ bao giờ để lại mình Huy đứng chơ vơ. Đột nhiên muốn ngồi xuống để quá khứ đừng quá dễ dàng dày vò bản thân. Ừ. Yêu. Huy từng yêu. Yêu chân thành và sâu sắc. Một cô gái nhỏ, xinh xắn và dễ thương. Mỏng manh như gió cũng nhẹ nhàng như mây. Cô bé ấy đi qua tuổi mới lớn chập chững của cậu với tất cả nhưng yêu thương, tất cả sự quan tâm. Huy đã yêu bằng tất cả trái tim và cả tính hiếu thắng của một chàng trai trẻ. Tùng nói đúng: “Càng những đứa bá đạo như Huy, như mấy thằng “bố đời” khi yêu lại càng không biết trời đất gì hết, cắm đầu cắm cổ yêu”. -Sao mệt?Tùng ngồi trước mặt Huy, ly cacao nóng bốc khói trên mặt bàn. -Tao thèm có mẹ quá!Tùng trố mắt nhìn thằng bạn rồi bật cười khanh khách, cười không ngừng lại được. -Mày .... ha ha.... Điên à! Muốn mẹ như mẹ tao không? Huy vẫn luôn khâm phục Tùng ở điều đó. Bản lĩnh và cách đi qua nỗi đau. Bình tĩnh đứng lên cả khi bố đi tù vì tham nhũng, mẹ bỏ đi lấy chồng Tây. Tùng vẫn luôn là điểm tựa tinh thần cho cả nhóm, 4 thằng “ Bố đời”-Thôi, để tao làm ****** giờ đê? Nói đi con! Chuyện gì? Lại cười khềnh khệch. Nhưng Huy thì không, chả có tâm trí để cười:-Sao? Vì cô nào? Cô uống cocktail hay cô bé sau?- Cả hai! Tao thèm có mẹ quá!Tùng trố mắt nhìn thằng bạn rồi bật cười khanh khách, cười không ngừng lại được. - Mày .... ha ha.... Điên à! Muốn mẹ như mẹ tao không? Huy vẫn luôn khâm phục Tùng ở điều đó. Bản lĩnh và cách đi qua nỗi đau. Bình tĩnh đứng lên cả khi bố đi tù vì tham nhũng, mẹ bỏ đi lấy chồng Tây. Tùng vẫn luôn là điểm tựa tinh thần cho cả nhóm, 4 thằng “ Bố đời”- Thôi, để tao làm ****** giờ đê? Nói đi con! Chuyện gì? Lại cười khềnh khệch. Nhưng Huy thì không, chả có tâm trí để cười:- Sao? Vì cô nào? Cô uống cocktail hay cô bé sau?- Cả hai!- Ôi trới! Tao biết ngay mà. Tao đã bảo mày bao nhiêu lần duyên của mày có bay lượn lửng lơ thì cũng về Việt Nam thôi mà lại! Hô hố- Thôi đi! Đang đau hết cả đầu!- Ừ, đùa thê thôi, nói đi không lại phát điên vì tình đấy!- Tao không biết. Với Nhã Thư là ấn tượng ngay từ ban đầu, ngay khi nhìn thấy con bé lần đầu tiên ở sân bóng.Tao đã không dứt mắt ra được đến nỗi không đỡ bóng để bóng đập bốp vào đầu con bé.- Vì Trang? Có một nét hồn nhiên thánh thiện ở con bé rất giống cô nhóc đã bỏ đi năm đó.- Không. Tao chưa bao giờ nghĩ dùng Thư để thay thế Trang.... Tao quên rồi!Huy dừng lại, thở mạnh, mắt nhìn xa xăm từ về nơi cửa quán nơi lần đầu tiên Trang đến, nơi mái tóc cô buông nhẹ tung bay trong gió, nơi cô bé mặc đồng phục má lúm như tỏa sáng.- Ừ, tao không nói mày thay thế. Nhưng những thằng con trai bá đạo như tao, như mày, như bất cứ đứa nào trong Bố Đời luôn có xu hướng cảm nắng những em xinh xinh, hiền hiền, trong sáng, mỏng mỏng. Khà khà.- Ừ. Có lẽ vậy... Nhưng còn ...- THụy Dương? Đấy lại một kiểu con gái hoàn toàn khác. Mạnh mẽ hay một cách để che giấu sự yếu đuối. Vây nên để có cảm tình không hề dễ, đến bên không hề dễ và nhận ra đấy là ai trong cuộc đời mình càng không dễ.Tùng ngưng nói,mắt nhìn xa xăm. Đâu đó trong miền kí ức mông lung, là hình ảnh Thiên Trang, người mà tất cả Bố Đời đều theo đuổi. Nếu người con gái mạnh mẽ của Tùng không xuất hiện, anh sẽ mãi không biết tình cảm kia chỉ giống như việc chúng ta luôn hướng về những quả bong bóng bay trên bầu trời. Đẹp và dễ vỡ. Chỉ có điều, Vũ Huy nặng lòng hơn anh và còn quá trẻ con để hiểu chính bản thân mình.- Tao không hiểu mình!- Ừ!- Tao thấy mình có cảm tình với cả hai?- Ừ!- Tao nghĩ tao thích Nhã Thư, thích nghe tiếng cười lanh lảnh, giọng nói trong veo, và khuôn mặt khiến mọi thứ nhẹ nhàng ấy. Muốn bảo vệ tất cả những điều đáng yêu đó.- Ừ, còn con bé coktail?