"Cậu định trốn tránh tôi đến khi nào"

Giọng nói trầm ấm như tiếng đàn cello vang lên nhưng khi lọt vào tai Mạc Dương lại giống như tiếng gọi của tử thần. Cả người cậu căng cứng khóe môi khẽ run lên. Chàng trai trước mặt từ từ tiến lại phía cậu trên tay cầm một đóa hoa hồng. Hắn hơi hé miệng. Mặc dù chàng trai chỉ dùng khẩu hình nhưng Mạc Dương vẫn hiểu hắn nói gì.

12 năm rồi.

Đúng 12 năm rồi. Người trước mặt đã rút đi nét thiếu niên thay vào đó là vẻ ngoài trưởng thành đầy chững trạc. Mái tóc màu vàng được tỉa gọn gàng tôn lên khuôn mặt đẹp đẽ. Đôi mắt màu sapphire có thể khiến bất cứ ai nhìn vào đều mê mẩn. Nhưng nhìn vào khuôn mặt ấy Mạc Dương chỉ muốn chạy trốn. Nhưng Mạc Dương cũng biết cậu không chạy được... Mạc Dương há mồm muốn lên tiếng, cổ họng lại không thể phát ra được lời nào cuối cùng cậu chỉ có thể thốt ra 1 chữ "Chris".

Chàng trai mỉm cười dịu dàng vươn tay ra ôm lấy hai má của cậu, cổ họng phát tiếng thở dài thỏa mãn.

"Tìm được rồi Baldr của tôi.'"

--------------------------------------------------------------------------

15 năm trước...

"Dad, con có thể chăm sóc Baldr được mà."

Thiếu niên mười một tuổi lưu luyến nhìn em trai. Cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên cậu xa em trai lâu như vậy. Tận 2 tuần.

"Thôi nào Ray, con còn cả giải đấu nữa mà. Làm sao con có đủ thời gian quan tâm Baldr"

Edwin khẽ cười khi nhìn thấy khuôn mặt méo mó của con trai cả.

"Anh trai. Cố lên."

Từ đằng xa, cậu nhóc đáng yêu trong bộ quần áo thủy thủ xuất hiện ôm lấy anh trai. Thấy vậy khóe môi của Ray liền cong lên. Cậu cúi xuống cọ cọ hai má mềm mại của em trai.

"Anh sẽ cố gắng đạt giải nhất."

"Được rồi Ray, con lỡ xe bus bây giờ."

Nhìn đồng hồ, Edwin khẽ nhắc nhở. Thiếu niên luống cuống vội xoa đầu em trai sau đó cầm lấy balo chuẩn bị ra ngoài.

"Cố lên con trai."

"Cảm ơn Dad. Cho con gửi lời hỏi thăm đến Mum."

Ray mỉm cười đập tay với Edwin sau đó cậu liền vội vã chạy đi. Đi được vài bước cậu liền dừng lại quay đầu hét thật to:

"Xong việc Dad nhất định phải đưa Baldr đến xem con thi đấu đấy."

"Được rồi, mau đi đi." – Edwin bật cười hét lại.

Thấy bóng Ray đã đi xa, người đàn ông liền bước vào nhà xoa đầu con trai út của mình.

"Mình đi chứ?"

"Vâng." – Baldr khẽ gật đầu rồi ngoan ngoãn ôm lấy balo nhỏ của mình.

Edwin mỉm cười ôm cậu nhóc lên xe.

Ngồi trên xe, cậu nhóc tóc đen nghiêng đầu nhìn cảnh sắc lùi dần về phía sau như một thước phim quay ngược. Bây giờ là mùa hè nên thời tiết có vẻ dễ chịu hơn rất nhiều so với những mùa khác. Nắng vàng chiều xuống, xuyên qua, lớp kinh ô tô, dừng lại trên lòng bàn tay cậu nhóc một vệt dài nhợt nhạt. Baldr hết đóng lại mở nhưng cũng không thể nắm được chùm sáng ấy trong tay. Cậu nhóc lặp đi lặp lại hành động ấy vài lần nữa rồi lại chống cảm nhìn ra ngoài.

"Mẹ sẽ ổn chứ Dad?"

"Tất nhiên rồi, con yêu." -  Edwin khẽ cười. Nếu không phải còn đang bận lái xe có lẽ ông sẽ vươn tay xoa đầu đứa con quá hiểu chuyện của ông. - "Chỉ cần Baldr ngoan chắc chắn mẹ sẽ sớm khỏe lại thôi."

