- Rốt cục em cũng không biết hối cải?

Cô Đường Diệm Vân có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Thần,

- Tôi nói em lấy đi lần đầu của con gái người ta, chuyện lớn thế này, một chút hối cải em cũng không có, lại còn già mồm lớn lối nữa.

Hết thuốc chữa, thật sự hết thuốc chữa rồi, Tiêu Thần thật sự hết thuốc chữa rồi.

Nhìn ánh mắt cô Đường Diệm Vân đối với mình là vô cùng khinh bỉ, Tiêu Thần thật sự phát điên lên, thật sự phát điên lên rồi.

Tiêu Thần trong tâm cảm thấy uất hận, hét lớn vào cô Đường Diệm Vân:

- Mẹ kiếp, vậy ai đã khiến tôi ra thế này, cô nói tôi ăn no rồi không có chuyện làm à, xem các người đã làm chuyện hay ho gì cho tôi, lẽ ra tôi nên ở nằm nhà mơ 1 giấc mơ đẹp thì hơn.

- Chỉ là chạm vào quả anh đào của cô ta thôi mà, có hay ho gì đâu, ở đó có thể là lần đầu tiên của cô ta, nhưng tôi chỉ muốn cứu cô ấy thôi, nếu không kêu tôi chạm vào tôi cũng không thèm.

Tiêu Thần nghĩ xấu rằng Cô Đường Diệm Vân nói lần đầu tiên của người con gái chính là ám chỉ mình dùng tay kẹp hai quả anh đào của Tạ Tiểu Na, nhưng chuyện này làm sao trách Tiêu Thần được, vì cô Đường Diệm Vân nói giữa hắn ta và Tạ Tiểu Na xảy ra chuyện gì đó, điều này làm Tiêu Thần hiểu lầm lúc mình điều trị cho Tiều Na, quên đóng cửa, hay bị cô Đường nhìn thấy qua khe cửa.

Trong lòng cô Đường Diệm Vân đột nhiên lóe lên 1 tia sáng, hình như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng Tiêu Thần không cho cô có cơ hội nói ra, lúc này Tiêu Thần thật sự đã nổi điên rồi.

Ta thật sự hàm oan, còn oan ức hơn chuyện của Đậu Nga

Bị Hà Phương Nhã làm phiền không nói, giờ lại còn bị người khác làm nhục.

Cái cảm giác này giống như là đi quyến rũ vợ người ta, nhưng kết quả không thành, người đó lại đi yêu người khác.

Thử nghĩ xem, nếu chuyện này xảy ra với 1 đứa con trai thì anh ta có chịu nổi không? Có thể không điên lên không?

- Tôi nói cho cô biết, sau này chuyện như thế này cô muốn tìm ai thì tìm, đừng có tìm tôi.

- Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra, không phải cô muốn tìm cách để cự tuyệt tôi sao? Kỳ thật rất đơn giản chỉ cần cô nói 1 tiếng là cô nhìn tôi như cái gai trong mắt là được rồi. Tôi đã từng thích cô vì nghĩ cô thật là ưu tú, và rất hấp dẫn, nhưng bắt bắt đầu từ hôm nay, đó là chuyện xưa rồi, sau khi trời sáng, sau khi về đến Linh Hải, cô làm cô chủ nhiệm, tôi làm đúng bổn phận học sinh của tôi, quan hệ của tôi và cô phân biệt rõ ràng.

- Từ nay về sau cô không cần lo lắng tôi làm phiền cô nữa, vậy cô đã vui chưa.

Tiêu Thần giống như 1 cây đuốc khô đang bốc cháy, không thể khống chế ngọn lửa được nữa, hai mắt đỏ lừ, tức giận nhìn gương mặt ngờ nghệch của cô Đường quát:

- Chuyện của chiều hôm kia, tôi hy vọng cô quên đi mãi mãi, những chuyện đó cô không thể nào biết được, cũng không cần nhớ chuyện tôi đã cứu cô, chuyện của buối sáng hôm qua xin cô quên đi, tôi chỉ bị Lương Yến Yến kéo đi thăm cô thôi, thật sự không quan tâm gì cô cả, chuyện của tối qua xin cô quên đi, tôi gặp cô để khiêu vũ chỉ để chứng tỏ sự kiên nhẫn của tôi, chỉ để chứng minh tôi có bản lĩnh, để thể hiện mình trước mặt bạn bè, xin cô đừng suy nghĩ nhiều nữa.

- Ngủ ngon, cô Đường chủ nhiệm của tôi.

Tiêu Thần tự mình độc thoại, nói xong đi thẳng ra khỏi phòng, chỉ còn lại cô Đường đang ngây người ra.

Hai phút sau đó, cô Đường mới trấn tĩnh lại, nước mắt trên mặt cô đã khô lại, nhưng mắt thì còn đỏ hoe.

- Chẳng lẽ hắn chỉ chạm vào hai quả anh đào của Tiểu Na, chứ chưa làm chuyện đó với cô bé.

Cô Đường tự độc thoại.

- Hăn nói hắn thích mình, mình hấp dẫn hắn, hắn nói mình tuyệt tình với hắn, kể từ hôm nay mọi chuyện đã là dĩ vãng ư?

