Dịch: Kỳ Thiên Long

Biên dịch: Melly

Biên tập: Kỳ Thiên Long, Melly

Cô gái đó nhìn hắn một hồi rất lâu rồi chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng hỏi:

- Công tử, người học võ công từ khi nào vậy, sao ta không biết nhỉ?

Lâm Vãn Vinh không trả lời, chỉ cười và đáp:

- Tần tiểu thư, sao nàng lại ở đây?

Tần tiên nhân mắt đỏ ngầu:

- Ta không ở đây thì còn ở đâu? Mới hai ngày không gặp, công tử đã có được võ nghệ trác tuyệt, thật đáng chúc mừng đó.

Trong lòng cô vô cùng kinh ngạc, điều ấy khỏi nói. Hôm đến cứu ấy, hắn hoàn toàn không có võ công, tại sao chỉ sau vài ngày đã có được công lực cao cường như vậy?

Lâm Vãn Vinh cười hai tiếng ha ha, không biết phải nói thế nào, chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng, chẳng lẽ nói là công phu có được từ song tu?

Tần Tiên Nhi thấy sắc mặt khó xử của hắn, thở dài một tiếng rồi khẽ nói:

- Nếu công tử đã không muốn nói, Tiên Nhi đâu dám miễn cưỡng? Thấy công tử có đủ công lực để tự bảo vệ mình là ta yên tâm rồi.

Lâm Vãn Vinh gật đầu:

- Tần tiểu thư, chuyện này một lời khó kể cho tận. Còn nàng, sao lại ở đây?

Tần Tiên Nhi nhìn hắn rồi nói:

- Hôm đó sau khi tôi quay về giếng khô đó, không tìm thấy công tử đâu, trong lòng thấy bất an, mấy ngày hôm đó chỉ lo lắng cho công tử, không ngờ công tử đã gặp dữ hoá lành. Làm sao mà công tử thoát ra được?

Trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút cảm kích, cứ nghĩ đến việc Tần Tiên Nhi thân là người trong Bạch Liên giáo mà lại đi cứu kẻ địch của Bạch Liên giáo, không chỉ có thế còn cố nghĩ đủ cách để kiếm cớ đến tìm mình, tình ý này quả là sâu nặng.

- Hôm ấy, ta được một người bạn cứu đi. - Lâm Vãn Vinh biết Tần Tiên Nhi và Tiêu Thanh Tuyền đối đầu nhau nên giấu tên Tiêu Thanh Tuyền đi.

Tần Tiên Nhi bỗng thở dài và nói:

- Công tử hà tất phải giấu ta, nếu như ta đoán không lầm, người bạn đó của công tử chính là Tiêu Thanh Tuyền phải không?

Lâm Vãn Vinh kinh ngạc:

- Sao nàng biết?

Tần Tiên Nhi lạnh lùng đáp:

- Mùi hương trên người con hồ ly đó quả thật đặc biệt, vừa ngửi thôi liền không quên nổi. Khi tôi về lại giếng khô liền ngửi thấy mùi đó. Không phải nó thì còn ai đến nữa?

Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi, mùi hương đặc biệt trên người Thanh Tuyền mà cô ta nói có lẽ là nước hoa Trà Lệ mà Lâm Vãn Vinh tặng cho nàng rồi. Mùi hương này quả thực đặc biệt, mà phụ nữ lại rất nhạy cảm với nước hoa. Tần Tiên Nhi này có thể dựa vào chút dư hương nhạt nhoà còn vương vấn lại mà đã đoán ngay ra Tiêu Thanh Tuyền, sức tưởng tượng của phụ nữ thật không thể xem thường.

Thấy thần thái kinh ngạc của Lâm Vãn Vinh, Tần Tiên Nhi biết mình đã đoán đúng, cắn răng nói:

- Ta biết chính là con hồ ly đấy mà. Hứ, cô ta thật thủ đoạn nên mới tìm đến chỗ đó được. Ta đến cứu công tử, nó lại lén lén lút lút theo sau, tranh thủ cơ hội giúp công tử thoát hiểm để gây ấn tượng với công tử. Cái kiểu lợi dụng lén lén lút lút đó, chẳng phải là muốn đối đầu với ta thì là gì?

