Bụp một tiếng, cocacola được khui ra, một dòng bọt khí trào ra ngoài.
Cô Đường ngẩng mặt hớp một ngụm cocacola, rồi nói một cách thoải mái: - Thời tiết như thế này mà được uống coca là sướng nhất, không ngờ lại thích thế này. Đến bây giờ cô mới cảm nhận được cảm giác này thì thật là đáng tiếc, ha ha.. Lương Yến Yến vẻ mặt cổ quái nhìn cô Đường, Đây chính chính là cô Đường chủ nhiệm mình biết sao? Sao cảm giác thấy cô ấy đã biến thành người hoàn toàn khác, trở nên thật xa lạ. Hơn nữa nghe giọng cười cô Đường giống như tự chế giễu mình vậy mà trong lời nói có thể nhận ra được, lần đầu tiên trong thời tiết như thế này mà lại uống cocacola, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra khiến cô ấy lại làm như vậy chứ? Là một cô gái trẻ hơn 20 tuổi, lại là một cô gái xinh đẹp, độc thân, cô Đường phải chú trọng hình tượng của mình lắm chứ. Trong hai ngày sống cùng cô Đường Diệm Vân trong 1 phòng, Lương Yến Yến có thể nhận ra cô Đường là cô gái khá bảo thủ, thậm chí khi đi ngủ cô ấy cũng không cởi áo ngực ra, đó là cô gái có tư tưởng bảo thủ truyền thống, chuyện không may xảy ra giữa Tiêu Thần hôm kia, Lương Yến Yến là người biết rõ ràng, hơn nữa cô là người duy nhất chứng kiến sự việc. Cho nên một ngày rưỡi sau đó, cô Đường ngượng ngùng không nói chuyện với Lương Yến Yến, tối nay cô Đường đã đi nghỉ từ sớm, nhưng cố ấy cứ nằm trằn trọc trở mình mãi, xem chừng cũng không ngủ được. - Cô Đường ơi, cô có phải có tâm sự không? Lương Yến Yến hỏi dò, mối quan hệ giữa cô Đường và Tiêu Thần cô ấy rất hiếu kỳ. Cô Đường liếc Lương Yến Yến 1 cái, rồi hớp 1 một ngụm cocacola, Yến Yến dịu dàng nói: - Nếu cô có tâm sự có thể nói với em, em tuy là học sinh của cô, nhưng có một số chuyện em hiểu mà, không chừng em có thể đưa ra ý kiến giúp cô đó. Cô Đường Diệm Vân không trả lời, uống một lúc mấy ngụm cocacola, trong chốc lát lon coca chỉ còn không đầy nửa lon. - A.. Cô ấy bất ngờ thở dài 1 tiếng, rồi đề nghị Lương Yến Yến: - Yến Yến chúng ta uống rượu nha, trong phòng hình như hơi nóng nực. Lương Yến Yến hơi nhăn mặt, thầm nghĩ hồi nãy cô vừa mới uống hơn nửa lon cocacola rồi, mà còn nói trong phòng hơi nóng nực, tôi xem hình như trong lòng cô đang nóng thì phải, nghe cô Đường nhắc đến rượu, Yến Yến không thích uống rượu nhưng nghĩ đến nếu cô Đường uống vô một ít sẽ vô tình nói ra mối quan hệ giữa cô ấy và Tiêu Thần thôi. - Vậy thì uống một chút đi Lương Yến Yến cười nói, không biết mình có dây thần kình nào không được bình thường, cô ấy hiếu kỳ mối quan hệ giữa cô Đường và Tiêu thần, sự hiếu kỳ này khiến cô đánh mất chính mình, nếu sau này cô ấy hồi tưởng lại cái đêm mà mình cùng cô Đường cùng uống rượu ở Long Tuyền sơn trang, chắc chắc khuôn mặt cô ấy sẽ nở 1 nụ cười vừa xấu hổ, vừa khó coi. - Được, vậy để cô đi xem trong tủ lạnh còn rượu gì nhé. Cô Đường Diệm vân đem nửa lon cocacola lúc nãy ném vào sọt rác, rồi mở tủ lạnh bên trong có đủ các thức ăn, nước uống và cả rượu. Bởi Tiêu Thần lấy thân phận là khách quý nên thái độ phục vụ của Long Tuyền sơn trang với hắn ta vô cùng tận tâm, trong tủ lạnh được để đầy đủ thức uống mà thanh niên thích