Dịch: Kỳ Thiên Long
Biên dịch: Melly
Biên tập: Asin
Lúc rời khỏi tửu lâu, trời đã khuya hẳn. Ban đầu Lâm Vãn Vinh có ý muốn ở bên cạnh Xảo Xảo suốt đêm, nếu không thì ngồi trong phòng Xảo Xảo thôi cũng được, nhưng lại bị lão Đổng không chút lưu tình đuổi thẳng ra ngoài. Xem ra lão Đổng phải giải phóng tư tưởng thêm chút nữa mới được, bắt kịp Thanh Sơn thì tốt.
Hôm nay liên tiếp gặp hai tiểu mỹ nhân Ngọc Sương và Xảo Xảo. Tuy trong lòng tuy vui vẻ thoải mái nhưng vẫn thấy không trọn vẹn. Ngọc Sương thì phải ăn chay niệm phật trong miếu hoà thượng, Xảo Xảo lại đang sinh bệnh, còn bị cha của Xảo Xảo đuổi ra ngoài. Lâm Vãn Vinh cảm thấy đáng tiếc. Hắn chỉ đành lắc đầu, đi được một đoạn, bỗng thấy xung quanh có điều gì khác lạ.
Bình thường con đường nhỏ này hắn đi qua không biết bao nhiêu lần, tuy cũng tịch mịch yên ắng nhưng chưa bao giờ như hôm nay, tuyệt không một bóng người.
Lâm Vãn Vinh bây giờ cả sáu giác quan đều căng lên, còn đang hồ nghi thì tai bỗng nghe tiếng gió, quay đầu lại thì thấy hai bóng đen nhanh như chớp lao về phía mình.
Sau khi được Tiêu Thanh Tuyền truyền cho một nửa công lực, hắn phản ứng nhanh nhẹn hơn bội phần, nhãn lực cũng nhạy hơn, từ xa xa thấy hai người kia bước chân thoăn thoắt mà mạnh mẽ, rõ ràng đều là người có võ công. Lại thấy xung quanh vắng vẻ, hắn không thể không nhận ra rằng hai người kia rõ ràng đang nhằm vào mình.
Ngay lúc đó, cũng hai bóng đen khác vô thanh vô tức xuất hiện ngay sau lưng hắn cùng với hai người trước mặt, bao vây hắn vào giữa.
Lâm Vãn Vinh đưa mắt quan sát, thấy bốn tên đều là hạng sức dài vai rộng, cánh tay to suýt soát bắp chân, vẻ mặt hung dữ, oai vệ đứng đó.
Mẹ kiếp, ngạo mạn như thế chẳng phải chỉ là mấy tên lâu la thôi sao, ngươi tưởng ngươi là quản thành sao? Lâm Vãn Vinh chửi thầm trong bụng, miệng ngoài lại cười và nói:
- Các vị huynh đài đêm hôm khuya khoắt chặn đường tại hạ không hiểu là vì cớ gì?
Một kẻ có vẻ là tên cầm đầu to giọng:
- Lâm Tam, công tử nhà chúng ta mời người đi một chuyến. - Hắn nói giọng ồm ồm, xem chừng là con nhà võ.
- Công tử? Công tử nào thế?
Lâm Vãn Vinh hỏi, trong đầu lại nghĩ những điều khác.
Bốn tên này khí thế hùng hổ. Cái vị công tử gì đó hẳn có thù oán gì với hắn. Trong Kim Lăng thành, Trình Đoan Niên chưa hề xung đột trực diện với hắn, chỉ có Đào Đông Thành được coi là có thù, đây chẳng phải là bọn do Đào Đông Thành phái tới hay sao?
- Ta và Đào công tử nhà các người không thân không thù, muộn thế này công tử còn mời đến làm gì?
Lâm Vãn Vinh dò hỏi.
- Đừng nhiều lời, mau đi theo bọn ta.
Tên ra dáng lão đại kia quát lớn, đưa tay ra định kéo Lâm Vãn Vinh đi.