Ngất mất, Tần Tiên Nhi này đúng là suy nghĩ kiểu logic trẻ con, thế nhưng mà cũng đáng yêu ra phết. Lâm Vãn Vinh ha hả cười:

- Đâu khoa trương như nàng nghĩ. Tiêu Thanh Tuyền sợ ta ở đó gặp nguy hiểm liền tới cứu. Cô ấy còn nói muốn cám ơn nàng nữa kìa.

Tần Tiên Nhi quay lại nhìn hắn, khẽ đáp:

- Công tử, công tử không cần phải bịa đặt nữa. Cô ta mà muốn cảm ơn tôi thì đúng là mặt trời mọc đằng tây. Hừ, cô ta tranh đoạt với ta, phải giết cô ta mới được.

Chẳng biết nàng ta nói muốn giết Tiêu Thanh Tuyền bao nhiêu lần rồi,. Lâm Vãn Vinh nghe mà đờ người, nói:

- Tiên Nhi, oán hận giữa nàng và Tiêu Thanh Tuyền lớn như thế sao, lúc nào cũng muốn giết cô ta.

Tần Tiên Nhi lắc đầu:

- Công tử, công tử không hiểu rồi. Sư phụ của tôi và cô ta đã đối địch nhiều năm. Tôi với cô ta sinh ra không đội trời chung, huống hồ cô ta còn cướp đoạt mất… - Mặt Tần Tiên Nhi bỗng đỏ ửng, trộm liếc Lâm Vãn Vinh không dám nói tiếp.

Lâm Vãn Vinh giả bộ hồ đồ hỏi:

- Cho dù hai bên có thù nhưng nàng cũng đầu cần thiết ngày ngày ghi nhớ phải giết cô ta. Ta thấy Tiêu Thanh Tuyền đối với nàng rất tốt, mà có thấy lúc nào muốn giết nàng đâu?

Tần Tiên Nhi cười một cách thảm thương:

- Đấy là cô ta giả nhân giả nghĩa, hai sư đồ nhà cô ta đều thế cả.

Tiêu Thanh Tuyền đã là vợ của Lâm Vãn Vinh, nghe Tần Tiên Nhi nói những lời không khách khí như vậy, Lâm Vãn Vinh cũng không nén được tức giận mà nói:

- Tiên Nhi, nàng đừng có xuyên tạc về Thanh Tuyền như vậy, cô ấy không phải là loại người như nàng nghĩ.

Tần Tiên Nhi ngân ngấn nước mắt, cắn môi đáp:

- Công tử, công tử coi ta như vậy sao? Tiêu Thanh Tuyền trong mắt công tử lại cao thượng đến thế sao, người khác không mắng chửi cô ta được ư?

Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, đó là vợ ta, nàng chửi vợ ta thì khác gì chửi ta.

Thấy Tần Tiên Nhi thần sắc thê thảm, nước mắt chỉ chực trào ra ngoài, nghĩ rằng nàng ta cũng thật lòng với mình, không nên trách mắng nhiều quá, bèn nói:

- Tiên Nhi, ở đời này đâu chỉ có việc giết người, còn nhiều điều khác vui vẻ hơn thế. Như lần chúng ta ở trong Diệu Ngọc phường, ngày ngày nói chuyện thơ từ ca hát, chẳng phải rất vui hay sao?

Tần Tiên Nhi đáp:

- Đó là được cùng công tử nói chuyện mới có niềm hứng khởi như thế, nếu là người ngoài thì muốn nghe ta nói nửa lời cũng không được. Công tử, Tiên Nhi vốn là yêu nữ Bạch Liên giáo, đây mới là tính cách thực của Tiên Nhi, có phải công tử rất ghét tính ta không?

Thật lòng mà nói, tính cách như Tần Tiên Nhi quả là khác người, đầy tính thách thức.

Thấy Lâm Vãn Vinh trầm mặc hồi lâu không nói gì, Tần Tiên Nhi cười khổ:

- Ta biết công tử không thích người như ta, thật ra, bản tính cũng là do trời sinh, chẳng qua là trải qua nhiều thảm sự nên mới thành ra thế này.

Tần Tiên Nhi lại lặng lẽ chuyển giọng:

– Công tử, nếu Tiên Nhi không phải là yêu nữ Bạch Liên giáo, mà mang một thân phận khác, công tử có thích ta không?

- Thân phận gì?

Lâm Vãn Vinh hỏi một cách vô thức.

Tần Tiên Nhi cắn răng, khẽ đáp:

- Tỷ dụ như, nếu ta là công chúa vương triều, công tử sẽ thích ta chứ?

- Công chúa?