Thật vậy chăng? Cậu bé tự hỏi bản thân mình. Bạn cậu nói hãy cầu nguyện với Chúa. Ngài sẽ lắng nghe và giúp bệnh tình của mẹ cậu sẽ đỡ hơn. Baldr đã làm điều này cả trăm lần nhưng mẹ cậu vẫn ở trong phòng điều trị suốt nửa tháng qua. Gia đình Baldr cũng không phải giàu có, để có thể mua được một căn nhà giữa lòng London hỗn độn, Dad cùng Mun đã phải làm việc cật lực. Dad là một giáo sư giỏi của trường đại học trong khi Mun là một luật sư có tiếng. Tuy nhiên cậu từng nghe cha cậu nói ước mơ của Mun là trở thành một nhạc sĩ nhưng vì Ray và Baldr, cô đã bỏ dở ước mơ để kiếm một công việc ổn định hơn. May mắn hai người họ đã có hai đứa con rất hiểu chuyện. Raymond Hamilton, người ta thường gọi cậu là Ray, là một cậu nhóc mạnh mẽ với trí tiến thủ cao. Tuy nhiều lúc Ray bộc lộ tính tình xốc nổi nhưng cậu là một người anh trai tốc luôn cố gắng bảo vệ em trai mình. Ngược lại với anh trai, Baldr lại là một nhóc con yêu sự yên tĩnh. Cậu nhóc thường thích ở một mình và tìm tòi thứ gì đó. Cậu nhóc yêu văn chương thích nhạc cổ điển. Bởi vậy Baldr luôn thích dính lấy mẹ nghe cô kể về những vị danh nhân ngày xưa.

Hai đứa trẻ, một mạnh mẽ như lửa, một hiền hòa như nước luôn khiến căn nhà của cặp vợ chồng Hamilton trở nên náo nhiệt vô cùng. Chỉ tiếc sau khi Karina, mẹ của Baldr, đổ bệnh sau một thời gian dài làm việc không nghỉ ngơi căn nhà đã trở nên tĩnh lặng đến buồn tẻ.

Baldr rũ mắt nhìn chiếc xe lăn bánh rời khỏi thành phố dừng lại ở ngoại ô, trước một tòa biệt thự. Tòa biệt thự mang phong cách châu âu cổ điển. Hai bên tường đã xuất hiện rêu xanh nhưng chúng lại được che khuất bởi những khóm hồng leo xinh tươi. Từ xa Baldr vẫn có thể thấy được đài phun nước với bức tượng thiếu nữ được điêu khắc một cách đầy nghệ thuật.

Xe của Edwin liền tiến vào trong. Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đã đứng chờ sẵn ở đó. Thấy Edwin, đôi mắt bà liền sáng lên.

"Ed..." – Người phụ nữ khẽ lên tiếng.

"Làm phiền em quá Margaret. Karina nằm viện mấy hôm nay rồi. Anh và Ray đều có việc nên không thể chăm sóc được Baldr mà người anh quen biết cũng chỉ có em." – Người đàn ông ái ngại nhìn người phụ nữ. Từ ngày ông và Karina – vợ ông chuyển đến đây sống Margaret đã giúp đỡ ông rất nhiều.

"Không có gì đâu. Chúng ta là bạn học với nhau mà."

Người phụ nữ tên Margaret khẽ mỉm cười khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của bà càng trở nên động lòng người.

"Dù sao mỗi lần đến đây nghỉ ngơi em cũng không có việc gì để làm. Có cậu nhóc ở đây, có lẽ sẽ khiến nơi này thêm sức sống."

Nói rồi người phụ nữ cúi xuống nhìn cậu nhóc đang nấp sau chân ba mình.

"Chào con, cô là Margaret Carlisle."

Baldr nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt.

Cô ấy thật xinh đẹp.

Baldr thầm nghĩ. Margaret sở hữu mái tóc màu vàng được búi lên đầy sang trọng. Đôi mắt màu sapphire xinh đẹp có thể hớp hồn bất cứ ai. Vẻ đẹp của người phụ nữ này có thể khiến bất cứ người đàn ông nào nguyện chết dưới chân bà.

"Con là Baldr Hamilton."

Baldr lên tiếng rồi tặng cho người phụ nữ một nụ cười tươi.

Margaret thoáng ngạc nhiên. Sau đó bà liền mỉm cười xoa đầu cậu rồi cho người hầu đưa Baldr đi thăm thú xung quanh.

Baldr theo người hầu đến một khu vườn nhỏ. Cậu nhóc khẽ giật cổ tay của người hầu gái:

"Chị ơi, đây là đâu vậy?"