Bốn tên trước mắt xem chừng đều có võ công, tên kia vừa đưa tay ra, động tác nhanh gọn trong nháy mắt đã ở ngay trước mặt Lâm Vãn Vinh. Người ngoài nhìn cũng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Lâm Vãn Vinh ban đầu cũng giật mình, nhưng nhìn kỹ lại, động tác của người kia hình như chậm lại. Hắn thầm mừng nghĩ, lão tử cũng là cao thủ, sợ gì hắn chứ. Yếu quyết đánh nhau thâm minh của hắn, nói trăm câu không bằng đánh một quyền, không thèm lên tiếng bèn nhắm đúng vào cổ tay cái tên đang hung hăng đánh tới.
Lâm Vãn Vinh được Tiêu Thanh Tuyền truyền cho một nửa công lực, nhãn lực và phản ứng đều hơn trước trăm lần, khí lực vô cùng, chỉ kém chiêu thuật. Nhưng chiêu thuật trong thiên hạ đều dùng để đánh người, tuy thiên biến vạn hoá nhưng mục đích cũng chỉ một là đả bại người khác. Hắn không thích luyện võ, tuy lười biếng nhưng lại rất hiểu đạo lý này, liền nghĩ rằng lão tử không biết chiêu thuật cũng không tấn công, chỉ cần thấy chiêu phá chiêu, không để cho tiểu tử này đánh trúng là được.
Lúc đó hắn tập trung hết khí lực và nhãn lực, giáng một quyền ngay khi tên kia xông lên đánh tới, chặn được nắm đấm của hắn. Tuy khí thế hùng hổi nhưng Lâm Vãn Vinh cũng không thua kém, hàm ý lấy vô chiêu thắng hữu chiêu.
Tên hán tử kia cả kinh, thầm nghĩ, tên tiểu tử này sức lực cũng khá, không chặn hắn nữa, vội đổi chiêu bèn đá một cước về phía hắn. Ba tên đứng bên cạnh tưởng đại ca nhường hắn, mất hết kiên trì bèn gọi:
- Đại ca, mau túm nó lại đây.
Vừa dứt lời bỗng chúng thấy có gì đó bất thường. Hoá ra tên tiểu tử Lâm Tam này không những chặn được một cước của đại ca mà còn thuận thế đấm một quyền vào ngực hắn, khiến lão đại lui hai bước.
- Đối phương không dễ địch, tất cả cùng xông lên.
Ba tên cùng hò hét, khoa chân múa tay lao tới.
Câu này Lâm Vãn Vinh đã từng nghe qua trên phim ảnh, không những không sợ mà còn mừng thầm, cả câu đều đã nói rõ công phu của lão tử đã đạt đến mức làm cho kẻ địch phải công nhận, nghe mà sướng tai.
Tiêu Thanh Tuyền tuy còn trẻ tuổi, nhưng do cơ ngộ sư môn, đã sớm trở thành cao thủ giang hồ, Lâm Vãn Vinh chỉ được một nửa phần công lực của nàng nhưng đã không thể coi thường, cho dù gặp phải nhân vật võ lâm nhất lưu cũng đủ sức tự bảo vệ mình.
Hắn đang đắc ý bỗng thấy vai nhói đau, ra là bị đánh úp từ phía sau. Dựa vào võ công của hắn bây giờ, cho dù chiêu thức có kém một chút cũng không đến nỗi để ba tên này chiếm thế thượng phong, nhưng vừa rồi hoàn toàn là do kinh nghiệm chiến đấu ít ỏi lại thêm quá ư đắc ý nên mới bị như thế.
Lúc này, hắn cũng thuộc loại da trâu thịt dày, bị một đòn như thế đã thấm vào đâu. Thế nhưng lại bị kích động đến thịnh nộ. Mẹ kiếp, lão tử cũng là cao thủ, đến bốn thằng ma cà bông các ngươi cũng không đánh nổi thật mất mặt.
Hắn thét lên một tiếng xông tới, đánh với bốn tên kia một hồi, trúng vài đòn, kinh nghiệm đánh nhau bỗng càng lúc càng phong phú, vận dụng công lực cũng càng thuần thục.