Trời, thôi đừng đùa nữa, tính tình như cô mà đòi làm công chúa thì ta đây thành thái thượng hoàng rồi. Thấy khuôn mặt Tần Tiên Nhi đượm vẻ cay đắng, Lâm Vãn Vinh không biết lời cô ta nói là thật hay giả, yêu nữ Bạch Liên giáo quả là khác người.

Tần Tiên Nhi thấy vẻ mặt đắn đo khó nói thẳng của hắn, bèn cười và nói:

- Ta chỉ nói đùa thôi với công tử thôi. Chứ ta là yêu nữ Bạch Liên giáo, chỉ có mánh khoé để đối đầu với triều đình, làm gì có chuyện là công chúa vương triều cơ chứ, chỉ là lời bông đùa với công tử ấy mà.

Nói xong, Tần Tiên Nhi quay lưng đi, khẽ cắn môi, đầm đìa nước mắt.

Con nha đầu này quả thực cũng có cá tính, Lâm Vãn Vinh trong lòng đôi chút thương xót, bèn kéo tay Tần Tiên Nhi nói:

- Tiên Nhi, nàng không cần phải nói như vậy. Nàng xinh đẹp mềm mại, dù mang thân phận thế nào cũng sẽ có người đem lòng yêu mến.

- Thật ư? - Tần Tiên Nhi ngẩng đầu vui mừng đáp.

Lâm Vãn Vinh trịnh trọng gật gù, Tần Tiên Nhi mặt khẽ ửng đỏ, ngượng ngùng đáp:

- Đa tạ công tử. Thế… công tử có thể chỉ thích một mình Tiên Nhi không?

Lâm Vãn Vinh bỗng đổi sắc mặt. Chỉ thích một mình cô thôi á? Thế còn Thanh Tuyền thì làm thế nào, cả Xảo Xảo và Ngọc Tương nữa?

Tần Tiên Nhi thấy vẻ mặt hắn như thế liền biết chuyện này không thể được, mắt cô ánh lên giận dữ, khẽ nói:

- Nếu đã như thế, thì tôi sẽ giết hết bọn họ, xem công tử thích ai?

Tuy cô ta nói nhỏ nhẹ nhưng Lâm Vãn Vinh lại nghe thấy rõ mồn một, liền lạnh lùng nhìn Tần Tiên Nhi:

- Tần tiểu thư, nếu nàng đã nói như thế thì ta chẳng còn gì để nói với nàng nữa. Nếu có kẻ nào dám đả động tới người con gái ta yêu, ta sẽ cho nó sống không ra sống, chết không ra chết.

Trong lúc điên tiết cực độ, hắn giơ tay, đấm thụt một lỗ lên bức tường ngói xanh.

T

ần Tiên Nhi kinh ngạc, mấy ngày không gặp mà công lực của hắn đã đạt tới mức này rồi sao? Thấy hắn vì mấy người con gái đó mà làm dữ, trong lòng

Tần Tiên Nhi bỗng thấy uất ức, sụt sùi hai hàng lệ mà nói:

- Công tử, nếu Tiên Nhi giết hết bọn họ, công tử sẽ đối xử với Tiên Nhi như vậy sao?

Lâm Vãn Vinh nhìn cô ta rồi nói:

- Bất kỳ ai cũng đều như thế. Tiên Nhi, nếu nàng cũng phải chịu những tổn thương này thì tôi cũng đau xót như thế.

Tần Tiên Nhi thấy hắn nói một cách khí thế, bay đầu có chút hoảng sợ nhưng sau khi nghe được câu cuối cùng, trong lòng lại mơ hồ ngạc nhiên mà mừng rỡ, cũng không biết nên vui hay lo mới phải. Lát sau mới thấy nàng cắn răng nói:

- Công tử, cho dù thế nào đi chăng nữa, ta nhất định phải giết chết Tiêu Thanh Tuyền kia, sau đó Tiên Nhi xin chết trong tay của công tử.

Con nha đầu này thực tâm muốn gây sự với Tiêu Thanh Tuyền sao, Lâm Vãn Vinh rất cảm động trước sự cương quyết của Tần Tiên Nhi, nhưng đành bó tay trước cái sự chết không hối cải của cô ta, liền bảo:

- Nàng cần gì phải nói như vậy. Bây giờ tuy rất hận Thanh Tuyền, nhưng hai người quen biết đã lâu, nàng rồi sẽ thấy được cái tốt của Thanh Tuyền. Ta cảm thấy, hai người tuy tính cách trái ngược nhau nhưng rất giống chị em t

thân thiết.

