Ba ngày sau, Lý Thu Thủy tạm dừng chân tại Duyệt Lai khách điếm để mở lôi đài tỷ võ kén chồng, nàng còn nhờ Lương Phi Long vì mình ra mặt làm chủ lôi đài. Nói cách khác mặc kệ là có hay không người đánh thắng Lương Phi Long, nàng hôm nay cũng sẽ có phu quân tương lai. Chuyện này khiến Lương Phi Long vừa nghe đã hết sức kích động, bởi vì có tám chín phần là hắn sẽ thắng được mỹ nhân đem về làm nương tử.
"Thu Thủy, ngươi thật sự phải... tỷ võ kén chồng sao?" Vu Hành Vân ngữ khí như bị đông cứng, nàng không thể tin được Thu Thủy đột nhiên ra quyết định này, nhất định là có nguyên nhân, có lẽ nàng chỉ vì chơi đùa quá trớn mà thôi. Nhưng nàng đoán sai rồi, lần này sư muội này làm thật, không phải đùa. "Đúng vậy a, dù sao cũng đã xuống núi rồi, tất nhiên phải nghĩ tới chuyện lập gia đình rồi." Lý Thu Thủy trộm liếc nhìn Vu Hành Vân một cái, tiếp tục dùng ngữ khí theo cái kiểu giết người không cần đền mạng nói tiếp "Ta chính là đứa nhỏ không ai thương, sư tỷ ngươi sao... lại... Ai, quên đi, ngươi hãy để cho ta gả đi để không khiến sư tỷ ngươi phật ý nữa!" Vu Hành Vân nghe Lý Thu Thủy nói lý do không khỏi có chút tự trách, chính nàng nghĩ muốn đối tốt với sư muội nhưng lại thường xuyên tức giận khiến hai người trở nên xa cách, có lẽ đây là lí do khiến sư muội nàng cảm thấy bất an mới dẫn tới cơ sự này. Nghĩ đến đây, Vu Hành Vân đành phải lẳng lặng mà ly khai. Cuộc luận võ bắt đầu, Lý Thu Thủy ban đầu còn thấy hứng thú, càng về sau lại càng buồn tẻ chán nản, chính là nghĩ đến sư tỷ không biết đi đâu. Trên lôi đài, Lương Phi Long hăng hái đánh bại từng người ra khiêu chiến, cả người hắn đều ướt đẫm mồ hôi. Cũng khó trách người khiêu chiến có nhiều như thế, dù sao Lý Thu Thủy cũng là tuyệt đại mỹ nhân, những người đến đây đều liều chết vì hồng nhan. Theo tiếng reo hò ủng hộ, Lương Phi Long lại đánh hạ thêm một người nữa. Người kia vừa thua, lại có một người nữa lên lôi đài, hơn nữa còn là một cao thủ. "Tại hạ Lương Phi Long, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ". Lương Phi Long có kinh nghiệm giang hồ dày dạn, nhìn qua đã biết đối thủ có công phu bất phàm, biết rằng không thể khinh địch. "Ta là minh chủ ba mươi sáu động - Triệu Hoành!" Một lời nói ra, tất cả mọi người trong đám đông đều để tâm chú ý, ngay cả người ngồi trên lầu cao - Lý Thu Thủy kia dù hồn sớm bay tận đâu đâu cũng quay lại nhìn. "Minh chủ ba mươi sáu động? Không phải Thiên Sơn ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo sao?" Lý Thu Thủy tinh thần tỉnh táo, nàng nhưng muốn xem rốt cuộc đám ô hợp đó có sở trường gì, để tránh ngày sau đối mặt không biết đối phó thế nào. "Ra là người của Thiên Sơn động, không biết từ lúc nào lại có một minh chủ!" Lương Phi Long nói xong liền xử đoạn thạch quyền, quyền này uy lực rất lớn, người nào