Nhìn khuôn mặt đáng yêu của cậu nhóc, người hầu liền có thiện cảm với cậu. Cô mỉm cười giải thích:

"Đây là biệt thự của gia tộc Carlisle. Ông bà chủ thường đến đây để nghỉ ngơi. Mặc dù bây giờ nơi này là nơi ở của cậu Andrew, cháu họ của ông bà chủ nhưng những kì nghỉ ông bà chủ vẫn thường đến đây. Nhóc thật may mắn khi được làm khách ở đây."

"???" – Baldr ngơ ngác nhìn người hầu.

"Em không biết gia tộc Carlisle nổi tiếng thế nào trong giới kinh doanh đâu. Họ còn có họ hàng xa với gia tộc Harris – bá tước Malmesbury. Làm người hầu ở đây cũng đủ khiến nhìn người đỏ mắt trông mong rồi."

Nghe người hầu nói vậy, Baldr chớp chớp đôi mắt đen của mình.

"Nhóc không hiểu cũng không sao." – Người hầu mỉm cười đưa tay ra véo má cậu nhóc một cái. – "Nhóc có muốn ăn gì không? Trong bếp có một ít bánh Macarons."

"Được ạ."

Baldr gật đầu hai mắt sáng long lanh. Vì đang trong thời kì rụng răng sữa nên Baldr rất ít khi được Edwin cho ăn đồ ngọt.

"Ở đây đợi chị."

Nói rồi người hầu liền bước ra khỏi khu vườn.

Mặc dù người hầu đã dặn cậu không được chạy lung tung nhưng Baldr đang ở độ tuổi vui chơi làm sao cậu nhóc chịu ngồi yên. Cậu nhóc rời khỏi ghế đi xem xét xung quanh.

Khu vườn của Margaret rất đẹp. Ở đây có nhiều loài hoa mà Baldr không biết tên. Cậu nhóc thích thú nhìn ngó xung quanh. Cuối dùng đi ra khỏi khu vườn lúc nào chẳng hay.

Cảm thấy mình đi quá xa, Baldr liền tìm đường quay về nhưng càng đi lại càng cảm thấy cảnh vật xung quanh trở nên xa lạ hơn. Trong lúc hoảng loạn, Baldr liền ngửi thấy một mùi hương rất thơm. Cậu vô thức bước theo.

Trước mặt Baldr là một cửa sổ bị bịt kín. Tuy nhiên ở góc của cửa sổ có một ô cửa bị vỡ. Baldr khẽ hít một hơi.

Mùi hương phát ra từ đây. Có lẽ có người ở trong này, cậu nhóc có thể người đó đưa cậu trở về.

Nhưng mà...

Baldr nghiêng đầu nhìn cửa sổ. Cửa sổ này rất nhỏ lại còn cao hơn đầu cậu. Baldr nghĩ một lúc rồi đi tìm mấy viên gạch nhỏ xếp chồng lên nhau. Khác với tưởng tượng của cậu nhóc, bên trong không hề có người, cả căn phòng bị bao trùm bởi màu đen. Baldr tò mò vươn tay vào đột nhiên một bàn tay xuất hiện nắm chặt lấy tay cậu.

"Oa!"

Cậu nhóc sợ hãi muốn rụt tay lại nhưng bàn tay kia nắm quá chặt khiến cậu không thể thoát ra. Mặc dù bên trong rất tối nhưng Baldr vẫn có thể nhìn thấy một đôi mắt sapphire đang nhìn chằm chằm cậu. Cậu nhóc càng sợ hãi hơn, đôi mắt đen đã sớm ngập nước. Chủ nhân đôi mắt kia có vẻ thích thú trước phản ứng của cậu nhóc liền kéo cậu lại gần hơn. Cậu liền vùng vẫy mạnh hơn. Cuối cùng bàn tay kia cũng buông cậu ra. Baldr mất cân bằng té nhào xuống đất. Sau đó cậu nhóc liền đứng dậy chạy ra khỏi nơi đó.

"Này nhóc chạy đi đâu vậy? Chị tìm nhóc suốt."

Một giọng nói vang lên khiến Baldr định thần lại. Là nữ hầu gái vừa nãy.

"Chị..." – Baldr vùi đầu vào lòng người hầu. Nỗi sợ hãi vừa nãy cũng dần tan đi.

"Ba của nhóc vừa tìm nhóc đấy. Nhưng không thấy nhóc nên ba nhóc có để lại lời nhắn..."

"Dad..."

Nghe người hầu nói vậy Baldr buồn bã cố ngăn nước mắt không chảy ra. Mặc dù biết Edwin đi công tác hai tuần rồi sẽ về với cậu nhưng lòng Baldr vẫn không kìm được muốn chạy theo ba.

"Được rồi, đừng buồn nữa. Chị chơi với nhóc nha. Mà sao quần áo bẩn vậy? Để chị đưa nhóc đi thay quần áo."