Tần Tiên Nhi vừa thẹn vừa mừng, thầm nghĩ, ai muốn làm chị em với cô ta kia chứ, chỉ có kẻ hoa tâm như công tử mới nghĩ ra được. Nàng trầm mặc hồi lâu mới nói:

- Công tử, những võ công này đều do Tiêu Thanh Tuyền dạy công tử phải không? Tôi không hiểu làm cách nào mà nội trong hai ngày ngắn ngủi lại có thể khiến cho công tử đạt được công lực thượng thặng như vậy.

Lâm Vãn Vinh cười:

- Điều này á, quả thực cũng phải áp dụng một số biện pháp đặc biệt.

Thái bổ chi thuật này, hắn thực sự ngần ngại không dám nói ra.

Tần Tiên Nhi rất tò mò, rốt cuộc Tiêu Thanh Tuyền đã dùng cách gì, biến hắn từ một tên văn nhược thư sinh thành một võ lâm cao thủ? Nhưng Lâm Vãn Vinh không muốn nói, nàng cũng không có cách nào khác chỉ đành thở dài thầm nghĩ địa vị bản thân mình và Tiêu Thanh Tuyền kia trong lòng hắn có chút khác biệt. Nàng từ nhỏ tính cách kiên cường, việc gì cũng không chịu thua người khác. Thế mà hôm nay trong chuyện này, đối thủ thắng bằng cách nào cũng không biết, trong lòng thật bức bối khó chịu.

- Nếu ta biết được phương pháp đó, cũng sẽ giúp công tử có được công lực như thế. - Tần Tiên Nhi sụt sùi nói.

Lâm Vãn Vinh không biết làm sao đành lắc đầu, con nha đầu này đúng là rất giỏi, nhưng trong chuyện này lại không thực nguyệt ý chịu thua Tiêu Thanh Tuyền.

- Ta biết công tử không chịu kể với ta những điều đó, nhưng Tiêu Thanh Tuyền mà làm được, Tần Tiên Nhi tôi nhất định cũng sẽ làm được, công tử phải tin ta.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng nước mắt tuôn rơi, ý tình chân thật, trong lòng vừa cảm động lại vừa buồn cười. Con nha đầu này cũng thật cố chấp. Không phải ta không muốn nói cho nàng hay, việc song tu bổ thái này, ta làm lại lần nữa cũng không sao, chỉ sợ nha đầu nhà cô không chịu.

Hắn cười ha hả, kéo Tiên Nhi lại mà rằng:

- Việc này rất riêng tư, chờ khi nào có cơ hội, chúng ta sẽ đích thân cùng nhau nếm trải.

Tần Tiên Nhi nghe xong mừng rơn:

- Thật không?

Lâm Vãn Vinh trịnh trọng gật đầu, vui như mở cờ trong bụng, con nha đầu này khó tránh khỏi bị lừa. Tần Tiên Nhi là yêu nữ Bạch Liên giáo, trước giờ chỉ có cô ta đi lừa người, không ngờ lại gặp phải Lâm Vãn Vinh bỗng chốc mất hết tài năng. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, câu này quả thật không sai.

Hai người im lặng một hồi, Tần Tiên Nhi thấy trời đã khuya, cuối cùng lên tiếng:

- Công tử, ta giấu bọn họ lén chạy tới đây tìm công tử ấy chứ, bây giờ muộn rồi, ta phải về đây.

Lâm Vãn Vinh hỏi:

- Các người đang đi đâu?

Tần Tiên Nhi lắc đầu:

- Sư phụ có việc, triệu tôi về Tế Ninh, không biết khi nào được gặp lại công tử?

Lâm Vãn Vinh trong lòng thấy nhẹ nhõm hẳn, con a đầu này cuối cùng cũng đi rồi, nàng ta mà còn ở đây thì ai biết được lúc nào sẽ sôi máu lên giết chết cả Ngọc Sương lẫn Xảo Xảo? Mà nàng ta lại si mê hắn, đánh cũng không được, mắng cũng không xong, thật làm khó người ta. Bây giờ đi rồi, may mà để cho Lâm Vãn Vinh có thời gian để tìm đường giải quyết.