nhất, có cả thức ăn vặt, các loại thức uống vô cùng phong phú, còn rượu thì không có nhiều loại vì nghĩ bọn chúng vẫn còn là học sinh, trong tủ lạnh chỉ còn bốn lon bia xanh, lại là lon lớn, mỗi lon là 500ml. - Xem ra hết cách rồi chỉ có thể uống loại này thôi. Cô Đường cười 1 tiếng rồi đem tất cả bốn lon trong tủ lạnh đem ra. Lương Yến Yến nhìn thấy bốn lon bia thì giật mình, tửu lượng của cô ấy không tốt, lúc bình thường uống được rất ít, chỉ cần uống một ly là mặt mày đỏ bừng rồi, ở đây có tới bốn lon, nếu đem ra chia với cô Đường mỗi người uống hai lon, cô chỉ uống được ít, một lon thôi cũng đã quá lắm rồi. - Cô Đường không cần uống uống nhiều vậy, chúng ta không uống hết đâu Yến Yến hơi lo lắng nói. Sự hiếu kỳ làm hại con người ta, vì muốn cô Đường tiết lộ bí mật nên Yến Yến phải uống rượu cùng cô ấy, đừng để chưa kịp nghe thấy bí mật thì đã say mất tiêu rồi, như vậy thì xấu hổ lắm đó. Cô Đường xua tay cười nói: - Bốn lon không nhiều đâu, hai người chúng ta không lo uống không hết, nếu em không uống hết thì cô uống nhiều một chút là được chứ gì. - Vậy được, vậy cô uống nhiều một chút nhé, em không biết uống rượu đâu. Lương Yến Yến thở phào một cái khi nghe cô Đường nói vậy, hình như cô Đường uống được lắm ấy. Tách Tách Hai lon bia được khui ra, hai người bắt đầu nhẹ nhàng cụng lon, hô lớn cạn ly, rồi bắt đầu cuộc nói chuyện. - Ôi, bia này đắng quá. Chỉ mới uống ngụm đầu tiên Lương Yến Yến đã le lưỡi rồi, cảm giác rất đắng, không thấy ngon chút nào. Cô Đường hớp vô một ngụm cười nói: - Ha ha, loại rượu này là như vậy đó, vì rượu từ mầm lúa mạch mà, nên có vị đắng, nếu không đắng đây có thể là rượu giả đó. - Em không biết uống rượu lắm, từ nhỏ đến giờ chỉ uống có mấy lần thôi Lương Yến Yến khuôn mặt cười khổ não, bước ra từ gia đình nhưng cô cũng ít khi uống rượu, điều này cũng không nên nói là việc làm người khác cảm thấy xấu hổ. Cha Lương Yến Yến là Lương Thông Thiên, là người được Tiêu Thần cứu mạng, tuy là bang phó của một bang, từ nhỏ đã mang Yến Yến về cho em gái mình nuôi dưỡng, đó là nhà cô của Yến Yến nuôi dưỡng, cô và dượng của Yến Yến đều là người thật thà nên việc quản giáo cô cũng bảo thủ, họ cho rằng con gái phải giữ gìn và bảo thủ, đối với rượu và thuốc lá Yến Yến đều không được đụng đến. - Không biết uống rượu không được đâu à. Cô Đường Diệm Vân bình thản nói: - Năm sau là năm tốt nghiệp cấp ba của các em, sẽ có tổ chức liên hoan, nhất định em sẽ được mời dự, tới lúc đó không uống một ít là không được đâu. Cô Đường nói xong thì cảm thấy mình rất giả tạo, ra vẻ cô rất biết uống rượu, thật ra cô ta chỉ là uống rượu nữa vời thôi, tửu lượng của cô ấy cũng không giỏi lắm, nếu không bữa cơm hôm trước ở Long Tuyền sơn trang, cô chỉ mới uống vài ly rượu vang mà đã say đến vậy, nhưng trước mặt Yến Yến, cô Đường được xem là đàn chị - Ừ, đến lúc đó em nhất định sẽ cố uống, uống được bao nhiêu thì uống Lương Yến Yến không để ý đến lời cô Đường, cô ấy nhấc lon lên nói: - Cô Đường, em có thể gọi cô là chị Diệm Vân được không, em cảm thấy gọi bằng cô thì xa cách lắm. - Đương nhiên là được rồi, em gái tốt của chị, nào cùng cạn ly đi!