Sau đó Baldr được hầu gái đưa vào khu nhà chính.

"Cậu nhóc nhà ai đây?"

"Đáng yêu quá! Ella, cô kiếm ở đâu vậy?"

"Nhìn mà muốn phạm tội."

"Được rồi. Đây là khách của bà chủ đừng chọc cậu nhóc." – Hầu gái tên Ella liền kéo cậu nhóc ra khỏi đám người hầu. – "Nhóc đói chưa? Chị đưa nhóc đi ăn."

"Vâng ạ."

"Thật đáng yêu!"

Đám người hầu liền lôi kéo cậu nhóc đến nhà ăn. Trong lúc Baldr bị "nhét" đủ thứ đồ ăn vào miệng thì một người bước vào,

"Ai vậy?"

Người bước vào là một chàng trai tầm 15, 16 tuổi. Chàng trai sở hữu vẻ ngoài điển trai khiến cho đám người hầu, dù đã nhìn rất nhiều lần cũng phải ngây ngẩn một lúc.

"Cậu Andrew."

Mọi người vội vã đứng dậy.

"Đây là Baldr, khách của bà chủ." – Ella giải thích.

"Ồ." – Andrew hơi mỉm cười hướng mắt về phía cậu nhóc đang chiến đấu với đống đồ ăn. – "Nếu đã là khách của thím thì cũng là khách của anh rồi."

"Anh Andrew." – Baldr khẽ gọi một tiếng.

"Thật đáng yêu." – Andrew mỉm cười xoa đầu cậu nhóc. – "Nhóc cứ ăn đi nếu cần giúp đỡ thì cứ tìm anh."

Sau đó chàng trai liền ra khỏi phòng ăn. Chàng trai vừa đi, mấy hầu gái lại túm lại bàn luận.

"Cậu Andrew thật dịu dàng mà. Xem ra cậu Andrew rất thích em đấy, Baldr."

"Hừ. Có gì đáng yêu cơ chứ!"

Một hầu gái liền trừng mắt với Baldr. Cô ta đặt mạnh khay thức ăn xuống rồi hậm hực bỏ ra ngoài.

"Kệ cô ta đi. Rose chỉ đang ghen tị vì cậu Andrew quan tâm người khác thay vì cô ta thôi."

"Hừ con nhỏ kiêu ngạo. Cô ta cậy mẹ cô ta đang được ông chủ để ý mà hống hách với chúng ta."

"Kate." – Ella khẽ nhắc nhở. Chuyện của ông chủ và tình nhân của ông không phải việc mà đám hầu gái các cô có thể xen vào.

Baldr cúi đầu im lặng ăn. Cậu không hiểu vì sao vừa rồi khi tiếp xúc với Andrew, cậu lại cảm thấy Andrew không chào đón cậu như vẻ bề ngoài của anh.

*****

Andrew duy trì nụ cười bước lên lầu.

"Anh trai à?" – Andrew mỉm cười lấy khăn giấy lau bàn tay vừa xoa đầu Baldr. – "Thím thật liều lĩnh đấy thím Margaret."

Rồi anh ném tờ giấy vào thùng rác, con ngươi xanh lam lộ ra vẻ thích thú.

Bí mật của gia đình này quả là một câu chuyện thú vị.

*****

Margaret vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu nào đó mà ngay cả bà cũng không nhớ tên. Người bà lúc này thơm mùi Caron Poivre, loại nước hoa yêu thích của bà biểu thị Margaret lúc này đang rất vui. Bà dừng lại trước cửa một căn phòng.

"Chris, hôm nay anh ấy đến tìm tao. Mày không biết tao đã vui đến thế nào đâu. Tao thức dậy từ rất sớm để trang điểm. Tao tự hỏi anh ấy sẽ thích màu trắng hay màu hồng hơn đây. Con trai của anh ấy thật giống anh ấy. Ôi, tao sẽ không bao giờ quên được cảm xúc hạnh phúc ấy. Nhưng sau đó anh ấy liền bỏ đi." – Khuôn mặt xinh đẹp của Margaret liền trở nên vặn vẹo. – "Vì ả ta! Chẳng lẽ tao không đẹp bằng ả ta sao? Ôi Chris, anh ấy sẽ không bao giờ biết tao yêu anh ấy đến nhường nào. Giá mà mày chết đi nhỉ. Nếu mày không tồn tại, tao sẽ không bị ràng buộc ở nơi đây. Chris... Chris tao hận mày chết mất!"

Cửa phòng vẫn im lìm. Dường như chủ nhân của căn phòng đã quá quen với sự điên dại cùng những lời nói cay độc của người phụ nữ này.