Tần Tiên Nhi khe khẽ thở dài, lấy ra một vật ống tre sơn đen, nhẹ nhàng đáp:

- Ta vốn nghĩ công tử không có võ nghệ phòng thân, sợ gặp phải kiếp nan như lần trước nên mới cố ý đi tìm vật này tặng công tử. Không ngờ hôm nay công tử lại võ nghệ siêu quần như thế, tôi gặp phải nhất lưu cao thủ thì nên kiêng nể, xem ra ta đã phí công vô ích rồi.

Nghe Tần Tiên Nhi khen mình là nhất lưu cao thủ, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, võ công của con a đầu này cũng ngang với Thanh Tuyền, nàng ta đã nói như thế tất võ công của mình không phải tầm thường rồi. Có điều trong lòng hắn tò mò, Tần Tiên Nhi mất thời gian để đi tìm cái vật đen ngòm này về, rốt cuộc là có ý gì mà lại trịnh trọng như thế?

- Đây là cái gì thế? - Lâm Vãn Vinh hỏi.

Tần Tiên Nhi nở nụ cười, mở ống tre sơn đen đó ra, bên trong chi chít hàng trăm cây kim bạc, đầu kim óng ánh xanh lam, rõ ràng đều được tẩm độc, cô cười nói:

- Đây gọi là phong châm, chuyên để đánh lại cao thủ cương khí. Chỉ cần kéo bộ phận này, hàng trăm cây phong châm sẽ phóng ra, khiến kẻ địch không thể chống cự. Độc dược trên mỗi cây phong châm đều là do tôi tự chế ra, nếu không có thuốc giải thì sẽ ngấm độc mà chết.

- Ta xin nhận, ta xin nhận!

Lâm Vãn Vinh lập tức hồ hởi nói. Hừ, đồ chơi hay như thế này, có là đồ ngu mới không thèm nhận. Võ công của hắn tuy không yếu, nhưng không hề có chút ý thức tự giác của một cao thủ, phàm là những gì có lợi với mình, cho dù là độc châm hoả thương, tất thảy đều lấy hết.

Những cây kim độc mà Tần Tiên Nhi làm ra, đã là ám khí lại có tẩm kịch độc, cao nhân chân chính tuyệt đối không thèm dòm ngó đến. Thế nhưng Lâm Vãn Vinh lại là cá biệt, chỉ cần có lợi với mình là không từ chối.

Tần Tiên Nhi nở nụ cười, mừng đáp:

- Công tử, công tử thực sự cần thứ này sao? Không sợ người ta nói công tử lòng dạ lang độc sao?

Nàng là yêu nữ Bạch Liên giáo, bị người ta mắng chửi đã quen, thấy Lâm Vãn Vinh đón nhận món quà của mình như thế, trong lòng bỗng dưng vô cùng hân hoan.

Mẹ kiếp, ta còn sợ mình chưa đủ ác đây, Lâm Vãn Vinh lần đầu cảm thấy đồng tình với ả yêu nữ này, cười ha hả:

- Võ công dùng để giết người, kim độc này cũng dùng để giết người, hai thứ chẳng có gì khác biệt. Hơn nữa, sao ta có thể phụ tấm lòng của Tiên Nhi được?

Tần Tiên Nhi ngượng ngùng đáp:

- Công tử, công tử đối với tôi thật tốt.

Lâm Vãn Vinh được lời, lại khiến cho Tần Tiên Nhi cảm kích. Vụ làm ăn này thật tinh diệu.

Tần Tiên Nhi đưa kim độc cho Lâm Vãn Vinh, dạy hắn cách sử dụng.

Lâm Vãn Vinh nhận hộp kim rồi, trong lòng thấy cảm động, luôn tiện nắm lấy tay Tần Tiên Nhi, khẽ vuốt ve, trơ trẽn nói:

- Tiên nhi, hay là hôm nay nàng đừng đi nữa, cách phóng châm này phức tạp khó hiểu quá, chúng ta tìm một quán trọ, nàng từ từ dạy ta, rồi ta sẽ kể tường tận việc luyện công của ta cho mà nghe.

Tần Tiên Nhi mặt mũi đỏ bừng, thấm thía nhìn Lâm Vãn Vinh, thân hình bỗng như một chiếc lá nhẹ rơi xuống.

- Chờ sau khi giết được Tiêu Thanh Tuyền, Tiên Nhi sẽ hiến dâng tất cả cho công tử.

Gió đưa tiếng nói thầm thì nửa ngượng nửa vui của Tần Tiên Nhi đến bên tai Lâm Vãn Vinh, mát lạnh rót từ đầu xuống chân.