trúng đòn gân cốt sẽ đứt đoạn. Triệu Hoành nhìn ra đòn quyền pháp có chỗ sơ hở, rất nhanh dùng kỹ xảo tránh được đợt công kích. Hai người trong nháy mắt so hơn trăm chiêu, bất phân thắng bại. Nhưng Lương Phi Long trước đó phải đánh với nhiều võ lâm cao thủ, hiện tại lại cùng Triệu Hoành so trăm chiêu, thể lực dần dần không còn chống đỡ nổi. Triệu Hoành nhìn ra Lương Phi Long khí lực đã giảm nhiều, quyết định nhanh chóng dùng chiêu Thần Long Bái Vĩ đánh Lương Phi Long rớt khỏi lôi đài. "Tức thật...như thế lại bị hắn quăng đi!" Lương Phi Long thật sự không cam tâm, nhưng không cam tâm thì hắn vẫn phải chấp nhận số mệnh, thua chính là thua. Chỉ là...lần thua này, một chút hắn cũng không phục. Triệu Hoành nhìn Lý Thu Thủy trên lầu phượng các, cười nói: "Tiểu mỹ nhân, ngươi là của ta!" Lý Thu Thủy cúi đầu nhìn thoáng qua gã đại thúc trung niên xấu xí kia "Đừng vội, ngươi cũng phải nhìn xem có ai không đồng ý không đã? Ta nói thế có đúng không?" Lý Thu Thủy tùy tiện sử dụng mị nhãn, không khí dưới đài đang yên ắng, nghe lời nàng nói lập tức lại nhộn nhạo cả lên. "Ai dám cùng lão tử tranh đấu?" Triệu Hoành dùng nội lực của bản thân nói lớn, bọn tiểu nhân vật chỉ có chút nội công đều bị hắn làm cho huyết khi trong người lưu chuyển không thông. Người có chút bản lĩnh chịu được nội công kia cũng không dám lên tiếng, dù gì đắc tội với ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo đầy yêu nhân cũng không tốt lành gì. "Mỹ nhân, ngươi xem... Đây không phải là không còn ai phản đối sao?" Lý Thu Thủy không nghĩ ra cách đối phó, chẳng lẽ nàng phải tự mình động thủ với vị đại thúc này sao, tuy rằng coi hắn hiện tại đích con rết đối phó như vậy nhất vị đại thúc vẫn là dư dả đích. Đột nhiên nàng nhìn thấy cách đó không xa chính là Vu Hành Vân, liền nói: "Vẫn còn một người sẽ không đáp ứng!" Lý Thu Thủy nhìn Vu Hành Vân, nàng ở đổ lòng của nàng... Mắt thấy Thu Thủy sẽ bị xú nam nhân đoạt đi, Vu Hành Vân rốt cục nhịn không được quyết ra tay. "Thu Thủy, ngươi thắng. Ta không cần biết xuống địa ngục sẽ đau khổ thế nào, ta hiện tại muốn đem ngươi đoạt lại, trở về bên cạnh ta". Vu Hành Vân dùng thiên lý truyền âm nói với sư muội, dĩ nhiên, những lời này chỉ có hai người bọn họ nghe thấy. "Hành Vân... Ta biết ngươi sẽ không bỏ mặc ta!" Lý Thu Thủy hiện tại rất vui vẻ, vì nàng biết, Hành Vân cũng yêu nàng. Chú thích: Thần long bãi vĩ 神龍擺尾 Nguyên trong Kinh Dịch không có câu này, mà chỉ có câu "Lý hổ vĩ, điệt nhân, hung" của hào Lục tam quẻ Lý, có nghĩa "đi sau cọp, đạp đuôi cọp, bị nó quay lại cắn, nguy hiểm". Kim Dung giải thích tên chiêu này được lấy từ câu trên, để tả khí thế mạnh mẽ và hung dữ của chiêu thức. Người đời sau thấy chữ "hổ" không hợp trong môn chưởng pháp "hàng long" nên đổi thành "Thần long bãi vĩ" ( nguồn Wikipedia)