Dần dần, trong mắt hắn, bốn tên này động tác càng lúc chậm, đâu đâu cũng là sơ hở. Cuối cùng hắn cũng được nếm trải mùi vị của cao thủ. Sau mười chiêu, tuy bị bốn người vây kích, Lâm Vãn Vinh vẫn né ngang tránh dọc, không những không bị trúng đòn mà bước chân càng linh hoạt, xuất quyền càng thâm hiểm, khí thế ngùn ngụt, chiêu nào cũng vào chỗ hiểm.
Bốn tên hán tử kêu ca không ngớt, tên Lâm Tam này quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là mấy thức
"Hắc hổ đào tâm",
"Tiên nhân thâu đào", động tác chẳng theo chính quy, không biết đằng nào mà lần, khống chế được cả bốn tên. Chúng hợp lực lại cũng không làm gì được hắn, lại còn nếm trải được câu nói
"Loạn quyền đả tử lão sư phó".
Lâm Vãn Vinh càng đấu càng hăng, càng đấu càng thấy nhẹ nhàng. Hắn tin chắc rằng kiến thức qua thực tiễn mới là thật, chiêu thuật học được từ đánh lộn mới thực dụng, cho dù là La Hán quyền hay Thiếu Lâm trường quyền, chiến đấu thắng lợi thì mới có ý nghĩa. Từ khi có được công lực của Tiêu Thanh Tuyền chưa được đánh đấm lần nào, bây giờ tự dưng có được cơ hội luyện tập tốt như vậy, lại là một chọi bốn ai lại để lỡ mất.
Lại có thể lực dồi dào hỗ trợ, Lâm Vãn Vinh hùng hổ như vừa uống mười viên viagra, nếu không có ý định dùng bốn tên này để luyện tay chân thì đã kết thúc trận đấu từ lâu rồi. Cuối cùng hắn cũng được nếm cảm giác được làm cao thủ. Cảm giác này thật sảng khoái!
- Tứ Hổ, dừng tay cả đi.
Một giọng nói từ phía sau vọng tới. Bọn Tứ Hổ vội vã nhảy sang một phía, dừng tay bất động.
Bọn họ đều đã dừng lại nhưng Lâm Vãn Vinh thì chưa, chân bước càng mau lẹ. Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Hắn tung ra bốn quyền vào ngực bọn Tứ Hổ, đánh cho bốn tên đại hán phải bay lui một quãng, liêu xiêu đứng không vững nhất loạt ngã chổng vó.
- Ngươi… ngươi có biết luật lệ giang hồ không đấy hả?
Tên lão đại mồm thổ ra máu điên tiết nói.
Bốn chúng mày đánh một mình ta, bây giờ lại nói chuyện luật lệ với lão tử nữa à? Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười, đáp:
-Tứ Hổ cơ à, có tin là ta cho các ngươi biến thành Tử Hổ không?
Bốn tên tức tối lườm Lâm Vãn Vinh nhưng không dám nói năng gì.
Lâm Vãn Vinh lại nhìn kẻ vừa lên tiếng ngăn chặn kia, thấy y điềm nhiên ngồi trên một con bạch mã, mắt to mày đậm, trông thật chướng. Mẹ kiếp, không cưỡi ngựa trắng một hôm thì ngươi chết à?
Lâm Vãn Vinh trong bụng chửi thầm nhưng vẫn cười:
- Đào công tử, muộn thế này rồi còn ra ngoài đi dạo sao?
Đào Đông Thành nhìn bọn thủ hạ Tứ Hổ của mình thầm nghĩ, hôm đó thấy tụi bay có chút bản lĩnh, hạ gục không ít hảo hán mới dốc sức lôi kéo tụi bay. Hôm nay đến cả một tên nô tài nhà người ta cũng đánh không lại, thật mất mặt ta. Y nhìn Lâm Vãn Vinh, nói:
- Lâm Tam, hôm nay ta phái người đến mời ngươi chỉ là để thỉnh giáo vài điều, ngươi đừng hiểu lầm.
Lâm Vãn Vinh cười:
- Hiểu lầm? Đào công tử có thư tín gì muốn tại hạ chuyển cho đại tiểu thư chăng? Kêu bọn người dưới đem tới là được rồi, cần gì phải phái những bốn tên lão hổ này?