Đường Diệm Vân thật sự không hiểu. Cổng chính lần này lại bị mở ra ầm 1 cái.

- Tiêu Thần, em...

Cô Đường Diệm Vân theo phản xạ ngẩng đầu lên hét lớn, nghĩ rằng Tiêu Thần quay trở lại, kết quả không phải, chính là Phùng Tiểu Phương từ ngoài đi vào.

Phùng Tiểu Phương nhìn thấy cô Đường Diệm Vân, trên mặt còn ướt đẫm nước mắt, bên kia, Tạ Tiểu Na đang ngủ, Tiêu Thần không biết đã biến đâu mất, bây giờ không có trong phòng, cửa phòng tắm thì mở, cũng không có trong phòng tắm, cô đoán Tiêu Thần trị bệnh cho Tiểu Na xong thì đi nghỉ ngơi rồi.

- Cô Đường, cô bị sao vậy? Sao cô khóc?

Tiểu Phương đi ra phía trước, trong lòng đang hứng thú đoán già đoán non cô Đường sao lại khóc.

Trong lòng Tiểu Phương thầm nghĩ, cô Đường hình như không đánh phấn lót, thì ra da mặt cô ấy đẹp thật, mình còn nghĩ cô ấy là bậc thầy trang điểm nữa.

- Không, không có đâu...

Cô Đường ngoái đầu lại cười miễn cưỡng:

- Chẳng qua lúc nãy... lúc nãy bị cát bay vào mắt đó thôi.

- Cát hả? Cát ở đâu bay vô?

Phùng Tiểu Phương ngây ngô hỏi lại, giữa đêm hôm khuya khoắc thế này làm gì có cát chứ, làm sao cát có thể bay vô mắt cô Đường được chứ?

Cô Đường Diệm Vân mặt ửng đỏ không muốn Tiểu Phương lại vặn hỏi lại mình nên ôn tồn nói:

- Tiêu Thần đã chữa hết bệnh cho Tiểu Na rồi, bạn ấy đã ngủ rồi... em chăm sóc bạn ấy nhé, cô đi về nghỉ ngơi đây.

- Cô Đường ơi cô đi nghỉ sớm nhé, em sẽ chăm sóc bạn Tiểu Na tốt mà, chúc cô ngủ ngon.

Phùng Tiểu Phương ngốc nghếch nói. Trong đầu cô bé chẳng có chút thông minh nào cả, chỉ dựa vào 1 chút biểu hiện bên ngoài cũng không đoán ra được, lại còn tin cô Đường nói cát bay vào mắt nữa chứ.

Cô Đường Diệm Vân không biết mình đã về phòng như thế nào, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Lương Yến Yến đang ngồi trên ghế sofa xem kịch, nhìn thấy cô Đường trở về thì vội vàng đứng dậy.

- Cô Đường, cô đã trở về rồi.

Lương Yến Yến hỏi, nhưng Yến Yến lúc đó cũng phát hiện cô Đường có gì đó không bình thường, hình như Cô Đường đã khóc.

Lương Yến Yến nữa đêm không ngủ được, trong lòng cứ nghĩ mãi về hình ảnh Tiêu thần trong buổi tối qua, nên tỉnh dậy thì phát hiện cô Đường đã đi ra ngoài rồi.

Cô Đường Diệm Vân gật gật đầu, có chút thất thần nói:

- Ừm, đã về rồi.

- Cô ơi, cô bị sao thế này?

Yến Yến không hiểu vấn đề gì cả nên hỏi, thầm nghĩ, xem bộ dạng cô Đường như vầy chắc không phải là đã đi tìm Tiêu Thần rồi chứ? Chả lẽ bị Tiêu Thần cự tuyệt?

Có gì không bình thường rồi, cái gã Tiêu Thần này háo sắc là thế sao lại từ chối cô gái như cô Đường Diệm Vân?

Hơn nữa, tối qua Tiêu Thần còn nghịch ngợm trêu chọc cô Đường mà, Yến Yến tự mình phát hiện ra, trong buổi lửa trại hôm đó, tuy rằng người khác không biết nhưng Lương Yến Yến luôn chú ý hai người này, cô nhận thấy khi Tiêu Thần và cô Đường khiêu vũ, nhưng vẫn bộc lộ không ít động tác nhỏ, cô Đường lại không cự tuyệt.

- Không, không có gì

Cô Đường Diệm Vân trả lời, lấy trong tủ lạnh ra một chai cocacola rồi ngồi xuống cạnh Lương Yến Yến.

Cô Đường Diệm Vân sắp mở nắp chai ra liền bị Lương Yến Yến ngăn lại, chau mày nhìn cô Đường.

- Cô Đường đừng uống cái này, thời tiết hôm nay hơi lạnh, cocacola lạnh có hại cho sức khoẻ đó cô.

Long Tuyền sơn trang được xây trên đỉnh núi Long Tuyền, tuy gần đến giữa tháng mười nhưng nhiệt độ trên núi lúc 2 giờ sáng rất thấp, ở nhiệt độ như thế này một cô gái uống cocacola lạnh mà không ảnh hưởng đến sức khoẻ mới lạ.