- VớI Dương lại khác, nhiều ẩn số, nhiều nỗi đau. Mỗi lần đến lớp không nhìn thấy cô ấy lại thấy tim khẽ giật thót. Cảm giác lo lắng và bất an xâm chiếm. Nhìn những vết sẹo trên tay cô ấy, tao thấy mất phương hướng và vô dụng kinh khủng. Thương và muốn ở bên chia sẻ, . Đôi khi muốn chịu đựng thay những nỗi đau thể xác và tinh thần mà cô ấy đang hứng chịu.- Yêu một người là cảm giác đau thay nỗi đau của người ấy. Là cảm nhận người ấy bằng tim chứ không bằng mắt hay tai. Muốn ở bên cạnh chứ không phải muốn bảo vệ. Không ai là anh hùng trong tình yêu cả. Người ta chỉ có thể trở thành những kẻ si tình mà thôi. Hiểu ý tao mày sẽ tìm ngay thấy câu trả lời đấy.Im lặng, lại nghịch những sợi lông của Bông Xù:- Muốn thử không? Nhắm mắt đi! Và hình ảnh ai vừa vụt qua?- Là Nhã Thư!Huy không trả lời, nhẹ lắc đầu.- Vậy thì giữ câu trả lời cho riêng mày đi. Tùng ngẩng đầu nhìn về góc bàn bên cạnh cửa kính. Những tia nắng nhẹ của mùa đông ẩm ương lách mình qua những đám mây nhẹ chiếu vào bó hoa đặt trên bàn.... Như rằng “ cô gái mạnh mẽ” của anh vẫn ở đó. Tóc búi cao, mồ hôi lấm tấm nơi cổ sau buổi tập nhảy. Headphone đeo trên tai, tay tí tách đập phách theo nhịp đập. Nàng như một phần vui tươi của cuộc sống mà Tùng tha thiết muốn có được, muốn ở bên. Tùng nheo mắt, bên ngoài cửa là ai đó, rất quen mà rất lạ. Mũ lưỡi trai đội sụp, tóc búi cao lộ ra những vệt mồ hôi nhấn nhá càng làm rõ gương mặt sắc nét. Bỏ tay từ túi quần, lấy tay đẩy nhẹ cửa bước vào. Tùng khẽ cười....- Này, Cô ấy? Tim Huy chợt nhói lên. Anh giật mình mở mắt:- Dương á. Đâu?Rồi như chợt nhận ra Tùng chỉ đùa thôi, anh lại nhắm mắt thật sâu. Câu trả lời đến bất ngờ quá. Chính bản thân anh cũng thật khó chấp nhận. Lúc này trong Huy mọi thứ mông lung quá nhưng hình ảnh về cô gái nằm trên bãi sông Hồng hình như cứ chập chờn đến rồi đi.- Tớ đây!Mí mắt giật mạnh, Huy giật mình. Ngưng lại một chút anh chưa muốn mở mắt.Giọng nói quen lắm, quen đến mức tim Huy như đã ghi tạc từ lâu lắm chỉ là chính nó cũng không biết. Trầm, buồn và bất cần. Huy biết khi anh mở mắt ra cô ấy đã ở trước mặt. Sẽ là tóc đuôi gà, là gương mặt bất cần, là đôi tay cho vào túi quần. Là cô ấy. Thụy Dương... Liệu có phải người quan trọng lắm với anh.Anh mở mắt, chậm nhìn sâu vào mắt cô.... Im lặngCô đứng vậy.... Tay bỏ vào túi quần... Nhìn anh bằng đôi mắt thăm thẳm... Không bất cần mà lắng buồn.... Bất động và lặng im. Trong khoảnh khắc ấy mọi thứ đều giản dị như chưa bắt đầu. Họ không hiểu nhau, hoàn toàn không hiểu. Nhưng họ tìm thấy nhau, tìm thấy nhau sau những cảm giác đầu tiên tĩnh lặng như là của nhau lại như không nhận ra nhau. Muốn khóc. Thụy Dương thật sự muốn khóc. Sao trước anh, trước chàng trai này, tim cô yếu đuối đến vậy, mềm tan đến vậy. Nó muốn vỡ tung ra trước anh lại như muốn im lặng mà bỏ trốn. Nó muốn ào đến như nước lũ bên anh, phủ kín tình yêu lên ánh mắt đang nhìn cô kia, nhưng lại sợ mình sẽ trở nên độc ác và tàn nhẫn. Dương đã hơn một lần như thế. Khi yêu một ai đó cô dễ trở nên ích kỉ và độc ác. Tuổi thơ của cô là cả một chuỗi dài chìm trong mù quáng, làm mọi thứ để chiếm lấy mọi thứ yêu thương lẽ ra không thuộc về mình, không muốn san sẻ. Cô sợ rằng tình yêu sẽ biến cô thành “ quái vật” như cách nói của mẹ cô, sẽ làm tổn thương những người xung quanh. Dương không định hình được bao nhiêu phần trong bản thân là “ quái vật” nhưng sống chết cho tình yêu thì cô có. Dù có phải ác. Dương không khóc, cái cảm giác đối mặt với tình cảm của mình lúc này lạ lắm. Không trẻ con như ngày ấy nữa.- Thôi, rút lui nào. Bông Xù. Dạo thôi. Chăm quán hộ tao nhé!Tùng cố vuốt ve để Bông Xù đừng sủa, nhưng nãy giờ nó vẫn ngọ ngậy khó chịu lắm. Miệng vẫn mỉm cười: Con bé này, không vừa đâu Bông Xù nhé! Hơi bị “mấu”. Thầm nghĩ rồi bước nhanh ra quán. - Ở đâu ra đây? Vũ Huy hỏi bâng quơ!- Trên trời rơi xuống!Thụy Dương lại vẫn nhìn thẳng vào mắt Huy. Không chút ngần ngại.- Đến đây làm gì?- Để yêu cậu!