Đào Đông Thành tức tối nhìn Tứ Hổ, nỗi căm này cũng đành nhịn, lại nói với Lâm Vãn Vinh:
- Lâm Tam, người ngay trước mặt không nói điều mờ ám. Ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi năm lần bảy lượt phá đám tình cảm giữa ta và Ngọc Nhược?
- Công tử có tình cảm với đại tiểu thư?
Lâm Vãn Vinh làm bộ kinh ngạc hỏi
- Điều này ta đâu có biết. Hơn nữa, ta phá đám hảo sự của hai người lúc nào? Việc này không phải sở trường của ta.
Đào Đông Thành lên tiếng:
- Chuyện hôm ở trên Tử Kim sơn, tạm thời không nhắc, nhưng việc ta khổ sở cầu Trình đại nhân cho binh mã đến giải cứu ngươi và Ngọc Nhược. Ngươi không ghi nhớ ý tốt của ta cũng được, nhưng sao ngươi dám đánh ngã ta, sao dám đem Ngọc Nhược đi? Ngươi có dụng ý gì?
Đào Đông Thành nói dứt lời, thần sắc trông càng trông ác liệt.
Đã ăn cướp còn la làng, cái này lão tử cao cường hơn ngươi nhiều. Lâm Vãn Vinh tặc lưỡi:
- Hoá ra hôm đó người đến giải cứu tôi lại là Đào công tử. Ái dà, hiểu nhầm người tốt rồi. Hôm đó tôi và tiểu thư bị giam trên núi ba ngày, vô cùng sợ hãi, thấy binh mã kéo tới, làm sao nhận ra là bạn hay là thù? Trông thấy đao thương chúng tôi đều sợ, chỉ có nước chạy cho thật xa, không ngờ lại đắc tội với Đào công tử rồi, quả thật vạn phần hổ thẹn.
Đào Đông Thành thấy hắn ăn nói giảo hoạt, giận dữ đáp:
- Lâm Tam, ngươi nghĩ ta là đứa trẻ con sao? Bọn cướp đó sao lại biết rõ Tiêu gia thế? Sao lại chỉ đưa mỗi mình ngươi đi? Ngươi thấy ta dẫn quan binh tới sao còn chạy trốn? Nếu ta đoán không nhầm, ngươi chắc chắn cùng một giuộc với bọn Bạch Liên giáo, đến lừa đảo Tiêu gia. Tiếc cho Tiêu đại tiểu thư đã tin tưởng ngươi.
Cái tên Đào Đông Thành này là một tên nguỵ quân tử chính hiệu, Lâm Vãn Vinh cũng là một chân tiểu nhân không hơn không kém, hắn cười nói:
- Đào công tử, công tử suy đoán cũng có lý, nhưng mà những lời này nên nói với đại tiểu thư mới phải, nói với ta làm gì?
Đào Đông Thành không nói gì, Lâm Vãn Vinh khinh miệt nhìn hắn mà thở dài:
- Tâm nhãn nhà ngươi còn kém xa chủ nhân của ngươi nhiều lắm.
Đào Đông Thành nhất kinh đáp:
- Ngươi nói cái gì, chủ nhân nô tài cái gì chứ?
Mẹ kiếp, còn giả vờ à, Lâm Vãn Vinh không thèm nhìn hắn, cười lạnh:
- Đêm đó ngươi ở cùng chỗ với chủ nhân của ngươi, nhưng đã nghĩ ra ta làm thế nào thoát khỏi tay thủ hạ nhà ngươi chưa, là ai phái người đến cứu ta chưa?
Đào Đông Thành mặt mũi xám xanh lại, không nói một lời.
Lâm Vãn Vinh biết đã nói trúng tim đen của y, hôm đó làm sao tự thoát ra được, làm sao phá vỡ kế hoạch của bọn họ, chỉ có vài người biết. Đào Đông Thành và chủ nhân của hắn ắt phải rất nghi hoặc.
