Vu Hành Vân vừa lên lôi đài, bên dưới bắt đầu xì xầm bàn tán, thậm chí có vài người trêu ghẹo nàng
"Cô nương à, người ta ở đây tỷ võ chọn chồng. Ngươi có phải hay không cũng muốn lấy vợ?" Lời vừa ra cửa miệng, người kia đã vĩnh viễn im lặng. Người đứng bên cạnh tò mò tìm hiểu, phát hiện hắn đứt đoạn gân mạch mà chết, hắn thật không thể ngờ người có vẻ mặt thiên thần lại ra tay tàn nhẫn đến thế, trong lòng tự giác sợ hãi, không dám buông nửa câu trêu ghẹo. "Ha ha ha... Hôm nay bổn đại gia thật có diễm phúc, đã được một tiểu mỹ nhân giờ lại thêm một đại mỹ nhân!" Triệu Hoành tuy là người của Thiên Sơn, nhưng cấp bậc quá thấp, chưa từng thấy qua đồ nhi của thánh chủ phái Thiên Sơn ở tận đỉnh Phiêu Miểu Phong. Nếu hắn biết người đứng trước hắn bây giờ là đại đồ đệ của Tiêu Dao Tử ắt hẳn hắn sẽ không dám nói những lời không biết sống chết là gì như thế này. "Đáng tiếc... Ngươi không có phước phần đó!" Vu Hành Vân thấy hắn là người của Thiên Sơn, vốn định tạm tha mạng cho hắn, nhưng thấy hắn ngang tàng ngạo mạn, nàng quyết định không tha thứ. "Xem ra ngươi thật sự là người của Thiên Sơn, hôm nay ta cho ngươi chết tâm phục khẩu phục!" Vu Hành Vân thi triển lộ thứ nhất trong Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, khí thế thanh tao mà mạnh mẽ, chính là độc nhất vô nhị, không kẻ nào bắt chước được. Triệu Hoành sững sờ, lắp bắp nói: "Đại... Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, xin tha mạng! Tiểu nhân không dám...nữa...". Mặc cho Triệu Hoành hết lời cầu xin, Vu Hành Vân lạnh lùng dùng Thiên Sơn Lục Dương Chưởng đưa hắn quy thiên. Nhất chiêu đoạt mạng, đối với bọn người ở dưới đài mà nói, đây quả là thần tích. Lương Phi Long ở một bên quan sát Vu Hành Vân chỉ ra hai chiêu, liền lấy đi hai mạng người khiến hắn không khỏi có hổ thẹn "Nguyên lai các nàng đều là cao thủ, còn ta tài sơ học thiển lại ở trước các nàng khoe khoang, thật không tự lượng sức mình!" Vu Hành Vân phi thân đến trước mặt Lý Thu Thủy cầm tay nàng nhẹ nhàng nói "Thu Thủy, chúng ta đi!" "Ân!" Lý Thu Thủy mỉm cười theo nàng bay ra khách điếm. Những người đứng bên dưới nhìn theo bóng dáng các nàng, sợ hãi nói "Trên đời này còn có loại khinh công cao siêu thế sao, quả thực bất khả tư nghị!" Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Trong đám người đó có một ít danh môn chính phái lại bắt đầu bất an, bọn họ vừa mới thấy minh chủ ba mươi sáu động khí thế ngút trời thế kia lại quỳ xuống trước một tiểu cô nương, miệng không ngừng hô "Đại tiểu thư!" Bọn họ biết hai nữ cao thủ kia chắc chắn thuộc một bang phái bí mật nào đó, hơn nữa ban phái ấy nhất định đầy rẫy cao thủ. Vì giữ cho võ lâm thoát khỏi một phen sóng gió, bọn họ khẩn trương mở võ lâm đại hội. "Hành Vân, những lời nàng vừa nói có phải là thật không?" Lý Thu Thủy vẫn chưa dám tin lời Hành Vân nói chính dành cho nàng. Vu Hành Vân cười, điểm nhẹ một cái lên chóp mũi của tiểu sư muội, dùng giọng điệu ấm áp, chân thành nói "Đúng đấy, trước giờ ta chưa từng lừa gạt ngươi bất cứ chuyện gì. Ta chỉ...sợ ngươi không chịu chấp nhận ta... Cho nên không dám nói ra, ta vốn nghĩ sẽ bên cạnh bảo hộ ngươi cho tới khi nào ngươi không cần ta nữa..." "Sẽ không, sẽ không, ta như thế nào lại không chấp nhận nàng, không cần nàng được?" Lý Thu Thủy chờ đợi ngày này đã rất rất lâu rồi, lúc này đây, nàng sẽ không tái buông tay, bởi kiếp trước đã một lần mất đi, kiếp này không thể để mất đi chân tình lần nữa nào nữa "Tin tưởng ta, nếu có một ngày ta xa nàng...Nhất định, chỉ có thể, là ngày ta đã chết!" "Không được nói như vậy, có ta ở đây, người sẽ không chết." Vu Hành Vân cảm thấy thực hạnh phúc, dù cho hạnh phúc này chỉ vỏn vẹn một giây một khắc, nàng cũng muốn hết sức nắm lấy, không từ bỏ "Ta chỉ muốn cùng nàng thiên trường địa cửu, đến chết không rời!" "Hành Vân..." lời chưa nói hết, đôi môi mềm mại của Vu Hành Vân đã phủ cả trên cánh đào đỏ thắm kia của Lý Thu Thủy, nụ hôn này thay cho lời ước định các nàng trao nhau. Ngày kế, hai người họ bước bên nhau trên con đường trở về Thiên Sơn, chỉ có Thiên Sơn mới là nơi nhân gian thánh thổ của các nàng. Chú thích:Bất khả tư nghị (zh. bùkěsīyì 不可思議, sa. acintya, pi. acinteyya, ja. fukashigi), cũng đọc là tác bất khả tư nghị hoặc "nan tư nghị", nghĩa là "không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được", vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết. Cũng gọi ngắn là bất tư nghị (不思議). (nguồn Wikipedia) . Ttheo mình nghĩ là võ công đó cao thâm quá , không có điểm gì thiếu sót, không còn gì để bàn luận nữa.