Hoàn toàn lột mặt nạ Đào Đông Thành thế là cũng đủ, Lâm Vãn Vinh đi giật lùi vài bước, bỗng cười và nói:
- Về nói với chủ nhân nhà ngươi, sống ở đời an phận một chút, hắn chưa phải là đệ nhất thiên hạ đâu.
" Ngươi, ngươi… " Đào Đông Thành không nhịn nổi, mặt mũi biến sắc, bị câu nói của Lâm Vãn Vinh làm cho kinh hãi.
- Có thể cứu ta từ tay bọn Bạch Liên giáo, lại có thể coi Bạch Liên giáo và chủ nhân nhà ngươi như đồ bỏ đi, thiên hạ này có mấy người như thế.
Lâm Vãn Vinh ha hả cười.
- Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai? – Đào Đông Thành đờ người, hỏi.
Bị nói trúng tim đen, đứng trước một tên gia đinh mạt hạng nhà họ Tiêu, y có cảm giác khó hiểu.
- Ta là ai không quan trọng, ta chỉ khuyên ngươi, làm người phải trung thực một chút.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng đáp.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, những lời nói lừa bịp hư hư thực thực chính là liều thuốc tâm lý chiến hiệu quả nhất của Lâm Vãn Vinh.
Kẻ đứng sau lưng Đào Đông Thành bắt tay với Bạch Liên giáo, nhưng không dám công khai, sau lưng ắt phải có mưu đồ gì to lớn, đồng thời cũng nói lên rằng y cũng được nhiều người kiêng dè. Nếu ra lệnh cho cả Giang Tô đô chỉ huy sứ Trình Đức thì ắt không cùng hội cùng thuyền với tổng đốc Giang Tô Lạc Mẫn. Mà bây giờ ta rất thân với nhi tử của Lạc Mẫn, bọn họ chắc chắn không đoán ra hư thực, tất không xốc nổi manh động, vậy cứ để cho chúng nó tha hồ mà đoán vậy.
Đào Đông Thành nghĩ đi nghĩ lại càng thấy sợ hãi, xem xét mối quan hệ giữa Lâm Tam và Lạc Viễn, chắc cũng có dính líu. Nhớ đến sự giao phó của chủ nhân, trước mắt không được khinh dịch đắc tội Lạc Mẫn, nhưng như thế thì không làm gì được Lâm Tam. Y cắn răng thâm hận, phiên thân lên ngựa, khoát tay nói với Tứ Hổ:
- Chúng ta đi.
Trời ạ, đã đi luôn rồi sao? Lâm Vãn Vinh nói với Tứ Hổ:
- Hay là mấy tên các ngươi ở lại đã, chúng ta đánh tiếp.
Bọn Tứ Hổ tuy tức sôi máu nhưng cũng e dè, có vẻ sợ hãi Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh cười ha hả, làm cao thủ sướng thật đấy. Ta còn hai cây thương chưa dùng đâu.
Đào Đông Thành không nhịn được nữa, ngồi trên lưng ngựa mà quát:
- Lâm Tam, ngươi đừng có ép người quá đáng!
Lão tử trông ngươi mà ngứa mắt đấy, sao nào? Lâm Vãn Vinh thậm ghét những kẻ cưỡi ngựa trắng ra vẻ vương tử, có bản lĩnh chân đao chân thương như lão tử hãy hay.
"Trông cái bộ dạng của tên tiểu tử này, không biết y có tỷ tỷ muội muội gì không, nếu có thì lão tử đương nhiên sẽ đè xuống hiếp xong rồi vứt, vứt rồi lại hiếp, khiến ngươi đau khổ muốn chết không được, sống cũng không xong." Hắn thô bỉ nghĩ thầm.
Một người với một con ngựa cùng Tứ Hổ đã đi khuất, Lâm Vãn Vinh đang định bỏ đi, bỗng nghe tiếng thở dài văng vẳng, quay đầu lại thấy một bóng dáng kiều tiếu đứng dưới hiên nhà phía xa đang u uất nhìn mình.
Lâm Vãn Vinh sững người ra một lúc, hồi sau mới nói:
- Sao nàng lại đến đây?